Ta Là Thịt Cá (Ngã Vi Như Nhục)

Chương 116: Thần Sơ năm thứ mười một

Duy đăng hạp kiếm (6)

Tính ra Lý Duyên Ý đã có một khoảng thời gian rất lâu rồi không được ngủ một giấc thật ngon.

Một đống vết thương nọ vết thương kia ở trên người không rảnh mà quan tâm, trước đó toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là làm thế nào để từ bên trong lãnh thổ cằn cỗi này ép ra thêm thật nhiều tiền dùng cho chiến sự để chống chọi đại quân Trùng Tấn, đồng thời cũng không thể buông lỏng cảnh giác, để tránh khi vào giữa trận chiến quyết tử lại bị một đao từ phía sau đâm bị thương. Đại chiến vừa mới chấm dứt, trong đầu lại suy nghĩ xem phải làm thế nào để khôi phục thực lực quốc gia chỉnh đốn triều cương, thành lập lực lượng nòng cốt diệt trừ dư đảng. . . . . . Có rất nhiều gánh nặng đặt ở trên người Lý Duyên Ý, tuy rằng bên cạnh có Thượng thư lệnh Vệ Luân cùng Tư không Trưởng Tôn Diệu, nhưng tân đế vừa mới đăng cơ, nàng cũng không yên tâm đem những việc trọng yếu giao phó cho người khác, tất cả mọi việc đều phải trải qua sự phê duyệt của nàng hoặc được nàng cho phép thì mới có thể tiến hành.

Lần cuối cùng có thể ngủ thẳng giấc đến lúc tự nhiên tỉnh dậy là vào thời điểm nào Lý Duyên Ý cũng không nhớ rõ, nàng vẫn liên tục ngựa không dừng vó mà xông về phía trước, nàng cũng không cảm thấy chính mình không thể chống đỡ được sự mệt nhọc này, thế nhưng sự mệt mỏi về mặt thân thể cùng tinh thần không thể làm gì được nàng, duy nhất có thể khiến cho nàng không biết phải làm sao, có lẽ chỉ có A Hâm.

Thời điểm Lý Duyên Ý mở mắt ra nhìn thấy màn che mềm mại buông xuống ở bốn phía, trong phòng có hương hoa, hương hoa tươi mới.

Nàng nâng tay hướng đến bên giường vuốt ve, A Hâm bị nàng chạm vào lập tức tỉnh dậy.

"Ngươi vẫn ổn chứ?" A Hâm nhẹ giọng hỏi.

Lý Duyên Ý không trả lời, chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ khêu một lọn tóc của nàng.

". . . . . . Ngươi không có việc gì thì ta đi ra ngoài." A Hâm nói xong định đứng lên, vết thương bên hông và sau lưng đồng thời phát tác, làm cho nàng ứa mồ hôi lạnh, hơi lảo đảo gian nan muốn đứng lên, lại bị Lý Duyên Ý giữ chặt.

"Ngươi muốn đi đâu?" Lý Duyên Ý cong môi, tỏ vẻ đáng thương nói, "Ta cũng đã ngất xỉu mà ngươi còn muốn đi, không sợ ta lại phát bệnh, ngã quỵ nhớ ngươi đến ăn không ngon, nên làm thế nào cho phải?"

A Hâm vốn định nói "Ta đã không còn ý nguyện sống sót nữa rồi, làm sao lại còn tâm tư quản ngươi có ăn cơm hay không", lời này xoay chuyển một vòng ở trong đầu, rốt cuộc lại không cam lòng nói ra miệng. Hơn nữa Lý Duyên Ý rõ ràng là đang ngang bướng lý sự, có tranh cãi với nàng cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên đơn giản là không nói, ngồi trở lại.

"Lý Duyên Ý, chúng ta nên thành thật với nhau mà nói chuyện đàng hoàng." A Hâm nghiêm mặt nói, "Không đùa giỡn."

Lý Duyên Ý trở mình một cái bò xuống giường, tách hai chân ra bò đến trên người A Hâm, ôm nàng hôn nàng.

A Hâm: ". . . . . . Ngươi căn bản không hề muốn nói chuyện đàng hoàng."

"Phải." Lý Duyên Ý ngậm lấy vành tai của nàng, mυ'ŧ khẽ, "Ta không muốn."

A Hâm bất đắc dĩ phải đẩy nàng ra, nhưng trận đại chiến đêm đó đã làm cho nàng tiêu hao hết phần thể lực cuối cùng, muốn đẩy Lý Duyên Ý ra có chút khó khăn, chống đỡ động tác dây dưa giữa hai người càng khó khăn hơn. Giữa tiếng cười yêu kiều của Lý Duyên Ý hai người cùng nhau ngã vào trên tấm thảm mềm mại. Lý Duyên Ý khống chế lực đạo lại nâng đỡ thắt lưng của A Hâm, không để cho hành động bốc đồng của chính mình có khả năng làm nặng thêm thương thế của A Hâm, A Hâm cũng dìu đỡ nàng vững vàng kiểm soát được thăng bằng.

