Còn khoảng trăm bước nữa là đến Bách Hoa đình, Diêu Mậu Lâm dẫn theo làn váy lao nhanh trong bóng đêm, bỗng nghe thấy phía trước tựa hồ có tiếng đánh nhau, âm thanh binh khí chạm nhau leng keng hết sức rõ ràng. Diêu Mậu Lâm bị thanh âm này dọa sợ tới mức dừng bước lại, cho rằng mình nghe lầm. Lại thêm tiếng kêu thảm thiết của một nữ nhân khiến nàng khẳng định âm thanh kia chính là từ bên trong Bách Hoa đình truyền tới.
Chân Tướng quân đang ở Bách Hoa đình!
Có thích khách!
Diêu Mậu Lâm một bên lớn tiếng kêu gọi một bên không quan tâm lao về phía Bách Hoa đình, khi nàng thở hồng hộc chạy tới trong đình, tiếng đánh nhau đã bình lặng trở lại, chỉ thấy hai người đứng bên dưới chiếc đèn l*иg đang lắc lư.
Một người là Vệ Đình Húc, người còn lại, là Chân Văn Quân với khuôn mặt đầy máu.
Chân Văn Quân trong tay cầm một thanh đao không phải của nàng, cái bóng của đèn l*иg lắc lư qua lại chiếu vào khuôn mặt, khiến nàng trông giống như đã thay đổi thành một người khác, không có bất kỳ vẻ thân thiết ôn hòa nào, ngược lại đằng đằng sát khí. Thi thể mở to mắt nằm đầy trên đất bị ánh trăng nhuộm lên một tầng khí sắc kinh hoảng.
Hoa điền như máu trong mắt mang theo dữ tợn, chỉ bị nàng nhìn thoáng qua một cái Diêu Mậu Lâm liền giống như bị kéo đến nơi chiến trường hài cốt khắp nơi, nàng chính là một tù binh tay không tấc sắt chỉ đợi bị cắt chém, nửa bước cũng khó dời.
"Trứ tác lang." Chân Văn Quân lạnh lùng ném thanh đao lên trên bàn đá, từ giữa một đám thi thể xoay người lại, mặt hướng về phía nàng, bình tĩnh ung dung đem Vệ Đình Húc che chở ở phía sau mình, "Sao ngươi lại tới đây? Chẳng lẽ ngươi cũng quen biết đám thích khách này?"
"Ta. . . . . ." Diêu Mậu Lâm cảm giác da đầu tê rần, lắp ba lắp bắp nói không nên lời.
Đúng lúc này binh lính của Truy Nguyệt quân vọt tới bên trong Bách Hoa đình, bao vây xung quanh đình, một mảnh trường đao sáng lóa nhắm ngay Diêu Mậu Lâm.
Diêu Mậu Lâm toát mồ hôi lạnh cả người, cố tự trấn định lại nói: "Ta là lo lắng cho Tướng quân nên mới đến xem thử, phu nhân của Hình bộ Thị lang ở nhã tụ bên kia có thể làm chứng cho ta, ta chính là hỏi nàng mới biết được Tướng quân ở nơi nào."
Vệ Đình Húc ngồi trên ghế đá ở phía sau Chân Văn Quân không nói gì. Mặc dù không nói tiếng nào trao đổi, Chân Văn Quân cũng có thể hiểu được nàng lúc này cũng không muốn xuống tay với Diêu Mậu Lâm, liền phất phất tay, hướng về phía Truy Nguyệt quân ý bảo không cần làm lớn chuyện nữa. Truy Nguyệt quân từ bên người Diêu Mậu Lâm đi lướt qua, đem thi thể nằm đầy đất thu dọn sạch sẽ.
Diêu Mậu Lâm mồ hôi lạnh rơi xong rồi, tầm nhìn từ một điểm nhỏ chậm rãi khôi phục trở lại bình thường, lúc này mới phát hiện trên ngọn cây ẩn giấu rất nhiều ám vệ. Bọn ám vệ này đến tột cùng là xuất hiện vào thời điểm nào hay vẫn luôn ở trên đó, không thể biết được, bất quá Diêu Mậu Lâm biết được, những người này chắc chắn là thủ hạ của Vệ Đình Húc.
