Khi Cảnh Sát Yêu

Chương 12: Oan Gia

(6/6/2016)

Lệ Băng sắp xếp lại những bản báo cáo của mình, vậy là một ngày làm việc không chút rắc rối đã xong, cô nhìn điện thoại đang nằm trên bàn, cô chợt nhớ ra điều gì đo,́ cô cầm lấy điện thoại và bấm một dãy số có vẻ như rất quen thuộc. Điện thoại cứ reo lên nhưng không có người bắt máy, cô gọi lại lần hai, đến phút cuối cùng thì tiếng ai đó vang lên.

"Alo….." tiếng của Tú Anh vang lên.

"Em là Lệ Băng, chị đang làm gì." Lệ Băng hỏi Tú Anh.

"Chị đang đọc sách, em về chưa." Tú Anh ở nhà cũng không làm gì liền đi đọc sách.

"Em chuẩn bị về, hôm nay Gia Kiệt sẽ qua nhà chúng ta ăn cơm."

Tú Anh có hơi thất thần vì câu nói của Lệ Băng, Lệ Băng vừa nói "nhà chúng ta", Tú Anh chỉ vì câu nói của Lệ Băng mà thất thần, mà vui vẻ, nhưng cô phải trở về hiện tại á "Ừm, vậy để chị đi mua đồ ăn."

"Không cần đâu, xíu nữa Gia Kiệt sẽ mua qua luôn, chị đọc truyện đi, em sẽ về ngay." Lệ Băng liền không đồng ý để Tú Anh đi mua đồ ăn, nếu Gia Kiệt không mua cô cũng không để Tú Anh đi.

"Vậy em lái xe cẩn thận." Tú Anh nhắc nhở Lệ Băng.

"Dạ." Lệ Băng trả lời rồi gác máy

Lệ Băng cầm lấy áo khoác và túi xách bước ra ngoài, giờ này thì tất cả nhân viên đã về hết trông thật vắng vẻ, cô bước ra gara thì thấy Gia Kiệt và Lệ Tuyết đã đứng đấy đợi cô.

"Đợi lâu không." Lệ Băng bước tới nơi Gia Kiệt và Lệ Tuyết đang đứng.

Gia Kiệt cười chào Lệ Băng. "Không lâu, em đã chuẩn bị xong thức ăn, giờ có thể về."

"Được vậy có thể về." Nói xong Lệ Băng bước lại xe và vào trong khỏi động máy.

Đợi Lệ Băng chạy đi, Gia Kiệt và Lệ Tuyết cũng nhanh chóng đi theo.

Hai chiếc xe hơi màu đen lần lượt đỗ trước cửa nhà Lệ Băng, Lệ Băng bấm điều khiển mở cửa, xe lần lượt chạy vào gara. Cô bước xuống xe chờ Gia Kiệt và Lệ Tuyết.

"Được rồi mau vào trong." Gia Kiệt bước lại bên cạnh Lệ Băng.

Lệ Băng không trả lời, cô chỉ gật đầu rồi bước vào nhà, bước vào trong cô liền thấy Tú Anh ngồi trên sô-pha cười nhìn cô, cô mỉm cười bước lại bên cạnh Tú Anh.

"Chị chân thế nào rồi." Lệ Băng nửa ngồi nửa quỳ đưa tay chạm vào vết thương của Tú Anh.

Chân cảm nhận được hơi ấm trên tay của Lệ Băng Không hiểu sao Tú Anh lại cảm thấy ngại ngùng, mặt cô bắt đầu đỏ lên, ấp úng trả lời Lệ Băng "Không sao đã đỡ hơn rồi, có thể đi lại bình thường."

"Vậy thì tốt, chị đã đói chưa." Lệ Băng buông tay ra cô ngồi vào sô-pha.

Tú Anh cười đáp "Không đói lắm."

"Không đói lắm có nghĩa là đã đói  nhưng chưa tới mức độ cần ăn gấp đúng không, chị đợi em một xíu, để em vào trong làm cơm." Lệ Băng vui vẻ nói với Tú Anh.

"Chị có thể phụ em làm cơm." Tú Anh nhìn Lệ Băng bằng đôi mắt mong chờ, cô sợ Lệ Băng sẽ không cho cô làm cùng.

"Không cần đâu, để tôi phụ chị ấy là được rồi." Gia Kiệt và Lệ Tuyết không biết từ bao giờ đã đứng trước mặt Lệ Băng và Tú Anh.

"Chị không cần đâu để em cùng Gia Kiệt làm, chị đang bị thương không tiện." Lệ Băng sợ Tú Anh còn đang bị thương sẽ không tiện chỉ cần để Tú Anh ngồi ngoài sô-pha được rồi.