"Chúng ta vẫn là ăn ý như vậy." Đôi môi của Lý Duyên Ý cọ cọ vào cổ A Hâm, A Hâm muốn lui lại đứng dậy:

"Ngươi đừng như vậy. Ngươi có biết, ta nếu làm theo lời ngươi, sẽ bị người người chỉ trích, để tiếng xấu muôn đời."

"Ngươi là Hoàng hậu của quả nhân, ai dám đối với ngươi hống hách bình phẩm."

"Ngươi biết rõ đây là chuyện không có khả năng, ngươi có thể lấp kín miệng người khác nhất thời, liệu có thể lấp kín cả một đời?"

Lý Duyên Ý dán vào ngực A Hâm cười nói: "Ngươi vẫn luôn quá lưu tâm ánh mắt của người khác, ngươi là ai làm cái gì, có quan hệ gì với những người khác? Thế đạo này từ lâu cũng đã không còn theo tư tưởng hoàn mỹ của bậc thánh nhân, không còn là niên đại chí thiện chí chân nữa rồi. Người được mệnh danh là học giả uyên thâm cũng chưa chắc có thể làm được 'chí an công, hàng an tu, tri thông thống loại'*, người có thể tự xưng là 'thánh hiền' đã không còn tồn tại. Huống chi ta cũng không tin tưởng thế gian này thực sự có người chưa bao giờ làm việc xấu, có thể là vô tình cũng có thể là bị bức bách mà gây nên, người sống cả đời này đều có phạm sai lầm, chính là mỗi một sai lầm đó đã hình thành nên ngươi và ta hôm nay. Mặc dù ngươi là tướng tài trời sinh nhưng cũng phải trải qua vô số trận bại chiến mới tích lũy được kinh nghiệm của ngày hôm nay, mới có thể bách chiến bách thắng. Lui một vạn bước, cho dù là cố tình thì như thế nào? Chúng ta đều biết, có vài người có thể trở thành nhân vật chính trong sử sách, mà có vài người đã được định sẵn ngay cả tên cũng không thể lưu lại."

(*) Chí an công, hàng an tu, tri thông thống loại (志安公, 行安修, 知通统类): nói về tiêu chuẩn của một nhà thông thái – công chính vô tư, hành động thiện lương tốt đẹp, trí tuệ tinh thông kỷ cương phép tắc

"Cho dù lễ nhạc tan vỡ ác đồ hoành hành, ta cũng có nguyên tắc giải quyết của ta. Không vì những người khác tranh đấu ngoan cường thì sẽ trở nên giống như bọn họ, nếu không thì còn có mặt mũi gì mà chỉ trích? Uổng công đọc sách thánh hiền." A Hâm nói, "Ta cũng không có ý định lưu danh sử sách, tâm nguyện duy nhất của ta chính là ta lúc sinh thời có thể nhìn thấy loan bay phượng múa thiên hạ thái bình. Lý Duyên Ý, thiên hạ có muôn dân trăm họ nhiều vô số kể, nhưng ngươi lại khư khư cố chấp muốn che lấp miệng đời, cũng không phải là chuyện dễ dàng."

Lý Duyên Ý cười lạnh, nói: "Đông đảo miệng người ta che lấp không được lại càng không có hứng thú để che lấp, bất quá ta có thể lựa chọn gϊếŧ hết bọn họ."

Khi Lý Duyên Ý nói đến điểm này thì thấy cổ họng của A Hâm nuốt khan.

"Sợ hãi ta như vậy? Hay là thích? Ngươi biết rõ duyên phận của chúng ta đời này khó cắt đứt, nếu có thể cắt đứt thì sớm cũng đã cắt đứt rồi, cũng giống như ngươi luôn miệng nói muốn gϊếŧ ta, đến cuối cùng vẫn là không tiếc mạng sống của chính mình mà cứu ta. A Hâm, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, vậy ngươi tội gì phải khó dễ chính mình. Cục diện hôm nay chúng ta cũng đã sớm dự liệu được, ta lại hỏi ngươi một câu, nếu như ta thất bại chết đi, ngươi sẽ cùng ta cộng phó hoàng tuyền sao?"

A Hâm đang muốn mở miệng, Lý Duyên Ý lại đoạt lời: "Cho dù ngươi nguyện ý, nhưng ngươi có từng hỏi qua ta xem có tán thành ngươi cùng chết với ta hay không? Phụ thân ngươi có muốn ngươi cùng theo Tạ gia đồng thời ngã xuống hay không. Nếu ngay cả ngươi cũng chết, vậy ai sẽ tới bảo hộ giang sơn Đại Duật?"

