"Là bom." Lương Tiểu Nhu đứng thẳng dậy, nhìn vào mắt Mã Lạc Xuyên, hạ giọng nói. "Vẫn còn 4 phút hơn. Em không biết quả bom này đã được khởi động như thế nào, có lẽ là khi Nặc rơi xuống đã làm gì đó, cũng có khả năng nó cảm ứng với trọng lực, cho nên tốt nhất tạm thời chị phải giữ nguyên tư thế, đừng cử động, chị hiểu chứ?"
Mã Lạc Xuyên gật đầu, quay lại nhìn khoảng trống nơi tấm ván gỗ rớt xuống, khẽ nói: "Có thể ném cái ghế này xuống đó không, như vậy khi bom nổ cũng sẽ không gây ra tổn hại đối với chúng ta."
"Có thể, nhưng em không biết khi chị rời khỏi ghế thì có kích hoạt quả bom hay không? Hơn nữa…" Lương Tiểu Nhu lắc đầu cười khổ, "Nếu như tay phải của em không bị trật, thì có thể ôm cả chị lẫn ghế lên, nhưng bây giờ, em không thể làm được chỉ bằng một tay.
Mã Lạc Xuyên im lặng.
Đứng vậy, cô nên làm cái gì bây giờ? Phải làm sao! Lòng Lương Tiểu Nhu nóng như lửa đốt, trong khoảnh khắc trong đầu cô xuất hiện rất nhiều cách nhưng lại không có cái nào khả thi! Cô cảm thấy ngày hôm nay thật sự quá dài, đã xày ra nhiều chuyện như vậy; rồi lại cảm thấy ngày này trôi qua quá chậm chạp, bởi vì cô bây giờ không thể dừng được thời gian hiện trên quả bom cứ trôi nhanh qua!
Lương Tiểu Nhu cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, mọi thứ rối bờim gần như mất đi khả năng suy nghĩ. Mắt nhìn chằm chằm vào con số thay đổi liên tục trên bộ hẹn giờ, ngực phập phồng mãnh liệt, dường như tất cả nguy hiểm đã trải qua trong quá khứ đều không thể so với hiện tại.
Trong quá khứ, chỉ có một mình cô, nhưng bây giờ đã khác xưa rồi.
Rốt cuộc cô nên làm gì đây…
"Tiểu Nhu."
Tiếng nói của Mã Lạc Xuyên bỗng nhiên vang lên, đặc biệt dịu dàng.
"Vâng?" Lương Tiểu Nhu vô thức trả lời, âm điệu nghi vấn, tâm trí vẫn còn mơ hồ.
"Em có còn nhớ cảnh tượng lần đầu chúng ta gặp nhau hay không?"
"Lần đầu chúng ta gặp nhau?" Lương Tiểu Nhu kiềm chế ngón tay run rẩy, ngước mắc nhìn gương mặt xinh đẹp của Lạc Xuyên, trước mắt hiện lên cảnh tượng năm ngoái, ánh mặt trời bao phủ, bản thân mặc đồ ngụy trang, cô ấy mặc váy dài màu tím, lần đầu nhìn thấy là kiêu ngạo đáng ghét như vậy, lại có thể hoàn toàn thu hút ánh nhìn của cô. "Nhớ chứ, khi đó chị vừa đến đã lấy đá chèn họng người ta…"
"Không, không phải lần đó." Mã Lạc Xuyên lắc đầu, khóe môi nhoẻn lên một nụ cười như đang hoài niệm lại có chút muộn phiền, giọng nói nhẹ nhàng thổn thức. "Em thật sự không nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau sao? Chuyện đó cũng đã nhiều năm trước nữa, lúc ấy chúng ta vẫn còn rất nhỏ. Ừ, cũng không thể trách em, lần đó em vốn cũng không biết tên của tôi mà."
"Nhưng, sao em có thể thật sự không có một chút ấn tượng nào…" Giọng nói từ từ nhỏ xuống đến không thể nghe được, đến cuối cùng thật sự giống như một tiếng thở dài, rồi lại như mang theo một nỗi buồn khôn xiết.