Thi thể của thích khách từng người một bị khiêng đi, Diêu Mậu Lâm nhìn những khuôn mặt có phần trẻ tuổi này, các nàng vì để có thể diệt trừ ung nhọt của Đại Duật mà bất chấp sinh tử, quả thật là những chiến sĩ trung nghĩa anh dũng biết bao.
Đáng tiếc, đã không thể thành công.
Diêu Mậu Lâm nhìn chằm chằm Chân Văn Quân, chậm rãi đi về phía nàng.
Truy Nguyệt quân Giáo úy đang cùng Chân Văn Quân nói chuyện thì phát hiện Diêu Mậu Lâm đang tiến tới gần, lập tức cảnh giác trừng mắt nhìn về phía nàng. Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc cũng chậm rãi xoay người, liếc mắt nhìn qua.
Bước chân tới gần của Diêu Mậu Lâm cũng không hề dừng lại.
. . . . . .
A Liêu một mình đi đến bờ sông hộ thành, lúc này ngoại trừ Cấm uyển thì toàn thành đều bị giới nghiêm ban đêm.
Kim ngô vệ còn chưa tuần tra tới chỗ này, mà cho dù tuần tra tới đây nàng cũng không có gì e sợ.
Quy củ, luật lệ, luân lý cương thường, vốn cũng không phải thuộc về nàng.
A Liêu chưa bao giờ nghiêm túc nhìn ngắm bờ sông hộ thành vào ban đêm. A Thấm từng nói với nàng, lúc còn nhỏ đã tới Nhữ Trữ tìm tòi học hỏi, thân ở nơi tha hương, thích nhất là đến bên bờ sông hộ thành này ngồi một mình. Đặc biệt là vào ban đêm tĩnh lặng không người, tiếng nước chảy xuôi an tĩnh của con sông hộ thành có thể giúp cho nàng yên bình.
Đây là nơi mà A Thấm thích nhất.
A Liêu nằm trên bờ sông, nhắm mắt hóng gió, lắng nghe tiếng nước mà A Thấm đã từng nghe qua.
"Vù ——"
Bên hông A Liêu đột nhiên rung động, nàng nhanh chóng mở mắt đem vật ở bên hông lấy ra. Kim chúc cầu còn đang rung động không ngừng, nàng cảnh giác nhìn quanh bốn phía, cũng không có người.
Thích khách ở nơi nào? A Liêu nắm chặt kim chúc cầu.
Mặt nước sông hộ thành đột nhiên nổ tung, nước sông bắn vọt lên giữa không trung, A Liêu ngẩng đầu nhìn lên, giữa bầu trời đêm có hơn mười tên thích khách mặc y phục dạ hành trong tay cầm vũ khí, trong nháy mắt đã hạ xuống bên bờ sông, trùng trùng điệp điệp vây xung quanh nàng.
Đám thích khách hét lên một tiếng "Gian tặc" liền vung đao tiến lên muốn lấy mạng A Liêu. A Liêu không biết võ công, trong ngày thường đều có Thanh Viên nương tử bảo hộ ở bên người cũng không lo lắng có người ám sát. Hiện giờ đám thích khách này chính là nhắm đúng lúc nàng một mình đi vào ban đêm không người bảo hộ, cho nên mới xuất thủ với nàng!
A Liêu tim đập dồn dập như sấm, lập tức dùng sức nắm chặt kim chúc cầu trong tay, "leng keng" hai tiếng, kim chúc cầu dài ra thành hai thanh trường thương cực kỳ bén nhọn, nắm vào trong tay liền trở thành một thanh vũ khí nguy hiểm. A Liêu ánh mắt chớp cũng không dám chớp, chỉ thấy hai tên thích khách cầm đầu xông lên vung đao hướng đến đỉnh đầu nàng chém xuống. A Liêu cuống quít chắn đỡ, ngăn được thế tới của thanh đao nhưng lại ngăn không được lực đạo, đứng không vững ngã ngược về phía sau, đồng thời ngực bị đá một cước thật mạnh, văng ra xa mấy bước.