Trước đó bất luận Lý Duyên Ý có nói gì A Hâm đều trầm mặc, trong lòng có suy nghĩ khác, nhưng khi nói đến chỗ này thì ánh sáng trong mắt nàng là không thể che giấu được.

"Đại Duật vừa mới suy bại ngươi cũng biết rõ. Hồ tặc ở phương bắc quanh năm giá lạnh qua nhiều thời đại cằn cỗi cùng cực, không thể không ngấp nghé đến Trung Nguyên rộng lớn màu mỡ. Sự thối lui hiện giờ chỉ là tạm thời, bọn chúng nhất định còn có thể quay trở lại. Ngươi hôm nay vì gia tộc Tạ thị tuẫn táng mà chết, chính là hợp ý của hồ tặc. A Hâm, ngươi thật sự mong muốn chứng kiến cảnh này sao? Ngươi luôn nói ta là gian nịnh là nghịch thần, nhưng mà ta cũng họ Lý, chảy bên trong thân thể ta mới là dòng máu thuần khiết nhất của Duật thất. Vì sao ta không thể làm Hoàng đế? Đơn giản chỉ vì ta là nữ nhân? Lúc Lý Cử tại vị hồ tặc kiêu ngạo càn quấy hung ác đắc chí, hắn là một nam tử, là Thái tử mà Tiên đế đích thân truyền ngôi, nhưng vậy thì sao? Hắn không phải là bạo chúa nhưng cũng không có đủ tư cách. Hiện giờ đã là Thần Sơ năm thứ mười một, Lý Cử tại vị mười một năm ngay cả một tướng sĩ có thể chiến đấu cùng hồ tặc cũng tìm không thấy, quốc khố trống rỗng giống hệt như đầu óc của hắn, đây là Đại Duật mà chúng ta muốn sao? Giang sơn mà tổ tiên đời đời gầy dựng, quốc thổ mà bao thế hệ đã hao hết tâm tư giữ vững sẽ suy bại trong tay hạng người như vậy, ngươi có thể cam tâm sao? Ta không thể."

Lý Duyên Ý từ trên người nàng đứng lên, đầu còn có chút choáng váng bụng đói khát, nhưng trong l*иg ngực lại dâng lên một ý nghĩ ghê tởm.

"Suy cho cùng năm đó Tiên đế cũng là vì vụ án Nguyễn thị mà có chút cố kỵ, cho nên mới dứt khoát ban lệnh cấm nữ tử không được làm quan, lại thêm quan niệm cả ngàn năm qua vẫn tồn tại, giúp cho hạng người vô năng chiếm hết tiện nghi. Bất quá tất cả những điều này sẽ được sửa đổi ở trong tay quả nhân. Bất luận là nam nhân hay nữ nhân, bất luận là cao môn hay hàn môn, chỉ có một điểm chung duy nhất có thể quyết định tiền đồ của bọn họ, đó chính là năng lực. Thế gian sẽ không còn mánh khóe, cũng sẽ không có bất công, duy chỉ có tài năng là tất cả, tài năng là con đường thịnh thế. Chí ít các nữ hài được sinh ra trong thời kỳ Chiếu Vũ mỗi người đều có thể có tên có họ, không chỉ lấy một tiểu tự tùy ý cho có lệ. Đáng tiếc ngươi không phải được sinh ra ở thời kỳ Chiếu Vũ. A Hâm cái tên này cũng rất tốt, nhưng nó chung quy vẫn là một tiểu tự, ngươi cần phải có một cái tên phù hợp với ngươi hơn."

A Hâm cười cười nói: "Việc trị quốc há chỉ là đơn giản như vậy. Đừng nói trị quốc, cho dù là chỉnh đốn tam quân đều có rất nhiều khó khăn. Ngươi nếu như quá mức cấp tiến thì sẽ chỉ có tác dụng hoàn toàn ngược lại."

"Quốc gia mục nát này đình trệ đã bao lâu, cũng không thấy có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Bị hồ tộc nghiền ép lại gặp phải phản tặc bạo loạn, ngươi còn muốn ta chờ đến khi nào." Lý Duyên Ý tự mình mặc y phục vào, đem đai lưng hoàng long cài lại thật chặt.

