Ngự Tỷ Giang Hồ

Chương 4

80 nói chuyện với nhϊếp ảnh gia: "Giảm bớt người đi, chỉ để lại nhϊếp ảnh gia, người điều chỉnh đèn và đạo diễn, những người khác chỉ hỗ trợ thì lánh đi một chút."

Vị nhϊếp ảnh gia này là vốn là nhϊếp ảnh gia tự do, hành trình của hắn rất nhiều nơi, chủ yếu là ở Italia, căn bản không có thời gian trở về nước, nhưng vì hắn cùng K đạo diễn có giao tình, mặc dù không có thời gian để chụp những bức ảnh quản bá thuộc lãnh vực điện ảnh, nhưng vì nể mặt đạo diễn K, dành hai ngày bay gấp về nước để hỗ trợ chụp poster.

Nhà nhϊếp ảnh đốt điếu thuốc, ánh mắt cũng không nhìn trên người 80: "Sao lại phải nhiều chuyện như thế a."

80 chất phác cười hai tiếng: "Mạc tỷ tuy đã nhiều năm trong làng giải trí nhưng đều rất mực bảo thủ, công ty cũng vô cùng trân trọng… cho nên anh xem…"

Nhϊếp ảnh gia hừ lạnh một tiếng nói: "Cô cho rằng bộ phim này thiếu người đóng sao? Đã qua thời từ lâu còn muốn giữ người cái gì chứ." Hắn quay người đối với một nhóm người vốn là những trợ lý nhỏ đang háo hức xem náo nhiệt, không kiên nhẫn nói một câu, "Này, tất cả ra ngoài."

80 vội vàng nói cảm ơn, Mạc Tịnh Ngôn đứng gần đó đều nghe rõ, Vương Tử Hựu thấy cô trầm lặng quay mặt đi không nói gì.

"Cái quái gì thế này! Chuyên nghiệp chút nào! Cười một cái coi! Này, dùng đầu óc tưởng tượng một chút được không! Tưởng tượng các người là một đôi a, ở bên cạnh người con gái cô yêu, sao cô lại trưng cái bộ dạng như nuốt phải gián thế kia? Mạc Tỷ, Mạc a dì, ma ma Mạc à, tôi xin cô, xin cả nhà cô, cho tôi một chút tươi cười, Ok?" Nhϊếp ảnh gia vò đầu, đem mái tóc dài vốn là rất nghệ thuật trong thoáng chốc vì tức giận mà biến thành rối bù, trạng thái cực kỳ kích động, còn thiếu là chưa ân cần thăm hỏi lão mẫu Mạc Tịnh Ngôn.

Vương Tử Hựu ngồi trên ghế salon, tóc đen rủ xuống vai. Nàng nhìn Mạc Tịnh Ngôn cúi đầu đưa lưng về phía nhϊếp ảnh gia, tóc quăn màu cà phê che phủ khuôn mặt, đôi mắt bị che mất, cái mũi cao thẳng lại hấp thụ toàn bộ ánh sáng của ngọn đèn, toàn bộ khuôn mặt dường như bị che lấp một khói bóng mờ.

Tuy nhiên Vương Tử Hựu không thể thấy được nét mặt của Mạc Tịnh Ngôn, nhưng hình ảnh Mạc Tịnh Ngôn cắn chặt môi bị nàng thu hết vào trong mắt.

Vương Tử Hựu "bá" một tiếng đứng lên, dọa nhϊếp ảnh gia nhảy dựng lên.

"Zoe, cô sao thế? Mệt à?" Nhϊếp ảnh gia đối với Vương Tử Hựu nói chuyện ngữ khí lập tức rất ôn nhu, 80 ở sau lưng nhϊếp ảnh gia khoa tay múa chân, đưa ngón giữa ra.

Vương Tử Hựu đi đến chổ nhϊếp ảnh gia, trên mặt lạnh lùng đột nhiên nở ra một nụ cười khoa trương phong tình vạn chủng: "Nhìn anh tôi thật muốn đi toilet." Nói xong nàng lập tức thu hồi vẻ tươi cười, đi nhanh ra ngoài.

Nhϊếp ảnh gia bị nàng nói không hiểu là ý gì, lông mày nhíu lại, nhìn bóng lưng của nàng.

80 "phốc" một tiếng cười rộ lên, thầm nghĩ "Zoe quả nhiên như trong truyền thuyết, lời nói luôn làm cho người khác giật mình a."

Vương Tử Hựu mặc quần ngắn cùng áo ngực đi đến WC, để mặc những ánh mắt của trợ lý chụp ảnh cùng một nhóm nhân viên công tác trừng trừng nhìn nàng. Vương Tử Hựu chẳng để ý như chốn không người bước nhanh về phía trước. Đến toilet, nàng đặt hai tay lên chậu rửa mặt, cúi đầu rửa mặt. Thở dài thật sâu, Vương Tử Hựu ngẩng đầu, thấy Mạc Tịnh Ngôn choàng y phục, hai tay ôm lấy thân mình, đứng ở phía sau lưng nàng.

Vương Tử Hựu quay người, Mạc Tịnh Ngôn liền nện cho nàng một câu: "Tôi không cần cô thương hại."

Vương Tử Hựu sửng sốt một chút, bật cười lạnh "Tôi thương hại chị? Tại sao tôi phải thương hại chị?"

Mạc Tịnh Ngôn trừng mắt nhìn nàng, đi lên phía trước chặn đường của nàng lên giọng: "Tôi ghét nhất là người giả tình giả ý! Cô muốn như thế nào? Vì tôi ra mặt sao? Cái thái độ của cô thật là vênh váo không ai bì kịp, tiếp theo là gì, chờ cho tôi bị người khác một lần nữa chê trách sao?"

Hai người đứng mặt đối mặt, chiều cao không sai biệt lắm, hai người bốn mắt đối diện nhau, Vương Tử Hựu ngơ ngác xuất thần nhìn Mạc Tịnh Ngôn.

Mạc Tịnh Ngôn bị nàng nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, vốn tưởng rằng nàng sẽ phản kích lời nói kia, không nghĩ rằng nàng rõ ràng là ngây người. Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy sống lưng lạnh toát, lui về sau một bước, đem thân mình ôm chặt hơn nữa, rất không tự nhiên thoạt nhìn thoạt không, trừng mắt hỏi: "Cô ngây ngốc cái gì chứ."

Vương Tử Hựu giống như là đã lấy lại tinh thần, hồi phục ngữ khí cao ngạo như xưa nói: "Tôi vẫn cho rằng Mạc Tỷ vốn là một diễn viên vô cùng chuyên nghiệp, không nghĩ đến…" Một phen đánh giá trên dưới Mạc Tịnh Ngôn, cười lạnh tiếp: "Chị khiến tôi quá thất vọng rồi."

Mạc Tịnh Ngôn hầm hầm nhìn nàng: "Là có ý gì?"

Vương Tử Hựu đến gần cô, hai tay đặt ở hai bên người cô nói: "Chị không muốn người ta đem thái độ chuyên nghiệp của chị ra chế giễu, cái gì gọi là hai lần đoạt giải ảnh hậu kim tượng, chỉ là một bộ phim đồng tính nữ, lộ ra chút thân thể, chị đã muốn rút lui sao? Cái này gọi là thực lực của chị? Nếu cứ như thế này, tôi nghĩ tôi sẽ sớm vượt qua chị nhanh thôi." Đôi mắt Vương Tử Hựu vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt mang theo nộ khí của Mạc Tịnh Ngôn, cuối cùng bổ sung một câu: "Vượt qua thời kỳ đỉnh cao của chị."

Nói ra lời này xong, Vương Tử Hựu vội đi ra ngoài, để lại Mạc Tịnh Ngôn một người đứng trong toilet trống rỗng, nắm đấm dần chặt lại, toàn thân gần như không còn khí lực nào…

Vương Tử Hựu quay trở lại hiện trường chụp ảnh, 80 hỏi nàng: "Zoe, có thấy Mạc tỷ không?"

Vương Tử Hựu thản nhiên nói: "Chị ấy a, chắc đi đâu đó rồi." Tiện tay đặt điếu thuốc lên môi, chưa kịp đốt lửa, đột nhiên bị cướp đi. Mạc Tịnh Ngôn đứng bên cạnh nàng, cầm trong tay điếu thuốc kia, dùng khóe mắt hung ác nhìn nàng nói: "Tuổi còn nhỏ mà đã học đòi người ta hút thuốc? Lát nữa, tôi cùng cô còn phải chụp ảnh, tôi ghét mùi thuốc lá."

Mạc Tịnh Ngôn quay người, tóc dài tung bay, không khí xung quanh tựa hồ cũng bị cô tác động, hóa thành không khí hữu hình, xoáy vào trên tóc Vương Tử Hựu, vù vù lướt qua. Tay cô búng một phát, điếu thuốc kia nhanh chóng gọn gàng nằm ở trong thùng rác.

Vương Tử Hựu nhìn bóng lưng Mạc Tịnh Ngôn, nghiền ngẫm rồi khóe miệng chợt giương lên.

Tiếp tục chụp ảnh Poster.

Ánh sáng được bật mở, Mạc Tịnh Ngôn nằm ở trên ghế sofa mềm mại. Nhϊếp ảnh gia đem ống kính nhắm ngay nửa người trên của cô, bả vai bóng loáng, bộ ngực sữa như ẩn như hiện, tựa hồ thật sự giống như hoàn toàn khỏa thân. Vương Tử Hựu đã đi đến, cúi xuống người cô.

Ánh sáng ấm áp, Mạc Tịnh Ngôn ở dưới thân Vương Tử Hựu tán loạn tóc dài, phía dưới khuôn mặt là chiếc cổ trắng dài cùng xương quai xanh chiếu vào trong mắt Vương Tử Hựu… Ánh mắt Mạc Tịnh Ngôn chậm rãi dời đi, cùng Vương Tử Hựu đối mặt.

Ánh mắt mập mờ, khóe miệng lộ ra tia ngọt ngào vui vẻ, bờ môi mân mê, Vương Tử Hựu nhìn Mạc Tịnh Ngôn, cái biểu hiện này… Tựa hồ có thể khiến cho người khác cảm nhận được ý nghĩa của hai chữ Tình yêu.

"Chúng ta là tình nhân…" Giống như bị thôi miên, Mạc Tịnh Ngôn tự nhủ nói một tiếng, kiên định nói một tiếng với Vương Tử Hựu, "Hôn tôi."