Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 63

Mười giờ sáng, sân bay quốc tế Hongkong.

Trong sảnh sân bay lớn bận rộn đông đúc, đủ mọi kiểu người đến đi vội vàng, trên gương mặt hoặc mang theo vẻ mỏi mệt hoặc toát lên sự tự tin, giọng nữ lạnh nhạt trong loa cứ lập đi lập lại thông tin các chuyến bay không biết mệt mỏi.

Ở một nơi trong khu vực chờ, có một nhóm người đứng, vẻ mặt của mỗi người không giống nhau, nhưng từ trên người bọn họ toát lên một cảm giác khí thế tài giỏi, khiến cho những người đi ngang qua không thể không ghé mắt nhìn.

Hôm nay có rất nhiều người đến tiễn, Lâm Thinh Thinh, Lương Tiểu Cương, Từ Dung Duyệt của của Tổ Pháp chứng; Cổ Trạch Sâm của Tổ Pháp y; còn có toàn bộ Tổ Trọng án cũng tới đây.

"Sếp Cao, đến Anh rồi thì phải chăm sóc tốt bản thân nha!"

"Nhất định phải học thật tốt kỹ thuật dấu thanh*, Tổ pháp chứng chúng tôi chờ Sếp trở về!"

*Voiceprint: nhận diện giọng nói.

"Ngạn Bác, một mình ở bên ngoài phải cẩn thận."

Cao Ngạn Bác gật đầu một cái đáp lại, ánh mắt đột nhiên ngừng lại, nhìn thấy Lương Tiểu Nhu đi đến. Mọi người tự giác lùi ra sau, để lại không gian cho hai người họ.

"Ngạn Bác…" Lương Tiểu Nhu đứng phía trước, khẽ gọi người đàn ông cao lớn trước mặt, vẻ mặt rất phức tạp.

Cuối cùng, anh ấy cũng phải đi rồi.

Tuy rằng đối với anh không có tình yêu, nhưng vẫn có cảm tình. Mấy ngay qua vẫn luôn bận rộn ở bên Lạc Xuyên, thậm chí cũng không có nói chuyện đàng hoàng với anh một lần. Có lẽ, ngay cả khi gặp mặt anh thì cũng không biết phải nói gì. Chung quy, vẫn là cô không tốt, là cô đã yêu một người khác trước.

Là cô phụ anh.

Cao Ngạn Bác luôn bình tĩnh lý trí, có một cái vali đặt bên cạnh chân, đeo một cái ba lô đơn giản trên lưng, biểu hiện khá nhẹ nhõm, nhưng phải rời xa người mình yêu, trong mắt của anh vẫn là một màu xám nặng nề.

Hơn nữa, anh biết lần này anh đi có ý nghĩa như thế nào.

"Tiểu Nhu." Cao Ngạn Bác cười, nụ cười có chút tinh nghịch hiếm thấy. "Em ủ dột như vậy anh sẽ nghĩ là em không nỡ để anh đi." Đến lúc này mà anh còn có tâm trạng để đùa, ngay cả anh cũng rất khâm phục bản thân mình.

Lương Tiểu Nhu mất cả buổi mới mở miệng nói: "Một mình ở bên ngoài phải chăm sóc tốt cho bản thân." Giọng nói có chút chua chát, nhìn anh, lại như không thể nói nên lời.

"Ừ, anh biết rồi." Cao Ngạn Bác nhìn cô, đôi mắt đã từng rất nhiều lần thu hút anh và gương mặt xinh đẹp này, tương lai có phải sẽ thuộc về một người khác hay không? "Anh phải đi, câu trả lời của em là…"

Lương Tiểu Nhu bình tĩnh trả lời: "Cũng giống như lần đó."

Đúng là kết quả vẫn như vậy.