"Ta muốn ngươi có thể ở lại trong cung làm Hoàng hậu của ta, từ nay về sau rời xa nguy hiểm, cùng ta xuân thưởng hoa hạ ngắm trăng. Thế nhưng ta cũng hiểu ngươi chí hướng ở nơi sa trường cũng không nguyện ý làm cá chậu chim l*иg. Chỉ cần ngươi không tự tìm cái chết, bất luận ngươi quyết định đi làm chuyện gì ta đều không có ý kiến." Lý Duyên Ý mặc y phục chỉnh tề, quay đầu lại đỡ lấy hai vai nàng, "A Hâm, đừng để cho ngươi một thế hệ tài năng lại bị chôn vào hoàng thổ. Con đường tướng soái của ngươi chỉ vừa mới bắt đầu."

Lý Duyên Ý vẫn luôn hiểu rõ nhược điểm của nàng là cái gì, cũng biết nàng khát vọng nhất chính là chuyện gì.

Nếu như nói điều mà Lý Duyên Ý muốn chính là áp đảo phía trên vạn người, muốn một tay thay đổi quốc gia này, vậy thì A Hâm nàng chí nguyện cả đời chính là bảo vệ quốc gia. Nàng yêu mến mảnh đất này, yêu mến những vị chí thân chí hữu ở nơi này, tuyệt đối không cho phép ngoại tộc xâm phạm.

Nếu nàng chết đi, người có thể ngăn cản hồ tộc cũng chỉ còn lại Vệ Cảnh An, mà người này vẫn là người của Vệ gia.

A Hâm ôm mặt, bất lực mà thở dài.

"Vì sao, ta phải sinh ra ở Tạ gia. Nếu ta đã sinh ở Tạ gia, lại vì sao phải để cho ta gặp ngươi. . . . . ."

Lý Duyên Ý cúi người, hôn lên những giọt nước mắt của nàng.

"Ta cũng đã từng hỏi chính mình, vì sao ta sinh ra không phải là nam nhân. Nhưng mà hiện tại ta đã không còn nghi ngờ nữa. Tất cả mọi chuyện trên thế gian này không có gì là 'không có khả năng' tuyệt đối, hết thảy đều tùy ở ngươi xử lý như thế nào. A Hâm, ngươi nguyện trung thành chính là Đại Duật là Hoàng đế Đại Duật. Thiên hạ này còn chưa đổi họ, hiện giờ ta chính là Hoàng đế, ngươi cần phải nguyện trung thành với ta."

Lý Duyên Ý ôn nhu bất quá chỉ được dăm ba câu, những câu còn lại đều xoay quanh quyền lực.

Mà A Hâm tự hỏi lòng mình, nàng rốt cuộc thích Lý Duyên Ý vì cái gì, đến tột cùng là thích vẻ ngoài xinh đẹp của nàng hay là bị khí chất vương giả không thể xem nhẹ trên người nàng hấp dẫn.

Có lẽ, là vế sau.

Để biểu thị lòng tôn kính, Lý Duyên Ý sau khi đăng cơ thay đổi niên hiệu thành Chiếu Vũ, nhưng năm Thần Sơ thứ mười một vẫn như trước là niên hiệu Thần Sơ, cho đến năm sau mới chính thức tiến vào thời kỳ Chiếu Vũ.

Mặc dù sự tôn kính này nói ra cũng chỉ là một cái cớ quang minh chính đại, giống như lúc Liễu thị muốn đem đế vị tặng cho nàng thì nàng cũng nhiều lần thoái thác, mãi cho đến khi bá quan văn võ cùng Liễu thị ba lần đề cử Lý Duyên Ý mới "miễn cưỡng" đáp ứng.

Tiết kim thu ở Nhữ Trữ là một mùa đẹp nhất trong năm, lá cây bạch quả ở khắp thành đều ngả vàng, từ trên cao nhìn xuống, giống như từng chậu hoàng kim.

"Nếu thật là hoàng kim thì tốt rồi, khỏi phải khiến cho lão phu vì tiền mà sầu đoạn trường." Vệ Luân đứng trên tường thành nhìn xuống toàn bộ Nhữ Trữ thành, Vệ Đình Húc đi theo phía sau hắn, nghe hắn liên miên lải nhải nói quốc khố trống rỗng, ngay cả tiền thưởng cấp cho các tướng sĩ đã đánh bại Trùng Tấn cũng không cấp được. Lý Duyên Ý lại càng keo kiệt, trực tiếp lấy đất phong cho có lệ. Chẳng qua những mảnh đất đó tuy rằng thưởng cho công thần, nhưng tô thuế cũng phải nộp không ít, vả lại toàn bộ tài nguyên khoáng sản bên trong đất phong đều thuộc về triều đình, mà chính bọn họ còn phải đi tìm người đến canh tác, chẳng qua chỉ là được miễn trừ thuế thân và ba năm binh dịch.