A Liêu ăn phải một ngụm lớn cỏ vụn, điên cuồng phun nhổ không ngừng.
Thích khách từ phía sau xông lên hướng đến giữa lưng nàng đâm tới, A Liêu hô to một tiếng làm ra vẻ muốn giơ tay lên chắn đỡ, lại thấy lưỡi đao của thích khách còn chưa thật sự rơi vào trên người nàng thì tất cả đều đã ngã xuống đất.
A Thấm xuất hiện ở phía sau đám thích khách vừa ngã xuống, trong tay cầm ba thanh đoản đao.
"A Thấm!" A Liêu cơ hồ nhảy dựng lên, giờ khắc này nhìn thấy A Thấm trong mắt nàng không chứa nổi bất kỳ kẻ nào khác, thậm chí cả thích khách cũng không chứa nổi, chỉ có thể nhìn thấy A Thấm.
Ba thanh đoản đao của A Thấm luân phiên vung ném, ở giữa không trung cắt chém, làm cho người ta hoa cả mắt. Đám thích khách còn chưa thấy rõ động tác xuất kích của nàng, đều đã bị cắt đứt ngón tay.
Võ nghệ của A Thấm tuy cao siêu, nhưng chung quy hai đấm khó địch lại bốn tay, từ trong dòng sông hộ thành thích khách nhảy ra càng lúc càng nhiều, A Thấm bị chém một đao vào lưng sau đó dần dần rơi xuống thế hạ phong.
"Ngươi chạy mau!" A Thấm đẩy một cái vào sau lưng A Liêu, thúc giục nàng nhanh chóng một chút chạy trốn.
Hai tròng mắt giống như đèn l*иg của A Liêu dính chặt vào trên người A Thấm, chết sống không đi: "Có chết cũng phải chết cùng một chỗ với ngươi!"
Tấm lòng son sắt cùng sự si tình thú vị trong ngày thường của A Liêu quả thật là chọc người yêu thích khiến cho A Thấm vạn phần động tâm muốn che chở nàng thật tốt, nhưng vào thời điểm này chẳng phân biệt tình huống mà hoa si rất có khả năng khiến cả hai đều mất mạng tại chỗ, A Thấm hận không thể một cước đá vào mông nàng đá bay nàng ra xa tám trượng.
"Đừng làm rộn!" A Thấm vừa đánh vừa lui, hô lên, "Chạy nhanh một chút đi!"
Lúc này Kim ngô vệ đi tuần tra đã nghe được động tĩnh, đang cấp tốc trên đường chạy tới.
Một tên thích khách trong đó đã nhận ra nguy cơ, hét lên: "Tốc chiến tốc thắng!"
Bọn thích khách lập tức thu hẹp trận hình, bất chấp mọi thứ miễn cưỡng xông tới, A Liêu chờ đợi chính là lúc này!
"Nằm sấp xuống!" A Liêu hét lớn một tiếng, A Thấm không biết nàng muốn làm gì, nhưng A Liêu luôn luôn có thể làm ra những cơ xảo thần kỳ vượt ngoài dự đoán của mọi người, giờ khắc này ra lệnh chắc chắn có càn khôn!
A Thấm lập tức nằm sấp xuống, hai bàn tay của A Liêu vỗ mạnh vào hai mặt trên dưới của kim chúc cầu, đồng thời khi kim chúc cầu điên cuồng rung chấn A Liêu cũng nhanh chóng nằm sấp xuống, nằm ở trên người A Thấm che chở cho nàng.
Bên trong kim chúc cầu tựa hồ có lắp đặt một bộ nỏ điên cuồng, xoay vòng giữa không trung bắn ra vô số đinh sắt, vượt ngoài dự liệu của mọi người, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng. Khi kim chúc cầu rơi xuống đất tỏa ra một mùi khét khó ngửi, ngoại trừ tiếng bước chân lao nhanh của Kim ngô vệ ở xa xa, khắp nơi ở khoảng cách gần đều là một mảnh im lặng.