Lương Tiểu Nhu nhắm mắt lại, cô cố gắng nghĩ về lần gặp gỡ đầu tiên của hai người, nhưng tại sao dù cho cô có cố gắng suy nghĩ đến thế nào thì cũng không thể nhớ lại được gì? Hai người bọn họ, đã gặp nhau khi nào? Cho tới bây giờ, với tư cách là một cảnh sát, cô vẫn luôn tự hào về trí nhớ của mình, nhưng bây giờ cô thật ghét bản thân mình! Sau đó mở mắt ra, nhìn chằm chằm Lạc Xuyên, nghiến răng nghiến lợi: "Bây giờ chị nói chuyện này để làm gì? Chuyện quá khứ để chúng ta thoát khỏi đây trở về rồi từ từ nhớ lại, lúc nào cũng được! Còn giờ đừng nói chuyện phiếm, chúng ta vẫn nên nghĩ xem làm sao để tháo gỡ quả bom đi…"
Mã Lạc Xuyên cười: "Em giận à?" Tới nước này mà Mã Lạc Xuyên còn có thể cười vui vẻ thoải mái đến thế, đôi mắt màu hổ phách lóe lên ánh sáng dịu dàng. "Tôi vẫn luôn cảm thấy dáng vẻ tức giận của em rất có khí thế, ừm…, rất xinh đẹp. Còn có những lúc em nghiêm túc, hai hàng lông mày nhíu lại, tôi thừa nhận tôi cũng bị em thu hút. Thực tế thì đã sớm bị em hấp dẫn, từ rất lâu rất lâu. Tôi thật sự muốn ở bên cạnh em, cảm giác chỉ cần được ở bên cạnh em, làm chuyện gì cũng sẽ hạnh phúc cả. Nếu em có thể nhớ đến tôi sớm một chút thì tốt rồi, chúng ta sẽ có thể có rất nhiều thời gian ở bên nhau…"
"Đủ rồi! Đừng nói thêm nữa!" Hốc mắt Lương Tiểu Nhu đỏ lên, mất đi tất cả bình tĩnh mà hét lên: "Bây giờ chị nói những điều này để làm gì? Hả? Đừng nói nữa!"
Mã Lạc Xuyên vẫn nhìn cô như vậy, biểu hiện trên gương mặt cũng vẫn dịu dàng, giọng nói bình tĩnh lại tiếp tục, rồi lại một lần nữa chậm rãi xé nát con tim Lương Tiểu Nhu. "Nhân lúc còn thời gian, em đi trước đi."
Lương Tiểu Nhu bất ngờ, nhìn Mã Lạc Xuyên một cách không thể tin được, "Chị nói cái gì?"
"Tôi nói, nhân lúc còn thời gian, em đi trước đi." Mã Lạc Xuyên dùng giọng điệu bình thản lập lại câu nói của mình một lần nữa. "Tôi không đi được, nhưng em thì có thể, em mau đi nhanh."
Lương Tiểu Nhu không chớp mắt nhìn Mã Lạc Xuyên, cô ngồi xổm trước mặt cô ấy, ngước mặt lên, nhìn cô ấy đầy quyến luyến. "Là ai đã nói cho dù bất cứ lúc nào, chỉ cần em quay đầu lại, chị sẽ nhất định đứng ở sau lưng, đứng ở nơi em có thể chạm đến?" Lương Tiểu Nhu cảm thấy hốc mắt của mình nóng đến đau rát, vô thức lấy tay mu bàn tay xoa mắt, nước mắt lại vẫn tiếp tục rơi xuống, hơn nữa càng chảy nhiều hơn, không thể lau sạch. "Chưa gì chị đã tính thất hứa rồi sao?"
Dường như… đây là lần đầu tiên em ấy khóc trước mặt mình.
Mã Lạc Xuyên mím môi, không nói được một lời.
"Được rồi, chị cũng biết rõ, em sẽ không đi." Lương Tiểu Nhu vào lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, tiếng bíp bíp vẫn đang tiếp tục, cô lại giống như chẳng nghe thấy được gì, mỉm cười. "Muốn đi thì mình cùng đi; nếu lần này thật sự không thể thoát được, vậy chúng ta chết chung cũng tốt lắm." Cô dịu dàng cầm tay phải Lạc Xuyên lên, mười ngón tay đan vào nhau, không còn bất cứ kẽ hở nào. "Hứa với em, đừng nghĩ đến việc bỏ em lại một mình."
Tiểu Nhu như vậy, khiến cho không ai có thể từ chối, làm cho người ta không thể không đồng ý.
Em ấy thật sự giống y chang mình, đều là người cố chấp. Lúc trước em ấy không khuyên được mình, bây giờ mình cũng không thể thuyết phục được em ấy.
Mã Lạc Xuyên nheo mắt lại, nhìn Lương Tiểu Nhu, nghe thấy tiếng bản thân trả lời: "Ừ."
Lương Tiểu Nhu nhận được câu trả lời mới tạm thời thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó lại thấy lòng mình trở nên lạnh lẽo, cô nhìn thời gian, chỉ còn lại 2 phút. Cô tìm thấy một cặp kìm, cẩn thận chui xuống ghế dựa. "Chị xem chỉ dẫn em, để em cố gắng tháo gỡ quả bom."