Vệ Đình Húc tận mắt nhìn thấy bộ dáng Lý Duyên Ý vì tiền mà suýt chút nữa túm trụi cả tóc, triệu tập trọng thần cùng nhau thương nghị xem phải giải quyết vấn đề tài chính như thế nào. Đầu tiên không thể vừa mới đăng cơ liền gia tăng nông thuế, vốn là vừa mới vượt qua năm mất mùa, dân chúng thật vất vả mới có dư chút lương thực trong tay chắc chắn là vô cùng trân quý, không thể tăng thuế. Trưởng Tôn Diệu vốn là chủ trương miễn giảm nông thuế hòng lôi kéo dân tâm, Lý Duyên Ý đầu tiên nhảy dựng lên phản đối:

"Mơ tưởng! Quả nhân có thể duy trì chính sách tam thập thuế nhất*, nhưng tuyệt đối không thể tiếp tục giảm, càng không nói đến miễn trừ, nghĩ cũng đừng nghĩ! Không sai, hiện tại triều đình cũng không đông đúc, cho dù cắt giảm trưng thu nông thuế cũng có thể đủ nuôi sống chư quân, thế nhưng các ngươi phải biết rằng con đường phía trước khó đi biết bao nhiêu, cục diện rối rắm mà Hoài Đế lưu lại tuyệt đối không chỉ đơn giản là không có tiền không có binh. Muốn trải phẳng con đường phía trước, phải nghĩ biện pháp lấp đầy quốc khố mới là nền tảng."

(*) Tam thập thuế nhất (三十税一): một người thu nhập được 30 phần thì trong đó 1 phần sẽ phải nộp thuế

Lý Duyên Ý từng ở trong một buổi nhã tụ vung tay một cái chính là vạn lượng hoàng kim rốt cuộc cũng có ngày hôm nay. Vệ Đình Húc nghĩ đến Hoàng thượng ngày hôm qua còn ở trong cung "dọa dẫm bắt chẹt", lôi kéo Canh Thái hậu, triệu tập tất cả các quan đại thần từ hàng ngũ phẩm trở lên cùng gia quyến cùng nhau xoay chuyển chủ đề làm thơ, ai làm không được liền phạt mười lượng bạc, nếu không có hiện ngân thì có thể dùng trang sức để thế chấp. Lý Duyên Ý giống như một đông gia đổ phường, đại sát tứ phương, thắng được một đống vàng bạc châu báu trở về, vui mừng khôn xiết, lập tức cho nhập quốc khố, tính toán xem lần tới lại dùng cái cớ gì để triệu tập chúng thần trở lại. Lý Duyên Ý tự cảm thấy vui vẻ đắc ý đi đường cũng nhanh như gió, còn Vệ Đình Húc lại là nhịn nửa ngày không nhịn được nữa phải bật cười thành tiếng, hiện giờ nhớ lại, vẫn như trước khó nén nụ cười.

Lý Duyên Ý trừng mắt nhìn nàng: "Tử Trác, ngươi hôm nay cười ta ngày mai thuyên tuyển vào triều sẽ có lúc ngươi phải sầu!"

Vệ Luân chân trái đã tàn phế, nhưng hắn chưa bao giờ muốn ngồi xe lăn, a mẫu vì hắn làm một thanh mộc trượng thật dài, hắn liền mang mộc trượng này theo bên người làm chân của mình, bất luận đi đến nơi nào cũng đều thẳng lưng ưỡn ngực, vẫn như trước kiên cường tuấn dật.

Vệ Đình Húc hai tay chắp ở sau lưng, kỳ thật là đang âm thầm đè ấn thắt lưng, để cho thời gian chính mình có thể dùng hai chân đi lại dài hơn được một chút. Hai cha con bọn họ đi đứng cũng không quá thuận tiện, đi đường rất chậm, nửa canh giờ còn chưa đi qua khỏi cửa đông.

Bởi vì Tư công đã chết, Vệ Đình Húc liền đem thương tật ở chân mình giao cho Trọng Kế, để cho Trọng Kế toàn quyền phụ trách sự khang phục của đôi chân. Trọng Kế vừa phải chiếu cố cho thương thế của Tiểu Hoa còn phải chú ý đến trên người Vệ Đình Húc, cũng không phải là mong muốn của nàng. Nàng phải hết sức chuyên chú chiến đấu cùng quỷ cưu đã tiêu hao rất nhiều tinh lực của nàng, nếu như lại thêm một bệnh nhân nữa chỉ sợ cả hai đều trị không hết.

Thế nhưng lời nói của Vệ Đình Húc nàng không thể không nghe. Nàng đã từng tận mắt chứng kiến sự hung bạo của Vệ Đình Húc, nếu cự tuyệt thì cũng có thể đoán được sẽ có hậu quả gì, đành phải kiên trì đến cùng.

Trọng Kế tuổi còn trẻ, các phương pháp trị liệu nàng sử dụng cũng khác với quy tắc thông thường.