"Tuyết em ngồi chơi với Tần tiểu thư đi, anh và chị Lệ Băng sẽ làm cơm." Gia Kiệt quay qua nói với Lệ Tuyết.

"Dạ anh cứ vào trong làm cơm đi." Lệ  Tuyết nhẹ nhàng trả lời Gia Kiệt.

Gia Kiệt cầm mấy túi xách cùng Lệ Băng bước vào phòng bếp, trong lòng cậu đang có một cảm giác gì đó rất khó chịu, lúc nãy cậu đã nhìn thấy Lệ Băng đưa tay chạm vào chân của Tú Anh, cậu thấy Lệ Băng nói đùa với Tú Anh, chị cậu chưa từng có những hành động như vậy với ai cả, kể cả cậu người ở bên chị ấy nhiều nhất, trong lòng cậu đang rất rối loạn, cậu chính là đang ghen cậu chính là không muốn Lệ Băng dành những hành động như vậy với ai cả. Nhưng mà cậu đang bị gì vậy nè, chị cậu đang có những hành động như vậy với một cô gái, chứ không phải một người con trai cậu làm gì phải ghen, đó có thể là hành động dành cho một người chị một người bạn cậu tại sao lại ghen với một cô gái chứ. Cậu phá vỡ suy nghĩ vớ vẩn cửa mình rồi tập trung bỏ những túi xách lên bàn.

"Hôm nay chị muốn ăn gì." Gia Kiệt hỏi Lệ Băng.

"Chỉ cần đơn giản là được." Lệ Băng trả lời qua loa.

Gia Kiệt không nói thêm gì nữa, cậu lấy những thứ cần thiết để làm món tôm chiên giòn và sườn chua ngọt, canh cải ra bên ngoài còn tất cả đều cho vào tủ lạnh. Cậu đã chuẩn bị toàn bộ đồ cần thiết, cậu bắt tay vào việc làm tôm.

"Lần nào cũng như vậy sao." Lệ Băng hỏi Gia Kiệt, cứ mỗi lần qua nhà cô cậu lại làm những món này vì cô rất thích ăn.

"Đúng vậy, vì đây là những món chị thích không phải sao." Gia Kiệt hỏi Lệ Băng.

"Đúng là những món tôi thích nhưng còn cậu và Lệ Tuyết thì sao, cậu không thể ăn hải sản, còn Lệ Tuyết em ấy không ăn rau." Lệ Băng chính là lo cho cậu và Lệ Tuyết còn có cả Tú Anh sẽ không ăn được.

"Không sao đâu em thì có thể ăn sườn và canh còn Tuyết em ấy không ăn rau chứ không có nói là không ăn cải."

"Được nếu nói vậy thì cậu cứ làm, tôi sẽ làm sườn phụ cậu." Lệ Băng bước lại bếp cầm lấy những miếng sườn rửa sạch.

Vậy là trong nhà bếp mỗi người một việc đều vui vẻ mà làm.

Ngoài sô-pha Lệ Tuyết và Tú Anh ngồi cùng với nhau xem tivi.

"Cô là chị của Tần Nhã Kỳ sao." Lệ Tuyết cảm thấy không thoải mái với cái kiểu im lặng hiện tại đành lên tiếng hỏi Tú Anh nhưng không biết tại sao cô lại chọn từ liên quan đến tên đáng ghét kia để hỏi, cô cảm thấy vô cùng hối hận khi thốt ra câu này.

"Lục tiểu thư có lẽ tôi lớn tuổi hơn cô, đúng vậy Nhã Kỳ chính là em tôi, em ấy đã làm gì cô sao" Tú Anh trả lời Lệ Tuyết cô cảm thấy cô gái trước mặt có phần ngang ngược nhưng đó chỉ là bề ngoài.

"Cô ấy không làm gì cả, chân chị bị thương có nặng không." Lệ Tuyết không hiểu sao cô lại không cảm thấy ghét Tú Anh lại còn cảm thấy cô ấy rất gần gũi.

"Chân tôi không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi." Tú Anh đáp lời Lệ Tuyết cô không nghĩ Lệ Tuyết lại thay đổi cách xưng hô nhanh như vậy.

"Có phải rất đau không." Lệ Tuyết ngây thơ hỏi.

"Không đau lắm đâu, khi em làm một điều gì đó vì người em yêu thì chịu bao nhiêu vết thương đi nữa nhất định sẽ không đau.

"Thì ra là vậy." Lệ Tuyết trả lời Tú Anh nhưng thật ra cô vẫn chưa hiểu lắm.