Khi A Thấm từ dưới thân A Liêu đứng lên, phát hiện trên mặt và trước ngực của tất cả thích khách đều bị đinh cắm đến huyết nhục mơ hồ.
Trái tim của A Thấm còn đang bị kim chúc cầu làm cho nảy đập loạn xạ, A Liêu đã vội vã giữ chặt nàng: "Mấy ngày nay ngươi đã đi đâu? Ngươi có biết ta vẫn luôn đi tìm ngươi không?"
"Ta biết. . . . . ." A Thấm không nhìn nàng, từ trong tay nàng giãy thoát ra.
"Ngươi biết?" A Liêu nhớ lại, "Thảo nào mấy ngày qua luôn cảm giác có người đi theo phía sau ta, lại chính là ngươi! Ta đi khắp nơi cũng tìm không được ngươi, hóa ra ngươi vẫn luôn đi theo phía sau ta! A Thấm, ngươi cũng không nỡ bỏ ta đúng không? Ngươi không thể rời bỏ ta! Trở về đi, có được không? Ngươi có biết ta mỗi đêm đều nhớ ngươi nhớ đến ngủ không yên giấc!"
A Thấm thở dài một tiếng, hỏi: "Nếu ta tiếp tục ở lại Thanh Viên, ngươi phải ăn nói như thế nào với A Tự đây?"
A Liêu nghiêm mặt nói: "Ta chỉ cần một câu nói của ngươi, chuyện A Tự mang thai rốt cuộc có phải là do ngươi làm hay không?"
A Thấm lắc đầu: "Không phải."
"Ta đây liền tin ngươi!" Kim ngô vệ càng ngày càng gần, A Liêu lôi kéo A Thấm, rất sợ nàng lại chạy mất, "Chúng ta rời khỏi chỗ này rồi nói sau."
. . . . . .
Bên trong Bách Hoa đình, hơn mười ánh mắt đều rơi vào trên người Diêu Mậu Lâm, nhìn nàng đi từng bước về phía Chân Văn Quân. Vệ Đình Húc nheo mắt lại, thanh đao của các binh lính Truy Nguyệt quân đã chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể đáp xuống ở trên người người này, loạn đao chém chết nàng.
"Tay ngươi bị thương rồi." Diêu Mậu Lâm tới gần Chân Văn Quân, không có bất kỳ động tác gì khác, chỉ ôn nhu nhìn chằm chằm vết thương của nàng.
Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc đồng thời nhìn về phía cánh tay nàng, quả thực là bị phỏng rồi, bị nước trà do thích khách lúc nãy tập kích hắt tới làm phỏng.
Diêu Mậu Lâm xoay người tìm một vòng bốn phía, tìm được bình nước dùng để tưới hoa, dùng nước lạnh chậm rãi tưới vào trên vết thương của nàng. Tỉ mỉ cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ dòng nước giội xuống quá nhanh, làm đau vị Tướng quân thân kinh bách chiến này.
"Có cảm giác khá hơn chút nào không, Chân Tướng quân?" Lúc Diêu Mậu Lâm ngẩng đầu dò hỏi, ánh sáng từ chiếc đèn l*иg ổn định giữa không trung vừa vặn lọt vào trong mắt nàng, đơn thuần, ấm áp lại sáng ngời.
A Trúc ở Trác Quân phủ đợi cho đến đêm khuya, không dám đi ngủ.
Nghe nói ở nhã tụ nháo ra sự kiện thích khách ám sát, Tướng quân vì bảo hộ nữ lang còn bị thương, A Trúc sốt ruột đợi các nàng trở về, không dám đi ngủ.
Thật vất vả đợi đến khi xe ngựa hồi phủ, Chân Văn Quân dẫn đầu bước xuống, chờ trong chốc lát thấy Vệ Đình Húc không có đi theo, quay đầu nhìn lại, thấy nàng tựa vào bên trong xe ngựa đã ngủ thϊếp đi.
"Nữ lang?" A Trúc ở bên ngoài xe ngựa khẽ gọi nàng.