Cao Ngạn Bác nuốt xuống nỗi cay đắng dâng tràn trong lòng, cố gắng để mỉm cười với cô. "Nếu đã vậy thì anh chúc em hạnh phúc." Lời còn chưa dứt đã quay người bỏ đi, mà lúc này Lương Tiểu Nhu đột nhiên tiến lên, ôm chầm lấy anh, khẽ nói vào tai anh: "Xin lỗi."

Xin lỗi.

Giữa anh và Tiểu Nhu trở thành cái dạng này, anh không trách bất cứ ai, muốn trách cũng chỉ có thể tự trách bản thân không biết trân trọng, tự trách mình trước đây quá bảo thủ, tự cao tự cho rằng Tiểu Nhu chắc chắn chỉ thuộc về mình, ngay cả khi anh chẳng cần làm gì, thì phần tình cảm này cũng sẽ giống như vô số lần hóa nghiệm anh đã làm, bị anh nắm chặt trong tay. Nhưng sự thật chứng minh, chỉ có tình cảm, là không thể nào kiểm soát.

Xin lỗi, có những lời này là đủ rồi.

Cao Ngạn Bác chậm rãi nuốt hai từ* đơn giản này xuống đáy lòng, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, vẫy tay, rồi đi mất.

*Nguyên văn là nuốt ba chữ – vì xin lỗi trong tiếng hoa gồm ba chữ "dui bu qi", nên mình điều chỉnh cho phù hợp lại với tiếng Việt.

Anh không phải là một người đàn ông yếu đuối.

Lương Tiểu Nhu đứng tại chỗ, lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài im lặng nhìn bóng dáng anh rời đi.

Ngạn Bác không phải là một người bạn trai tốt biết ân cần lãng mạn, còn cô thì sao có thể là một người bạn gái tốt dịu dàng chu đáo. Không biết rõ về sở thích của bạn trai mình, đối với anh cũng chẳng biết tường tận mọi thứ, cho tới bây giờ cũng không có suy nghĩ muốn tìm hiểu hay thay đổi bất cứ điều gì, chỉ có lúc cần anh mới yên tâm thoải mái tiếp nhận sự quan tâm và an ủi của anh. Chỉ có thể nói, bọn họ ở bên nhau vốn đã là một sai lầm.

Cuối cùng, Ngạn Bác, hi vọng anh có thể hạnh phúc.

*********

Lại là một ngày thứ hai quang đãng, tâm trạng Lương Tiểu Nhu tốt mà đi đến trước cửa văn phòng Tổ Trọng án, mới vừa đi vào, chợt nghe thấy từng tràng cười từ bên trong truyền ra.

Một cô gái có khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp cầm một hộp bánh đứng trong văn phòng Tổ Trọng án của cô, đang nói gì đó với mọi người, vẻ mặt hân hoan, mà mấy người đồng nghiệp của cô ai nấy cũng cười rất vui vẻ. Cô gái này đúng là cấp dưới của Mã Lạc Xuyên, Phương Phi của MBA.

Còn có một người đàn ông đứng bên cạnh cô ấy, khoảng 28-29 tuổi, ngoại hình đẹp trai phong độ, mái tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt đẹp trai, cười lên trông hiền lành lương thiện, trên người toát ra hương vị của một người đàn ông chín chắn. Lúc này đây đang nghiêm túc nghe Phương Phi ở bên cạnh nói chuyện, thỉnh thoảng gật đầu để đáp lại vài câu.

Lương Tiểu Nhu nhướng mày, người đàn ông này là ai?

Vu Nhiễm tránh ở trong đám đông đang cười nói đặc biệt vui vẻ, tinh mắt nhìn thấy Lương Tiểu Nhu đi đến, ngay lập tức ra đón: "Madam, cô đến rồi."

Lương Tiểu Nhu mỉm cười đáp lại, chào hỏi với mọi người. "Phương Phi, cô cũng tới à?"