Mã Lạc Xuyên: "Nói cho tôi biết bên trong có mấy sợi dây. Em nhất định phải cẩn thận một chút."
Lương Tiểu Nhu dùng một tay cố hết sức tháo nắp đậy một cách thật nhẹ nhàng, "Bên trong có ba sợi dây: đỏ, vàng và xanh." Cô nhìn thật cẩn thận, nói một cách ngập ngừng: "Nhìn thoáng qua… cũng không giống một quả bom chuyên nghiệp."
"Nếu Nặc và Lucas không phải dân chuyên nghiệp, vậy quả bom này có khả năng là do bọn họ lắp ráp, em không thể nào tháo nó ra theo cách thông thường được."
"Vậy em nên cắt sợi nào đây?" Lương Tiểu Nhu khẽ hỏi.
"Cắt đại đi." Mã Lạc Xuyên cười khẽ: "Nói thật, tôi thật sự không biết. Cho nên tôi nghĩ chúng ta cũng nên đánh cuộc một lần. Tiểu Nhi, em muốn cắt sợi nào thì cứ cắt sợi đó, dù sao, tôi cũng ở đây."
Lương Tiểu Nhu cũng mỉm cười, "Vâng."
Đúng vậy, chị ấy ở đây, mình còn có gì phải sợ nữa đây?
Lương Tiểu Nhu quay qua nhìn, nhìn ba sợi dây có màu sắc khác biệt, cầm cây kìm lơ lửng dưới sợi dây đỏ, suy nghĩ một lúc, lại chuyển sang dây vàng bên cạnh. Cổ họng nuốt xuống, lòng ngổn ngang, nhắm mắt cắt đứt sợi dây vàng.
Một tiếng "tách", các dây thần kinh trong người Lương Tiểu Nhu như bị kéo căng.
Thời gian trên bộ hẹn giờ đứng im.
Con số như ngừng lại ở 52 giây.
Lương Tiểu Nhu cảm giác trái tim như trở về từ phương xa, cô và Mã Lạc Xuyên đưa mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy một nụ cười thoải mái và thả lỏng từ trong đôi mắt nhau. Lương Tiểu Nhu leo ra từ dưới ghế, đỡ Mã Lạc Xuyên đứng dậy, "Mình đi, từ từ thôi…"
Nhưng ngay sau đó, hai người lại cùng lúc nghe được âm thanh bíp bíp, vẫn là âm thanh ấy nhưng nhịp điệu khác biệt, lắng nghe thì thấy tốc độ nhanh hơn trước đó đến 3 lần!
Lương Tiểu Nhu và Mã Lạc Xuyên nhanh chóng phản ứng, hai người dường như cùng lúc xoay người lại, nhào tới dưới ghế. Nói kỹ năng hay tốc độ, thì Lương Tiểu Nhu chỉ thua kém Mã Lạc Xuyên một tí; nhưng bây giờ, cô bị thương nhẹ hơn Lạc xuyên, cho nên đúng lý phải là cô tới trước. Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, mà cả người cô trì thệ, chưa gì hết, Mã Lạc Xuyên đã tới trước cô, chui người xuống dưới ghế.
Lương Tiểu Nhu trầm mặt, trong đôi mắt lắng đọng cảm xúc phức tạp, lại nhanh chóng đè xuống, cô hơi mím môi nhìn Lạc Xuyên, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Lúc nãy không phải nó đã ngừng rồi sao? Tại sao nó lại tiếp tục đếm nữa?"
Mã Lạc Xuyên dùng tay phải chụm hai đầu sợi dây bị cắt đứt lại, để cho hai đầu của chúng nó chạm vào nhau, con số nhảy trên bộ đếm giờ lại trở về tốc độ bình thường. Mã Lạc Xuyên nhìn Lương Tiểu Nhu, cân nhắc nói: "Đây là một quả bom chùm, cho dù em cắt sợi nào, đạn mẹ cũng sẽ tạm dừng; nhưng đồng thời thiết bị cảm ứng trọng lực bên trong nó cũng sẽ chạy, tôi vừa rời khỏi, liền kích hoạt kíp nổ dự phòng, tôi cũng không kịp tháo gỡ cái kíp nổ dự phòng này."
Trái tim của Lương Tiểu Nhu như đập mạnh vào trong l*иg ngực, tuyệt vọng và đau thương như quét khắp cả người cô, cô nhìn Lạc Xuyên, trong mắt còn mang theo chút nghi hoặc: "Lạc Xuyên, lúc nãy tại sao chị lại muốn…"
"Không còn thời gian." Mã Lạc Xuyên cắt ngang lời cô, "Tiểu Nhu, chúng ta cùng nhau chạy đi!"