Chân Văn Quân hướng đến ra A Trúc đưa tay ra hiệu "suỵt", một lần nữa bước lên xe ngựa, ôm nàng xuống dưới.
Từ ngoài cửa cho đến trong phòng, toàn bộ hành trình Vệ Đình Húc đều không hề mở mắt. Chân Văn Quân đặt nàng nằm an ổn trên giường, đem tảo đậu phấn hòa vào trong nước, dùng khăn tay thấm ướt giúp Vệ Đình Húc lau đi son phấn.
Khi sắc đỏ trên hai mí mắt được lau đi, Vệ Đình Húc mở mắt.
"Ta làm ngươi tỉnh giấc?"
Vệ Đình Húc lắc lắc đầu: "Ta vẫn không có ngủ."
Chân Văn Quân đem khăn tay nhúng vào trong nước một lần nữa, cười với nàng.
"Ta vậy mà lại không nhận thấy được ngươi bị thương."
Chân Văn Quân theo bản năng nhìn nhìn mu bàn tay mình: "Không có gì, chút vết thương nhỏ mà thôi. Bản thân ta cũng không phát hiện."
"Những lời thích khách đã nói lúc chết, ngươi nghĩ như thế nào?"
Chân Văn Quân có thể chỉ trong nháy mắt đẩy lùi toàn bộ nguy cơ, nhưng lại không thể kịp thời chặn miệng tất cả các nàng.
Nhiệm vụ của A Thương là dẫn dụ Chân Văn Quân rời đi, có nàng ở đó, muốn ám sát Vệ Đình Húc rất khó thành công. Không nghĩ tới Chân Văn Quân không hề rời đi, ngược lại còn gọi theo Vệ Đình Húc. A Thương dứt khoát tương kế tựu kế, mang theo cả hai người các nàng đi đến Bách Hoa đình, đồng thời gϊếŧ chết.
Chỉ có điều người chết không phải Chân Văn Quân và Vệ Đình Húc, mà là các nàng.
Đám thích khách này trước khi hai người đến cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần ắt phải chết rồi, các nàng cũng không sợ chết. Thế nhưng vào thời khắc mấu chốt các nàng lại phát hiện được quan hệ chân thực giữa Chân Văn Quân và Vệ Đình Húc.
Không phải là đang diễn trò, Chân Văn Quân là thật sự lưu tâm đến sinh tử của Vệ Đình Húc, là thật sự dùng hết toàn lực bảo hộ kẻ gian tặc này.
"Chân Văn Quân Vệ Đình Húc, các ngươi hai tên sài lang đội mũ quan gian trá tiểu nhân. . . . . . Nhất định sẽ để tiếng xấu muôn đời, bị vạn thế thóa mạ!"
"Nghĩ như thế nào? Ngươi nói chính là câu này sao?" Chân Văn Quân lặp lại một lần nữa những lời nhục mạ của thích khách đối với các nàng.
Vệ Đình Húc nhìn về phía nàng, dùng ánh mắt khẳng định.
"Không có suy nghĩ gì."
Vệ Đình Húc nở nụ cười: "Như thế nào lại không có suy nghĩ. Ngươi lớn lên đã được nghe đủ loại sự tích anh hùng, đối với thanh danh có bao nhiêu coi trọng, ta hiểu được. Hiện giờ cùng một gian thần như ta đây sóng vai, chỉ sợ sau này còn có nhiều lời thóa mạ hơn đang đợi ngươi. Ngươi không sợ sao?"
Chân Văn Quân vắt khô nước trên khăn tay, tiếp tục giúp nàng tẩy trang.
"Người có thể nhìn thấy mặt mộc của Vệ Đình Húc có được mấy người, ta chính là một trong số đó." Chân Văn Quân chống một cánh tay ở bên người nàng, cúi thấp người xuống, "Người có thể được đặt cùng một chỗ với cái tên của Vệ Đình Húc viết vào sử sách lại có mấy người, ta vẫn là một trong số đó, có cái gì không tốt."
Vệ Đình Húc nhắm mắt lại, mặc cho nàng lau chùi sạch sẽ gương mặt mình.