Tiếng chuông cửa reo lên làm cho Lệ Tuyết đang suy nghĩ bị gián đoạn, cô nhìn qua Tú Anh thấy Tú Anh sắp đứng lên liền ngăn  lại.

"Để em ra mở cửa chân chị đang bị thương không cần vận động nhiều." Lệ Tuyết nói xong không đợi Tú Anh trả lời liền chạy ra ngoài.

Lệ Tuyết vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đỏ chói chang đang đỗ trước cửa, cô liền nhận ra người đó là ai. Tiếng chuông cửa lại tiếp tục vang lên, cô không muốn mở cửa cho cái người đáng ghét đó chút nào, cô vừa định quay lưng vào trong thì tiếng của tên đáng ghét đó vang lên.

"Lệ Tuyết cô mau mở cửa cho tôi." Nhã Kỳ nhăn nhó nhìn vào bên trong nhà cô biết người đang đứng bên trong chính là Lệ Tuyết.

"Tôi không mở thì sao." Lệ Tuyết nói thật lớn cho người bên ngoài nghe.

"Cô không mở cửa vậy tôi đành gọi cho anh trai hay chị gái cô vậy." Nhã Kỳ đe dọa Lệ Tuyết.

"Cô được lắm đồ đáng ghét."Lệ Tuyết bước ra ngoài mở cửa cho Nhã Kỳ, cô chỉ là đang muốn trả thù Nhã Kỳ một xíu không ngờ cô ấy dám lấy Gia Kiệt và Lệ Băng ra dọa cô sao.

"Nếu tôi không  nói vậy thì cô có ra mở cửa cho tôi không." Nhã Kỳ trả lời Lệ Tuyết.

Lệ Tuyết không nói gì cô đóng cửa lại, rồi bước thật nhanh, chân cô cứ như vậy mà vô tình dẫm vào chân Nhã Kỳ.

"Á…"

Một tiếng thét chối tay vang lên chính là tiếng của Nhã Kỳ. Nói thật thì Lệ Tuyết hoàn toàn không vô tình tý nào, chính là cô cố ý dẫm cho hả giận, cô vui vẻ bước vào trong để lại Nhã Kỳ một tay ôm chân vẻ mặt vô cùng đen.

"Cái đồ chết tiệt cô đợi đấy." Nhã Kỳ mặt mày nhăn nhó ôm lấy cái chân đáng thương của mình.

Một lúc sau thì cô cũng có thể bước vào trong nhà. Tú Anh nhìn thấy Nhã Kỳ liền vui vẻ đứng dậy đi lại hướng của Nhã Kỳ.

"Kỳ, em đến thăm chị sao." Tú Anh hỏi Nhã Kỳ.

"Nếu không đến thăm chị thì thăm ai đây." Nhã Kỳ tuy là chân rất đau nhưng vẫn gượng cười với Tú Anh.

Tú Anh nhìn thấy khuôn mặt giả tạo của Nhã Kỳ cô liền thấy không ổn, cô nhìn quanh người Nhã Kỳ, nhìn xuống chân Nhã Kỳ thì cô hơi bất ngờ, chân của Nhã Kỳ đang xưng lên.

"Chân em bị gì mà xưng vậy." Tú Anh lo lắng hỏi Nhã Kỳ.

"Chỉ là bị một con chó vô tình dẫm lên." Nhã Kỳ đang nói mà đôi mắt cứ nhìn Lệ Tuyết đang ngồi trên sô-pha mà không ngăn được sự tức giận.

"Hả… Một con chó, có thể sao." Tú Anh vô cùng bất ngờ với câu trả lời của Nhã Kỳ.

Lệ Tuyết vô cùng hả hê nhìn Nhã Kỳ cười rất ưu là vui vẻ nói "Chó nào mà có mắt vậy không biết, còn biết lựa người mà dẫm như vậy."

"Cô….." Nhã Kỳ nhìn Lệ Tuyết chầm chầm lửa giận ngày một nhiều.

Tú Anh nhìn thấy mọi chuyện hoàn toàn không ổn liền hòa giải giữa Lệ Tuyết và Nhã Kỳ "Được rồi, mau vào phòng bếp chị lấy đá giúp em chườm." Nói xong Tú Anh và Nhã Kỳ vào trong còn Lệ Tuyết cũng lủi thủi theo sau.

Lệ Băng nhìn thấy Tú Anh và Nhã Kỳ còn có Lệ Tuyết đang vào liền bước lại gần Tú Anh.

"Sao chị không ngồi ngoài sô-pha xem tivi mà lại vào đây."