Nói thật, ấn tượng của cô với đứa nhóc quỷ này vẫn rất tốt. Nghe Lạc Xuyên nói, mặc dù đứa nhóc này cả ngày đùa giỡn không đứng đắn, nhưng đầu óc lại đặc biệt lanh lợi, mắt cũng rất tinh, có thể nhìn thấy những chi tiết mà người khác rất hiếm khi chú ý, làm việc cũng không ỷ lại, là đồng nghiệp đáng tin cậy thứ hai trong MBA chỉ sau đội trưởng Vệ Tư Tín.

Được rồi, cô không loại trừ việc không có yếu tố "yêu ai yêu cả đường đi lối về" ở trong đó.

Lúc này người đàn ông đứng bên cạnh Phương Phi vẫn đang tươi cười đi về phía cô. Giơ tay về phía cô, "Xin chào, Madam Lương, tôi là Dương Dật Thanh, cô có thể gọi tôi là Ivan."

Lương Tiểu Nhu lịch sự đưa tay nắm lại, "Xin chào." Đồng trời nghĩ thầm trong lòng, Dương Dật Thanh? Cái tên này sao nghe có chút quen tai?

Chất giọng trầm dày của Dương Dật Thanh vang lên, lịch sự chừng mực: "Không biết Tiểu Cương có nói về tôi với cô chưa, tôi vừa mới về từ Canada, chức vụ hiện tại là Thanh tra cao cấp Tổ Pháp chứng." Nhìn vào ánh mắt nghi ngờ của Lương Tiểu Nhu, anh ta mỉm cười, nói thêm: "Là tạm thời tiếp nhận vị trí này của Sếp Cao."

Lương Tiểu Nhu như chợt tỉnh ra, hèn gì nghe thấy tên anh ta lại cảm thấy có chút quen. Phải rồi, hai người trước Tiểu Cương có nhắc tới, Tổ Pháp chứng của bọn họ mới tới một vị Sếp mới, thì ra chính là người đàn ông trước mặt này.

"Madam Lương!" Phương Phi quay lại, vui vẻ phấn khởi chào cô một tiếng, giơ cái hộp giấy trên tay lên, "Ở đây tôi có bánh mousse trà xanh cô có muốn ăn không?" Mà trong tay của gần như tấ cả mọi người đều có cầm một miếng bánh, mùi vị ăn rất ngon.

"Ừ, cám ơn cô." Lương Tiểu Nhu nhận lấy miếng bánh Phương Phi đưa tới, nếm thử, nheo mắt lại khen: "Trơn nhưng không béo ngậy, thật sự ăn rất ngon. Cô mua ở đâu?"

"Cái này không phải mua đâu, là bánh nhà tự làm." Phương Phi nháy mắt, bỗng nhiên đi qua thì thầm: "Ăn ngon là tốt rồi, là Madam nói cho tôi biết cô thích ăn trà xanh, đặc biệt kêu tôi đem tới nhiều một chút. Cô thích ăn như vậy, nhiệm vụ của tôi coi như đã hoàn thành rồi."

À, cô tới đây cũng là có động cơ thầm kín, cô cũng không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào để tiếp cận Nhiễm Nhiễm.

"Sặc." Lương Tiểu Nhu bỗng nhiên hơi mắc nghẹn.

"Í, còn một miếng, tôi muốn ăn!" Tiểu Thắng tham lam muốn vươn 'móng vuốt' lấy miếng bánh cuối cùng trong hộp. Bị Phương Phi đánh cái rụt về.

"Không được! Anh cũng đã ăn một miếng rồi, không thể ăn nữa! Cái này là tôi giữ lại cho Nhiễm Nhiễm!" Phương Phi nhìn Tiểu Thắng một cách không thân thiện, sau đó nhanh lấy miếng bánh cuối cùng ra đưa cho Vu Nhiễm đang đứng ở phía sau. "Nhiễm Nhiễm, sao cô không ăn?"