Mỗi ngày nàng đều đưa thuốc đến, bảo Chân Văn Quân đem thuốc cho vào trong nước sắc chế, nhất định phải để cho nước sôi sắc thành mảnh vụn, toàn bộ dược tính tan vào trong nước sôi sau đó mới đổ vào trong bể, pha nước đến nhiệt độ nóng phỏng tay là được. Vệ Đình Húc phải ngâm mình ở trong đó đến một canh giờ, trong khoảng thời gian đó phải không ngừng đổi nước không thể để cho nhiệt độ của nước giảm xuống, nếu không thì dược hiệu sẽ khó duy trì.

Khi ngâm xong nước thuốc thừa dịp thân mình còn lưu lại đầy đủ nhiệt khí cần lập tức đem hàn đoàn đã nghiền tán phủ đắp lên thắt lưng và hai chân xoa ấn, hợp lực giữa băng và hỏa để lưu thông máu. Trọng Kế nói, chỉ cần kinh lạc được đả thông thì đừng nói là đứng thẳng, cho dù sau này muốn chạy cũng không phải chuyện khó.

"Có điều hàn đoàn này chính là khối bùn được thu thập từ chỗ sâu nhất bên trong sông băng, nó lạnh vô cùng, nếu dùng tay trần chạm vào rất dễ bị tổn thương do rét lạnh." Trọng Kế đem hai chiếc hộp gỗ chứa hàn đoàn đưa cho Chân Văn Quân, "Ngươi nên nhẫn nại một chút."

Chân Văn Quân hoàn toàn không xem trọng chuyện này, bất quá chỉ là khối bùn thì có thể lạnh lẽo bao nhiêu, huống chi dư âm của mùa hạ nóng bức vẫn còn chưa quét sạch, mỗi sáng sớm sau khi luyện võ đều là một thân mồ hôi, xoa nắn khối bùn còn có thể giảm hạ nhiệt độ, đây là chuyện tốt.

Không nghĩ tới hàn đoàn lại lạnh đến mức vượt qua dự liệu của nàng.

Lúc Chân Văn Quân đem hàn đoàn từ trong hộp lấy ra ngoài bị đông lạnh đến thiếu chút nữa tuột khỏi tay, điên cuồng luân chuyển giữa hai tay cũng không dám nắm chặt.

Vệ Đình Húc mỗi ngày vào lúc sáng sớm và trước khi đi ngủ đều phải trải qua một đợt băng hỏa trị liệu, tinh thần càng ngày càng tốt, thời gian có thể đứng thẳng cũng càng ngày càng dài, chẳng qua khổ Chân Văn Quân, ngày trời nóng bức đôi tay bị đông lạnh đến sưng phù, Vệ Đình Húc hỏi nàng nàng cũng không nói, luôn che giấu không để cho người khác nhìn thấy. Đối với nàng mà nói chỉ cần có thể làm cho Vệ Đình Húc vui vẻ có thể làm cho nàng khang phục, toàn bộ thương thế đều là việc nhỏ.

Vệ Đình Húc ngâm mình ở bên trong nước thuốc nhiệt khí bức người tuy rằng rất thoải mái, nhưng lại dễ khiến tim đập nhanh hơn hoa mắt choáng váng, đến lúc bước ra thì cả người mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào Chân Văn Quân ôm bế nàng.

Chân Văn Quân mỗi ngày sau khi đổ đầy nước thuốc thì cầm y phục tắm ở một bên chờ, tới đúng canh giờ liền đi xuống bể nước đem Vệ Đình Húc bao bọc thật kỹ rồi bế nàng lên.

Trong lúc xoa ấn Vệ Đình Húc thường sẽ ngủ, Chân Văn Quân ôm nàng trở lên giường đắp kỹ đệm chăn, ngồi xổm bên người nàng tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt nàng.

Sao lại có người bộ dạng xinh đẹp như thế, tất cả các chi tiết đều hoàn mỹ, giống như do một bậc thầy tay nghề khéo léo tinh tế chạm khắc đẽo gọt mà thành, mỗi một nét đều trải qua quá trình nghĩ sâu tính kỹ, cảnh đẹp ý vui, cho dù có ngắm nhìn một trăm năm cũng không chán, mỗi lần chăm chú nhìn đều có thể bị những nét tinh xảo khác nhau hấp dẫn.

Mắt thấy đôi chân của Vệ Đình ở trong tay chính mình càng ngày càng khỏe mạnh, tinh thần của Chân Văn Quân cũng hăng hái hơn.

Nàng phải làm thay phần của Linh Bích tỷ tỷ đối với nàng ấy tốt hơn gấp bội, di nguyện lúc lâm chung của Linh Bích tỷ tỷ nàng tuyệt không dám quên.

Lý Duyên Ý bận rộn chính sự, mỗi lần lâm triều đều kéo dài đến nửa đêm, các đại thần mỗi khi chờ đợi ở bên trong Hậu Quân đình đều mang theo chén đũa, đây cũng là chuyện lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử Đại Duật.

Lý Duyên Ý tảo triều yến bãi trắc thực tiêu y*, có thể liên tục mấy đêm không ngủ, Vệ Luân cùng Trưởng Tôn Diệu khuyên ngăn cũng vô dụng, sợ Hoàng thượng mệt mỏi ảnh hưởng thân thể, cuối cùng phải thỉnh Canh Thái hậu tới.

(*) Tảo triều yến bãi trắc thực tiêu y (早朝晏罢昃食宵衣): lâm triều sớm, bãi triều muộn, đến đêm mới ăn cơm chiều, trời chưa sáng đã mặc y phục rời giường

"Mẫu hậu không cần nhiều lời, Hoài Sâm từ trước đến nay tinh lực dồi dào ngài cũng biết mà, trước đây khi còn là Trưởng Công chúa chính là như thế, mẫu hậu cũng không nói thêm gì vẫn luôn khích lệ Hoài Sâm, hiện giờ xưng đế ngược lại là muốn nuông chiều sao?"

Khi bãi triều thì trời đã vào đêm, Lý Duyên Ý không có hứng thú ăn cơm, Canh Thái hậu túm lấy nàng nói nhất định phải ăn một chút. Nàng cầm đũa nhìn cái gì cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng mà Canh Thái hậu vẫn liên tục lải nhải, niệm đến khiến nàng đau đầu, bất đắc dĩ chỉ có thể uống vài ngụm canh. Canh Thái hậu nói đến một đống ví dụ điển hình về sự cần chính mệt mỏi của các Hoàng đế tiền triều, nói với nàng lòng mang xã tắc là không sai, nhưng bệ hạ cũng phải sử dụng phương pháp hợp lý. Thân thể bị hủy hoại thì cái gì cũng làm không được, còn bị mang tiếng là tâm tư gian trá.

Lý Duyên Ý hiểu được Canh Thái hậu là đang quan tâm nàng, bất quá nàng cũng không cảm thấy mệt mỏi, nàng đang ở độ tuổi tráng niên, hiện tại không liều mạng thì còn đợi đến khi nào.

Canh Thái hậu nói một câu nàng đã chuẩn bị sẵn ba câu ở phía sau, Canh Thái hậu nhìn thấy Hoài Sâm cũng là vạn phần vui vẻ, không đành lòng thật sự trách cứ nàng.

"Nữ nhi của ta đã trưởng thành, quả thật là thành tựu vĩ đại nhất từ trước đến giờ, ta cảm kích bệ hạ, đợi bệ hạ sinh hạ Hoàng tử, lão thân sau khi chết cũng có thể nhắm mắt." Canh Thái hậu nói xong trong ánh mắt có chút lấp lánh, nhịn không được dùng khăn tay lau nước mắt.

Nghe nửa câu đầu Lý Duyên Ý đặc biệt đau lòng, ai ngờ lúc kết thúc bỗng nhiên lại thêm một câu như vậy, trái tim chua xót của Lý Duyên Ý lập tức rơi xuống trở lại, lãnh đạm nhìn Canh Thái hậu đang tự mình lau nước mắt. Canh Thái hậu thấy Lý Duyên Ý không phản ứng nàng, trong lúc đang khóc lóc nỉ non thì trộm liếc mắt nhìn, Lý Duyên Ý gắp vài miếng thịt dê ăn đến hai mắt phát hỏa, trong lòng là có bất mãn.

Canh Thái hậu đem khăn tay để qua một bên, cũng không khóc nữa, tiếp tục nói: "Hơn ba mươi năm trước lúc ta sinh con là ngay giữa tháng chạp, đó là một năm lạnh lẽo nhất trong trí nhớ của ta cho tới nay. Con lúc còn nhỏ thể nhược nhiều bệnh, mấy lần tưởng chừng không thể cứu sống nổi, cuối cùng vẫn là khang khang kiện kiện mà lớn lên, hiện giờ cũng đã tới tuổi làm mẫu thân rồi. Hoài Sâm, con đã ba mươi hai tuổi, nếu không cân nhắc đến vấn đề tử tự chỉ sợ qua thêm vài năm nữa sẽ hối hận không kịp."

Lý Duyên Ý không nói lời nào, tiếp tục ăn. Ăn ăn uống uống thật đúng là tốt hơn hẳn.