"Nhưng mà, có thể ngươi còn không quá hiểu rõ ta."
Động tác của Chân Văn Quân chợt dừng lại.
"Bản thân ta cũng vậy." Vệ Đình Húc mở mắt ra, dừng ở hai tròng mắt của Chân Văn Quân, "Cũng là ngày hôm nay mới phát hiện, hóa ra ta là người như vậy."
Sau đó điều tra, đám người A Thương cũng không thuộc về bè đảng Diêu gia, tuy rằng cũng là xuất thân Nam Nhai, nhưng nàng và Diêu gia không hề có quan hệ gì. Ám sát Vệ Đình Húc chẳng qua là xuất phát từ ý nguyện của chính mình, tạm thời không có cách nào đem nàng cùng Diêu gia liên hệ với nhau.
Mùa hạ năm Thuận Đức thứ chín, Trứ tác lang Diêu Mậu Lâm sáng tác bia chí phỉ báng bôi nhọ Minh Đế, cuồng sinh tà đạo tội không thể tha, Đại lý tự cùng với Hình bộ tróc nã loạn đảng nghiêm hình thẩm vấn.
Di thiên đại họa từ trên trời giáng xuống chụp ở trên đầu Diêu Mậu Lâm, tội ắt sẽ liên đới toàn bộ Diêu thị.
Tham sự viện và Đại lý tự cùng nhau triệu hồi Diêu gia gia chủ vào kinh chịu thẩm tra.
Mà ở bên trong Nhữ Trữ, người của Hình bộ đã hành động trước đang trên đường tróc nã Diêu Mậu Lâm, nàng biết rõ chạy trời không khỏi nắng, cũng không có trốn khỏi Nhữ Trữ, mà lại chạy tới Trác Quân phủ, quỳ gối trước cửa muốn gặp Chân Văn Quân.
Đại môn từ từ mở rộng, người đi ra không phải Chân Văn Quân, mà là Vệ Đình Húc.
"Vệ Tư đồ." Diêu Mậu Lâm quỳ rạp trên mặt đất, cất cao giọng nói, "Vệ Tư đồ, ta thích Chân Tướng quân là thật, nhưng đây là chuyện của một mình ta. Một người làm một người chịu, ngươi muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ ta tuyệt đối sẽ không chút nhíu mày. Nhưng có thể hay không buông tha cho Diêu gia? Đây là sai lầm của một mình ta, không nên khiến cho cả Diêu gia cùng ta tuẫn táng!"
Vốn tưởng rằng Diêu Mậu Lâm sẽ bị dọa sợ chết khϊếp đến cầu tình, không ngờ nàng lại vững vàng quỳ rạp ở đó, từng câu từng chữ nói ra âm vang hữu lực.
Nếu lại có thêm mười năm nữa, có lẽ sẽ là một đối thủ mạnh.
"Lúc trước Diêu gia ngươi ở Yên Hàng tính kế ta liệu có nghĩ đến kết quả hiện tại hay không. Trứ tác lang nên biết, ta Vệ mỗ từ trước đến nay có thù tất báo, món quà ngày đó Diêu gia ngươi tặng cho ta, hôm nay nhất định hoàn trả gấp ngàn lần. Trứ tác lang có thể yên tâm, tai họa của Diêu gia chưa bao giờ là nhân quả của một mình Trứ tác lang, mạng của Trứ tác lang Vệ mỗ đương nhiên sẽ lấy, Diêu gia từ trên xuống dưới kể cả gia súc ta cũng sẽ không bỏ qua. Có điều, thấy Trứ tác lang đối với phu nhân ta một lòng say mê, sau này đến ngày hành hình, ta sẽ để cho phu nhân ta đích thân đưa tiễn Trứ tác lang lên đường."
Diêu Mậu Lâm nhìn Vệ Đình Húc, hi vọng trong mắt từng chút một bị dập tắt.
Diêu Duy đã chết, Diêu Lâm vào kinh cũng chỉ có một con đường chết. Diêu gia bị tiêu diệt đã gần ngay trước mắt.
Mà còn có đầu của một người là Vệ Đình Húc đang nghĩ đến.