Tiểu Thắng ở một bên than thở, "Đây là đãi ngộ khác biệt sao, thật quá bất công mà!"

"Dĩ nhiên là không giống rồi, nam nữ khác biệt mà." Phương Phi ngược lại cười híp mắt trả lời, sau đó đứng bên cạnh nhìn Vu Nhiễm với vẻ mặt đầy mong chờ.

Vu Nhiễm mỉm cười, trong đôi mắt đã không còn kiên nhẫn muốn quét sạch hào hứng của Phương Phi.

"Thật ra, nếu mọi người thích ăn mấy thứ này, thì có thể đến nhà của chúng tôi, hoan nghênh đến thưởng thức các món ăn đa dạng." Dương Dật Thanh cười nói đi đến.

Đúng ha, sao mình không nghĩ tới! Phương Phi vỗ cái trán, cảm kích nhìn Dương Dật Thanh, lập tức nói phụ họa theo đuôi: "Đúng đó, đúng đó, mẹ của tôi là chuyên gia nấu nướng, bà chuyên làm buổi trưa cấp tốc, mọi người có thể cùng nhau đến của chúng tôi ăn cơm. Đi liền tối nay đi, tối nay mọi người cùng nhau đến!"

"Ok, nếu Tiểu Phương đã nói như vậy, chúng tôi cũng không thể chối từ!" Nói tới ăn uống, tất cả mọi người đều rất hào hứng, gần như là đồng ý ngay lập tức.

Lương Tiểu Nhu lại để ý tới một chỗ khác, "Nhà hai người?" Cô chỉ vào Phương Phi và Dương Dật Thanh, "Hai người ở chung một chỗ?"

Cô không nhận thấy rằng tự nhiên cô hỏi câu này lại thành ra có nghĩa khác.

Vu Nhiễm trong một lúc ngẩng lên căng thẳng nhìn chằm chằm Phương Phi.

Phương Phi đang hào hứng tính xem sau khi về nhà thì bắt mẹ làm món nào ngon mới có thể bắt dạ dày của Nhiễm Nhiễm làm tù binh, sẵn tiện bắt luôn trái tim của Nhiễm Nhiễm làm tù binh, cho nên Phương Phi đang tỉ mỉ suy tính cũng không có nghe thấy câu hỏi của Madam Lương, càng không chú ý tới ánh mắt của Nhiễm Nhiễm đang hướng về mình.

"Đúng vậy." Dương Dật Thanh tiếp nhận trả lời, "Mẹ của Tiểu Phi là dì của tôi, tôi là anh họ của em ấy. Bởi vì vừa về nước cũng chưa có mua nhà riêng cho nên mới chung với họ."

"À, thì ra là vậy." Lương Tiểu Nhu gật đầu, Phương Phi đi qua hỏi: "Madam Lương cô sẽ đi chứ?"

Nếu Madam Lương không đi, Nhiễm Nhiễm cũng không chắc có đi hay không. Lẽ nào, Nhiễm Nhiễm bị Madam Lương khống sao*!

*Kiểu nói như 'nhan khống" là bị ám ảnh bởi sắc đẹp, cuồng cái đẹp. Madam Lương khống: cuồng Madam Lương =))

"À…" Thật ra cô cũng không có hứng thú cho lắm nhưng lại ngại từ chối ý tốt của Phương Phi, cho nên trong lúc bản thân đang suy nghĩ xem làm sao từ chối một cách lịch sự thì Phương Phi như đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nói thêm một câu: "Madam Mã cũng sẽ đi."

"Hả, tôi đi."

Lấy Lạc Xuyên ra gây áp lực với cô, đúng là áp đâu trúng đó!

Dương Dật Thanh vẫn mìm cười ôn hòa, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạ kì.

Hết Chương 63

Muốn làm cho xong còn qua bộ khác =))) mấy chương về sau tự dưng bị dài hơn hồi đầu nhiều, cảm giác như bị lừa T-T