"Ta cũng đã suy nghĩ thật tốt cho con rồi. Nam Hoàng đế có thể có hậu cung ba ngàn người, con cũng có thể. Từ ngày mai liền bắt đầu tuyển tú lang, đem các nam tử mỹ mạo tinh tráng nhất trong khắp thiên hạ từng người một trình đến trước mặt Hoài Sâm của chúng ta, để cho con tuyển chọn. Hoài Sâm a, quốc gia không thể một ngày không có vua, con cũng không thể không có Hoàng hậu, nhanh chóng tuyển chọn ra một nam Hoàng hậu ưu tú xinh đẹp, sớm ngày sinh hạ Hoàng tử, vì Lý gia chúng ta khai chi tán diệp, kéo dài cơ nghiệp muôn đời."

"Mẫu hậu hẳn là đã sớm suy nghĩ thật tốt rồi đi." Lý Duyên Ý vừa gắp thức ăn vừa nói, "Nhìn trúng tiểu tử nhà ai rồi?"

Canh Thái hậu thấy nàng tựa hồ có ý thỏa hiệp, lập tức nói: "Ta thấy Vệ gia nhị công tử Tử Luyện cũng không tệ. Tướng mạo đường đường lại là một tướng quân có năng lực đánh lui địch, chính là sự lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa hắn là trưởng tử của Vệ gia, thành thân với hắn thì sẽ có thể đem Vệ gia đang dần lớn mạnh hết thảy thu vào trong túi, chặt chẽ kiềm chế bọn họ tiêu trừ ý định mưu phản. Hoặc là mấy vị công tử của Trưởng Tôn gia cũng không tồi, ta thấy bọn họ đều rất thông minh lại tuấn tú, có thể thu vào trong cung phong làm phi tử. . . . . ."

Lý Duyên Ý sau khi nghe xong liền cười rộ lên.

Canh Thái hậu vốn là đang nghiêm túc bàn bạc cùng nàng, lại thấy nàng bật cười liền biết chính mình bị đùa giỡn, không hề nhiều lời, ưỡn thẳng thân mình nói: "Chẳng lẽ bệ hạ muốn đem giang sơn thật vất vả mới đoạt tới được lại đưa ra ngoài? Hoài Sâm, con đúng là người hồ đồ như vậy sao?"

Lý Duyên Ý lắc đầu: "Mẫu hậu, chuyện này liền giao cho ngài vậy, ngài nhìn trúng người nào cứ việc đưa vào trong hậu cung, Vệ Tử Luyện cũng tốt Trưởng Tôn thị cũng được, tất cả đều mang đến. Đợi ta rảnh rỗi lại chọn lựa từng người một."

Lý Duyên Ý nói ra lời này nửa thật nửa giả, đổi lại thành người khác thật đúng là dễ dàng bị nàng lừa bịp mất rồi, nhưng hiểu con không ai bằng mẹ, nữ nhi của chính mình có chủ ý gì nàng hiểu rõ nhất.

"Việc này không nên kéo dài nữa, Hoài Sâm, người của Tạ gia là không thể tin." Canh Thái hậu đem quân bài mấu chốt nhất đưa ra ánh sáng, "Không nói nàng là một nữ nhân, con cùng nàng là không có khả năng sinh hạ hài tử cho Lý gia, lại nói nàng là nữ nhi của Tạ Phù Thần, là đích nữ của hắn, con đem người như vậy làm người bên gối không sợ một ngày nào đó nàng sẽ lại rút kiếm hướng đến con hay sao? Một nhát kiếm trước đó đã tổn thương con sâu biết bao nhiêu, đến bây giờ vết sẹo vẫn còn, con sao có thể mau quên như thế?" Canh Thái hậu tận tình khuyên bảo, "Con hiện tại đã không còn là Trưởng Công chúa có thể tùy tiện bốc đồng nữa rồi, con là vua của một nước, phải gánh vác trọng trách con có hiểu không? Ta lui một bước, con cùng với Tạ thị A Hâm chơi đùa như thế nào ta đều có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng con nhất định phải lập Hoàng hậu, phải là một nam nhân! Một nam nhân có thể cùng con sinh hạ Thái tử!"

"Nga, đã biết." Bất luận Canh Thái hậu kích động thế nào nói nhiều thế nào, Lý Duyên Ý đều hờ hững đáp lại, "Những lời mẫu hậu nói quả nhân từ sớm cũng đã nghĩ tới. Vậy thì Vệ Tử Luyện đi, ta cảm thấy rất tốt. Nhưng mà đừng nhanh như vậy liền lập Hậu, trước tiên có thể phong làm Quý phi thôi, mẫu hậu cứ tiếp tục khảo nghiệm hắn, chớ để cho thời điểm ngoại thích nắm quyền phát sinh, ngài chắc cũng không muốn Vệ Luân trở thành Phùng Khôn thứ hai chứ?"