Lương Tiểu Nhu dường như càng thêm nghi ngờ, nhưng vào lúc này cũng không cho phép mình suy nghĩ nhiều, lập tức gật đầu nói, "Ừ, phải đi mình cùng đ!"
"Tôi hứa với em." Mã Lạc Xuyên mỉm cười, nhìn cô đầy dịu dàng. "Tôi đếm tới ba, em bắt đầu chạy, tôi sẽ buông tay ra, chạy theo sau em. Có thế nào em cũng không được quay đầu lại, cứ chạy thẳng đến chỗ tấm ván gỗ rơi kia, sau đó nhảy xuống. Tiểu Nhu, kỹ thuật bơi của em hẳn cũng ổn chứ?"
Lương Tiểu Nhu gật đầu, lại một lần nữa do dự, nói: "Chị bị thương nặng như vậy, có thể chạy kịp không? Hay là để em dìu chị chạy?"
"Không cần. Em dìu tôi ngược lại cũng không nhanh hơn được, còn làm em bị chậm đi. Tiểu Nhu…" Mã Lạc Xuyên chớp mắt một cách tinh nghịch, khóe miệng nhoẻn lên, trong đôi mắt toát lên thần thái có chút ranh mãnh, càng mang nhiều hơn sự tự tin sẵn có. "Có phải em coi thường tôi quá không? Chỉ có chút chấn thương nhỏ này, thì không thể đánh bại được tôi. Tôi dám cá với em, tôi bơi nhanh hơn em."
Giờ là lúc nào, lại còn nghĩ tới đấu với mình? Lương Tiểu Nhu dở khóc dở cười gật đầu, kiềm chế sự bồn chồn trong lòng, trả lời: "Được rồi, nghe lời chị."
"Một."
Mình cần phải tin chị ấy…
"Hai."
Chị ấy sẽ không gạt mình thêm lần nữa, đúng không…
"Ba."
Hơn nữa, Lạc Xuyên vẫn luôn tài giỏi như vậy…
"Chạy."
Lương Tiểu Nhu nhảy dựng lên.
Mã Lạc Xuyên vẫn nằm dưới ghế, tay vẫn cầm hai đầu sợi dây. Từ chỗ này cô ấy không thể nhìn thấy rõ ràng, mơ hồ thấy bóng dáng Tiểu Nhu biến mất ở lỗ hỏng đó, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lặng lẽ nhìn lại bộ hẹn giờ, thời gian trên đó đã đến 18 giây.
Xin lỗi em, tôi vẫn thất hứa.
Mã Lạc Xuyên buông tay, thời gian nhanh chóng trôi qua, xem tình huống hiện tại của Mã Lạc Xuyên, không thể chạy nhanh đi được. Nhưng cô ấy vẫn muốn đánh cược một lần, ngay lúc quay người, cố gắng đứng dậy, đầu choáng váng muốn ngã xuống, lại được một cánh tay chắc chắn đỡ lấy, chính xác như vậy, kịp thời như vậy, dường như vẫn luôn chờ đợi, chỉ đợi đến khoảnh khắc này, sau đó Mã Lạc Xuyên rơi vào trong một cái ôm ấm áp.
Hai mắt Mã Lạc Xuyên bỗng nhiên mở to…
Làm sao có thể! Sao lại như vậy? Em ấy không phải đã đi rồi sao, mình rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy…
Mã Lạc Xuyên dường như nghe thấy một tiếng thở dài.
Em biết ngay mà.
Bốn từ ngắn gọn lại giống như chứa đựng biết bao nhiêu tủi hờn, bất lực, mất mát, thậm chí còn xen lẫn một phần vui vẻ và yên tâm.
Người đang ôm Mã Lạc Xuyên không có chạy đến chỗ như trong kế hoạch, mà là ôm cô ấy, đập vỡ cửa sổ rồi nhảy xuống.
Mã Lạc Xuyên ôm lấy cổ người ấy, tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể người ấy.
Vẫn thơm như vậy, giống như trong trí nhớ, cũng chưa từng thay đổi.
Tiếp theo là một tiếng nổ lớn rung trời, một dòng khí lớn lan khắp, Mã Lạc Xuyên cảm thấy người ôm mình hơi giật giật cơ thể, lại càng nhanh ôm chặt cô vào sâu trong lòng, dùng cơ thể của mình, dựng nên một thiên đường nhỏ cho cô.
"Tiểu Nhu…"
Mã Lạc Xuyên cố gắng lẩm bẩm, sau đó thì mất đi ý thức, bóng tối dần bao phủ tất cả ý thức của cô ấy.
Chị sai rồi. Chết chung với nhau, dường như cũng là một kết cục đẹp.
Hết Chương 104
Ai lại muốn bị bỏ lại một mình đây!