"Chị chỉ muốn giúp Nhã Kỳ chườm đá." Tú Anh chỉ vào chân Nhã Kỳ.

"Chân cậu ấy bị sao vậy." Lệ Băng hỏi Tú Anh.

"Chị cũng không biết nhưng em ấy nói là bị chó vô tình dẫm vào." Tú Anh thành thành thật thật nói lại với Lệ Băng.

Lệ Băng không nói gì nữa đi tìm một chiếc khăn sạch và lại tủ lạnh lấy vài viên đá thảy cho Nhã Kỳ. "Cậu có thể tự làm chứ."

"Tất nhiên tớ không phải loại người vô vụng." Nhã Kỳ trả lời Lệ Băng.

Nhã Kỳ ngồi vào ghế từ từ chườm vào chân của cô, cảm giác mát lạnh làm cho cô có vẻ thoải mái hơn cái đau lúc nãy, cô cứ như vậy mà chườm đá.

Tú Anh và Lệ Tuyết cũng ngồi vào ghế, Tú Anh nhìn bóng lưng Lệ Băng đang loay hoay trong bếp cô rất muốn phụ Lệ Băng nhưng Lệ Băng chính là không cho, cô cảm thấy rất vô dụng, chân cô chỉ bị thương thôi chứ không phải tay mà Lệ Băng cứ không cho cô làm cái này không cho cô làm kia, cô cứ mải mê với dòng suy nghĩ của mình, đôi mắt thì cứ nhìn Lệ Băng, cô chợt ngưng lại dòng suy nghĩ khi thấy con dao vô tình cắt trúng tay Lệ Băng.

Gia Kiệt đứng bênh cạnh nhìn thấy tay Lệ Băng chảy máu như vậy liền cầm lấy ngón tay Lệ Băng để vào miệng, đây là cách duy nhất cậu nghĩ ra trong trường hợp này, Lệ Băng vô cùng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lấy tay ra khỏi miệng Gia Kiệt. Cô đưa tay vào vòi nước mở nước thật lớn, một lúc sau cô lấy tay ra, tay cô đã không còn chảy máu nữa.

"Chị, em xin lỗi." Gia Kiệt lúng túng vì hành động vừa rồi của mình.

"Không sao nhưng tốt nhất không nên có lần thứ hai." Lệ Băng nói xong, cô tiếp tục với công việc của mình, mà không quan tâm đến việc phải băng lại ngón tay bị thương.

Tú Anh nhìn thấy một màn như vậy liền không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu, cô không thích cách Gia Kiệt cầm máu như vậy, lúc nãy cô rất muốn đứng dậy, cô muốn là người cầm máu cho Lệ Băng nhưng nhìn thấy hành động của Gia Kiệt đôi chân cô liền khựng lại không bước tiếp nữa, cô bây giờ chính là đang tức giận nhưng hoàn toàn không có lý do. Cô đứng dậy đi đến bên cạnh Lệ Băng cô cầm lấy tay Lệ Băng.

"Cậu có thể thay Lệ Băng làm không, tôi đưa em ấy đi băng lại vết thương." Tú Anh nói với Gia Kiệt.

"Được." Gia Kiệt chỉ là trả lời như vậy một từ rồi tiếp tục làm cơm.

Tú Anh không nói với Lệ Băng câu nào liền kéo Lệ Băng lên phòng, cô quên cả việc chân cô đang bị thương, cứ như vậy mà kéo Lệ Băng.

Lệ Băng vô cùng khó hiểu với hành động của Tú Anh nhưng vẫn để cô ấy lôi kéo cô. Tú Anh kéo Lệ Băng vào phòng rồi nhanh chóng tìm hộp y tế. Cô lấy một chai nước khử trùng chế lên tay Lệ Băng rồi lau chùi bằng bông gòn, cô sức một ít thuốc lên tay Lệ Băng rồi lấy băng y tế dán lên, nhưng hành động này vô cùng mạnh bạo cô không hề để ý đến sắc mặt của Lệ Băng, cô đem hộp y tế đi dẹp rồi bước lại ngồi vào giường.

Lệ Băng không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền hỏi "Chị không sao chứ, tay em chỉ bị thương nhẹ thôi không cần băng bó thế này đâu."

"Em có quyền tháo ra." Tú Anh nói xong liền bước ra ngoài, bỏ lại một mình Lệ Băng ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Lệ Băng cũng bước ra ngoài nhưng không thấy Tú Anh đâu cả, cô nghĩ cô ấy đã xuống phòng bếp nên cũng đi vào phòng bếp.

T/g: Còn tiếp nha cả nhà. T/g sẽ bù đắp vào ngày mai nha.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha.