Cách Cách Đến Rồi (Cách Cách Lai Liễu)

Chương 73

Miêu Tư Lý vừa bước qua trạm kiểm soát thì nhận được một cú điện thoại, không thể không hủy vé máy bay đi Tam Á. Điện thoại là Cố Cách Cách gọi, nàng nói nếu em tin chị thì đừng tới đây, trở về chị sẽ giải thích.

Cao Ngôn chờ tròn một ngày ở studio vẫn không thấy bóng dáng của Miêu Tư Lý, âm thầm cảm thấy kỳ, lại không thể gọi điện thoại hỏi, nếu không chẳng khác nào chưa đánh đã khai.

Bởi vì Cao Ngôn không còn tiếp tục cố ý làm khó dễ, quay chụp ngày hôm nay thuận lợi phi thường, lúc công việc chấm dứt Cố Cách Cách còn đi qua trước mặt nàng, nhìn nàng cực kỳ châm chọc. Cao Ngôn biết, lặp lại chiêu cũ không thể còn hiệu quả với Cố Cách Cách.

Kết thúc công việc sớm, thời gian sung túc, theo Cố Vân đề nghị ba lớn một nhỏ cùng đi viện Hải Dương chơi. Đa Đa cưỡi trên cổ Khâu Lộc Minh, vui vẻ kêu gào phấn khích, thấy cá mập cũng không hề sợ, còn kéo tóc Khâu Lộc Minh hô: "Oa, cá mập thật lớn a! Lộc Minh ca ca, em có thể sờ nó không?"

Khâu Lộc Minh hỏi cậu: "Em không sợ cá mập ăn thịt em sao?

Đa Đa giương cổ, lẫm liệt nói: "Không sợ."

Vừa nói xong một con cá mập trắng bơi hướng về phía hai người, còn cách thủy tinh dày nhe ra hàm răng sắc bén, nhìn vô cùng hung mãnh.

Đa Đa sợ tới mức ôm chầm lấy đầu Khâu Lộc Minh, động cũng không dám động, chọc Khâu Lộc Minh cười lên ha hả.

Cố Vân nhìn hai người đang chơi đến bất diệc nhạc hồ phía trước, cười nhẹ nói: "Đa Đa đúng là thích Lộc Minh, lúc ra ngoài chơi cùng cha nó cũng không vui vẻ như vậy."

Suốt cả đoạn đường lòng Cố Cách Cách đều không yên, nghe thấy Cố Vân nói mới mờ mịt hỏi: "Hả?"

"Nghĩ gì vậy?" Cố Vân khẽ đẩy nàng, "Đúng rồi, chị còn quên hỏi, em và Lộc Minh ra ngoài ăn cơm kết quả cả đêm không về, ngày tốt cảnh đẹp lại có anh chàng đẹp trai bên cạnh, đừng nói với chị, tối qua em ngồi xe rung nha."

Cố Cách Cách khó hiểu hỏi: "Cái gì xe rung?"

"Bên ngoài… A."

"Vớ vẩn." Cố Cách Cách liếc nàng một cái, "Em đã nói rõ với Lộc Minh, cậu ấy cũng đáp ứng buông tay." Vẻ mặt là buồn tẻ nhợt nhạt.

Cố Vân nói: "Nhìn cái mặt em sắp nhăn thành mướp khô kìa, sẽ không phải mất mát vì không có Lộc Minh theo đuổi chứ. Mà nên thấy mất mát đi, có phải giờ mới hiểu thấu cái gì mất đi mới là tốt nhất?"

Cố Cách Cách bĩu môi: "Nào có, em là phiền lòng chuyện khác." Nói rồi còn thở dài một hơi.

Cố Vân thấy mặt mày nàng ủ ê lại không muốn nói thêm gì, cũng biết chắc có quan hệ tới Cao Ngôn, không hỏi gì nữa, chỉ nói: "Ngày mai trở về, nhớ mang quà về cho lão nhân và lão thái thái, cả hai còn đang giận em đó."

Nhắc tới việc này, đầu Cố Cách Cách càng đau: "Em biết mà, nhưng ngày mai em cần đi tham dự tiệc rượu của ba Miêu Tư Lý, chị giúp em mang quà về nha."

"Không thành vấn đề." Cố Vân sảng khoái đáp ứng, Đa Đa ở phía trước kêu nàng, liền bỏ lại Cố Cách Cách đi về phía họ.

Di động vang lên, khi Cố Cách Cách lấy điện thoại ra vừa nhìn thấy dãy số trên màn hình liền trực tiếp bấm nút tắt.

Đầu bên kia Cao Ngôn thấy Cố Cách Cách không thèm tiếp điện thoại của mình, hận đến trực tiếp ném điện thoại lên thảm sàn, nghiến răng nghiến lợi nói giữa phòng vắng vẻ: "Cố Cách Cách, coi như cô lợi hại, rồi để xem."

Cố Cách Cách nghĩ Cao Ngôn còn có thể dùng đủ mọi cách làm khó dễ mình, nên đã chuẩn bị tư tưởng mặc kệ việc có xong hay không cứ đúng giờ bay đi. Kết quả công việc lại kết thúc thần kỳ thuận lợi, lúc xuống phi trường nhìn thấy Cao Ngôn bị cả đám fan vây quanh mới đoán được nguyên nhân, hóa ra Cao Ngôn cũng là một trong những khách quý được mời đến tiệc rượu tối nay.

May mắn Cố Cách Cách nhường Khâu Lộc Minh đặt vé khoang phổ thông trước đó, mới tránh được Cao Ngôn ở khoang hạng nhất, nếu không coi như chỉ có mấy giờ bay cũng đủ bức nàng phát điên. Càng may mắn hơn sau khi xuống máy bay Cao Ngôn phải đi bằng lối VIP, mới ngăn chặn được việc chạm mặt nhau. Cố Cách Cách vừa bước chân qua trạm kiểm soát liền nhìn ngay thấy Miêu Tư Lý đứng giữa đám người, nàng vẫn luôn bắt mắt như vậy, dáng người hoàn mỹ, gương mặt tinh xảo xinh đẹp, trang phục hệt như người mẫu bước ra từ tạp trí thời trang, rất mê người.

Bất quá bộ đồ công sở màu đen trên người Miêu Tư Lý đã nói cho Cố Cách Cách biết, kỳ thật nàng là trốn việc ra…

Cố Cách Cách chỉ nói không cho nàng đi Tam Á, cũng không nói không cho nàng tới đón máy bay. Miêu Tư Lý gần như một phút cũng không thể đợi, nàng muốn trong thời gian ngắn nhất được nhìn thấy Cố Cách Cách, xác định an toàn của nàng, hơn nữa cần biết hết thảy.

Tuy tin tưởng Cố Cách Cách, nhưng khi Miêu Tư Lý nhìn thấy Cố Cách Cách và Khâu Lộc Minh tựa như một cặp song song bước ra, thì không tự chủ được nhớ tới ảnh chụp của bọn họ, trong lòng đau đớn giống như bị kim đâm, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng ngắc.

Cố Cách Cách đương nhiên hiểu được tâm tình Miêu Tư Lý lúc này, nếu đổi là nàng nhìn thấy Miêu Tư Lý cùng nam nhân khác thân mật như vậy nàng cũng ghen tị phát điên. Bất quá nàng cũng cảm thấy vui mừng, bởi vì Miêu Tư Lý đã không còn giống năm năm trước nữa, khi chưa biết rõ mọi việc đã ăn bậy dấm chua, hỏi không rõ nguyên nhân đã đối nàng hứng sư vấn tội. Thời gian quả nhiên là phương thuốc thần kỳ, Miêu Tư Lý đã không còn là tiểu thí hài ưa xúc động, bây giờ nàng đã trưởng thành hơn, chỉ không biết liệu đã trưởng thành đến có thể giúp nàng phân ưu hay chưa.

Khâu Lộc Minh lễ phép gật đầu với Miêu Tư Lý, còn Cố Vân thì đã coi Miêu Tư Lý như người một nhà, trêu chọc nói: "Nhé, Miêu Miêu giờ còn rất nhị thập tứ hiếu a."

Miêu Tư Lý nhìn thấy Cố Vân biểu hiện trên mặt lập tức hòa dịu, nàng thiếu chút nữa thì quên giữa Cố Cách Cách và Khâu Lộc Minh còn có hai cái "Bóng đèn" là Cố Vân và Đa Đa, cười nói: "Có Đại tỷ em còn lo lắng gì, kỳ thật em là tới đưa thiệp mời cho mọi người." Nói rồi lấy từ trong túi đeo bên mình ra hai tấm thiệp mời màu Champagne, đưa một tấm cho Khâu Lộc Minh, còn một tấm cho Cố Vân.

Cố Vân lật thiệp mời, kinh ngạc nói: "Chị cũng có?"

"Vâng, vốn là em định mời chị, nhưng chị dâu nhanh chân hơn, em biến thành chân chạy." Miêu Tư Lý cười nói.

Cố Vân nhìn Cố Cách Cách, thực nghiêm túc hỏi: "Việc của trợ lý là chắn quán bar sao?"

Cố Cách Cách cũng rất nghiêm túc trả lời nàng: "Không phải, nhưng là phụ trách thu thập tàn cuộc. Ví dụ như Diệp tổng uống rượu, chị phụ trách đưa chị ta về nhà."

Cố Vân liếc nàng: "Cố Cách Cách, em cũng quá đề cao Đại tỷ mình, Diệp tổng mà thực uống rượu, chị nâng được cô ta sao?" Lại quay đầu hỏi Miêu Tư Lý, "Trong công ty chức vị thấp như chị tổng cộng có bao nhiêu người?"

Miêu Tư Lý: "Cái gì chức vị thấp, công việc bây giờ của Đại tỷ chỉ là tạm thời, chờ có ghế trống thích hợp em liền an bài cho chị, hơn nữa tiệc rượu lần này không liên quan tới công ty, trừ chúng ta không có mời nhân viên khác."

Cố Vân cười nói với Cố Cách Cách: "Nói như vậy là chị được hưởng ké ánh sáng của em."

Cố Cách Cách lại không lĩnh tình: "Đừng, chị là được chính Diệp tổng 'Tự mình mời', mặt mũi còn lớn hơn em."

"Vậy còn tôi?" Một giọng nam dễ nghe vang lên bên tai các nàng, Khâu Lộc Minh giơ giơ tấm thiệp trên tay hỏi.

Cố Cách Cách cũng nhìn Miêu Tư Lý, Khâu Lộc Minh nhất định là Miêu Tư Lý mời, chính là không biết nguyên nhân nàng làm vậy là gì.

Miêu Tư Lý đương nhiên có tính toán của mình, bởi vì nàng muốn tuyên bố một việc vô cùng quan trọng trên tiệc rượu đêm nay, làm sao có thể thiếu người theo đuổi trung thành của Cố Cách Cách, cười cười với cậu nói: "Rất hi vọng có anh tham gia."

Khâu Lộc Minh đáp trả một nụ cười tao nhã: "OK, tôi sẽ đến đúng giờ."

Cố Cách Cách nhường Khâu Lộc Minh đưa Cố Vân và Đa Đa về nhà, buổi tối gặp nhau ở khách sạn.

Miêu Tư Lý một tay nắm Cố Cách Cách, một tay kéo vali, đi đến phía bãi đỗ xe. Sau khi ngồi vào Ferrari, Miêu Tư Lý không nói một lời trực tiếp hôn lên môi Cố Cách Cách, đặt nàng lên ghế ngồi da trâu mềm mại, đầu lưỡi nóng bỏng quét lấy hương vị ngọt lành trong miệng của nàng, mυ'ŧ lên đầu lưỡi cũng mềm mại nóng bỏng không kém của Cố Cách Cách.

Chỉ trong chốc lát, Cố Cách Cách đã bị nụ hôn nhiệt tình của Miêu Tư Lý hòa tan, trên mặt trắng nõn nổi lên ửng đỏ, luôn luôn kéo dài đến xương quai xanh. Đợi khi Miêu Tư Lý rời môi, Cố Cách Cách mới ôm lấy cổ nàng, ánh mắt mê say nhìn, tức giận uất ức đọng lại suốt hai ngày qua ở giờ phút này biến mất sạch, ngửi được tất cả đều là hơi thở sạch sẽ tươi mát của Miêu Tư Lý, lòng tràn đầy ấm áp.

Cố Cách Cách hỏi: "Có nhớ chị không?"

Miêu Tư Lý gật gật đầu: "Có, còn chị?"

"Nhớ." Cố Cách Cách nói rồi, còn nhẹ hôn lên môi nàng một cái, hỏi tiếp, "Có phải hôm qua thấy được vài thứ không thoải mái không?"

Miêu Tư Lý lại gật gật đầu: "Quả thật không thoải mái, nhưng em tin tưởng chị."

Không có gì làm người ta cao hứng vui mừng hơn sự tín nhiệm của người yêu, Cố Cách Cách không nhịn được hơi dùng sức kéo thấp cổ Miêu Tư Lý, hôn nàng thật sâu nói: "Bữa tối hôm đó thật ra là bữa cơm chúng tôi đặt bài xuống, chị đã nói rõ với Lộc Minh, cậu ta cũng tiêu tan, còn đáp ứng từ nay về sau chỉ là bạn tốt."

Nếu như nói vừa nãy nhìn Khâu Lộc Minh còn cảm thấy không thoải mái, thì bây giờ trong lòng Miêu Tư Lý hoàn toàn chẳng còn khúc mắc gì, ôm Cố Cách Cách cắn rồi cắn, một lúc sau sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng: "Biết ai làm không?"

Cố Cách Cách nhìn nàng một lát, mới nói: "Đoán thử xem."

Miêu Tư Lý gần như không hề do dự, buột miệng nói ra: "Có phải Cao Ngôn không?"

Cố Cách Cách không dự đoán được vì sao nàng đoán ra nhanh như vậy như, kinh ngạc hỏi: "Di, làm sao em biết? Cô ta gọi điện cho em?"

Được đến câu trả lời khẳng định, sắc mặt Miêu Tư Lý lập tức đổi màu, kinh sợ nói: "Thật là cậu ấy!"

Ngày hôm qua khi vừa nhìn thấy ảnh chụp cùng video, nàng thật sự vừa sợ vừa giận, gọi điện cho Cố Cách Cách thì tắt máy, nàng càng sợ hãi hơn, hận không thể lập tức bay đến trước mặt Cố Cách Cách, chấn vấn nàng rốt cuộc chuyện này là sao. Sau khi bình tĩnh lại, mới nhận thấy điều bất thường trong đó, Cố Cách Cách thế nhưng bị theo dõi!

Nàng nghĩ tới rất nhiều khả năng, liệu có phải Cố Cách Cách có thù oán cùng người khác, liệu có phải là đã đắc tội với ai, sau khi nghĩ kỹ ảnh chụp vốn là chụp Cố Cách Cách và Khâu Lộc Minh, lại là nhắn đến cho nàng, như vậy chỉ hai trường hợp, hoặc là do Khâu Lộc Minh tự biên tự diễn, hoặc là do Cao Ngôn vu oan giá họa. Buổi sáng lúc Cố Cách Cách gọi điện nói khi về sẽ giải thích, điều đó càng khẳng định việc này là do người quen tạo ra, hơn nữa Cố Cách Cách cũng biết được thủ phạm. Vừa nãy lúc ở sân bay Cố Cách Cách và Khâu Lộc Minh đi cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ, còn thêm điều Cố Cách Cách vừa nói, vậy xác định chuyện này chắc chắn không phải do Khâu Lộc Minh, như thế chỉ còn lại có Cao Ngôn.

Kết quả ấy khiến nàng có chút không thể nhận, nàng và Cao Ngôn quen biết hai mươi mấy năm, Cao Ngôn là người thế nào nàng rất rõ, tuy Cao Ngôn hay tùy hứng kiêu ngạo, thậm chí ngang ngạnh, nhưng còn chưa đến mức làm ra được chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy.

Nhưng sự thật bày ra trước mặt, nàng không tin cũng phải tin. Rốt cuộc là Cao Ngôn thay đổi, hay là suốt bao nhiêu năm qua nàng đã nhìn lầm Cao Ngôn?

Dù lý do nào cũng khiến cho lòng Miêu Tư Lý nháy mắt lạnh thấu, thất vọng tràn trề.