Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 127: Thiếu niên đắc ý

Cứ như thế một nhóm lại một nhóm nối tiếp nhau mà vào, 10 gian thạch động không ngừng vang lên những tiếng kêu la thảm thiết, khung cảnh rất là huyết tinh rùng rợn, cảm giác như nơi đây đã biến thành một cái lò mổ, các tân sinh thi nhau gào thét, khổ nỗi là bọn họ trước đó cũng không dám đầu hàng, chưa kể đến quy định không cho phép làm thế, nếu đã đến đây tham gia khảo hạch ngoại môn thì một là chiến đấu, hai là vĩnh viễn cút xéo khỏi nơi này, mà nếu làm như vậy thì còn thảm hơn là thất bại, bọn họ cũng có lòng tự trọng của một đệ tử thánh địa tông môn, cho nên mặc dù sợ nhưng không hề có một tên nào mở miệng đầu hàng khi chưa động thủ với Ma Nhân Khôi Lỗi.

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, nãy giờ cũng có vài người thông qua được khảo hạch, tuy có phần chật vật một chút, nhưng từ nay họ đã là những đệ tử ngoại môn, thân phận đã khác trước nhiều rồi, nghe nói phải đánh cho khôi lỗi trong đó không còn động đậy được nữa mới tính là giành chiến thắng.

Rất nhanh đã có mấy trăm nhóm người tiếp nhận khảo hạch xong, cuối cùng cũng đã tới nhóm của Trần Phàm, số của hắn là 2372, thuộc vào nhóm thứ 238, hiện tại rốt cục cũng đã đến lượt.

"Ê ê...tới lượt gia hỏa đó rồi kìa!".

Không riêng gì đám tân sinh còn lại, ba người chấp sự và mấy vị khảo quan đã bắt đầu trở nên xì xào, ánh mắt bất giác liền đổ dồn về phía Trần Phàm, hắn cứ thế nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của đợt khảo hạch hôm nay, mọi người rất là chờ đợi xem tên biếи ŧɦái này sẽ có biểu hiện thế nào, Đới âm binh nãy giờ nhắm mắt dưỡng thần hiện tại cũng đã mở ra, nhàn nhạt nhìn theo bóng dáng của Trần Phàm, dường như chỉ có tiểu tử này mới thu hút được sự chú ý của lão.

"Hừ! Có gì ghê gớm chứ, cứ chờ mà xem ta sẽ là người vượt qua khảo hạch nhanh nhất lần này".

Một tên thiếu niên khoảng 16-17 tuổi liếc mắt nói, vẻ mặt khinh khỉnh pha chút khó chịu, hiển nhiên vì trước đó Trần Phàm đã lấy hết toàn bộ oai phong của hắn, cho nên bây giờ rất là chướng mắt khi thấy kẻ này giờ lại chung một nhóm với mình.

Giờ phút này Trần Phàm thần sắc đạm mạc, chỉ khẽ làm vài động tác bẻ tay khởi động qua loa, nghe hiệu lệnh của khảo quan liền ung dung đi đến chỗ 10 gian thạch động trước mặt, bộ dáng vô cùng nhàn nhã, giống như đang đi dạo trong vườn chứ không phải là một nơi đầy huyết tinh hung bạo, hắn chẳng hề quan tâm những ánh nhìn soi mói của mọi người, không nhanh không chậm, thân ảnh đã biến mất vào bên trong gian phòng thứ hai, cánh cửa đá bên ngoài cũng từ từ hạ xuống.

Vừa bước vào trong thạch động, Trần Phàm đã bắt gặp ngay hai cái đốm đỏ tươi như máu đang nhìn chằm chằm lấy mình, bên trong không gian cực kỳ tối tăm, lạnh lẽo, mùi máu tươi tanh tưởi xộc lên mũi, chỗ này chẳng khác nào một cái nhà tù địa ngục, đối với người khác nhất định đã bị dọa run như cầy sấy, nhưng Trần Phàm thì hoàn toàn ngược lại, hắn hiện tại chỉ toàn là hưng phấn trong lòng, tâm thần khẽ động, ý lực lan tỏa khắp gian phòng, hy vọng con khôi lỗi có thể hiến mình vui vẻ một chút.

Chỉ thấy trong thạch động rộng khoảng trăm mét vuông, lúc này đang đứng lù lù một ma ảnh thân hình cao lớn, phi thường quái dị, giống như người mà không phải người, toàn thân đen nhánh, trên da mọc đầy những miếng lân phiến màu đen sần sùi, trên đầu chĩa lấy một cặp sừng nhọn, miệng lộ răng nanh, hai mắt đỏ lòm lòm, hai tay móng vuốt tựa móc câu, đôi chân dài với sức bật vô cùng mạnh mẽ, cơ bắp không to nhưng cực kỳ chắc khỏe, từ trên thân lệ khí tỏa ra đặc quánh cả gian phòng, không biết đã nhuốm máu của bao tân sinh đệ tử dám bước vào nơi đây.

Dưới nền của thạch động này dường như còn có một trận pháp giam cầm được tông môn bố trí, khiến Ma Nhân Khôi Lỗi không thể nào thoát ra được, chỉ có thể hoạt động ở trong phạm vi gian phòng mà thôi.

"Hóa ra đây chính là ma tộc sao?".

Trần Phàm âm thầm suy nghĩ, con ma nhân này hình thể quả nhiên gớm ghiếc, nghe nói ma tộc càng tu luyện lên cao thì hình dáng bên ngoài sẽ càng trở nên giống với nhân tộc, thậm chí trong ma tộc cũng có những mỹ nhân tuyệt sắc, vũ mị không hề thua kém bất cứ tiên tử nào.

Mà ngay lúc Trần Phàm còn đang trầm ngâm, Ma Nhân Khôi Lỗi bất chợt gào lên một tiếng, bóng đen chớp động, cự quyền phá không đánh tới, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, chẳng chờ cho đối phương chuẩn bị chút nào đã phát động tấn công cuồng bạo.

"Hừ".

Trần Phàm thấy thế chỉ khẽ hừ nhạt một tiếng, khóe miệng giương lên, cũng chẳng có làm động tác gì cầu kỳ, ngay cả nửa bước còn chưa hề lui lại, hắn chỉ đơn giản là nhẹ nhàng vận chân khí, toàn thân phát động lực lượng đón đỡ một quyền này.

...

Thời gian ước chừng một chén trà sau, phía bên ngoài binh nguyên, nơi vẫn còn hơn năm ngàn tân sinh đang đứng đó chờ đợi, vô số đang xì xào bàn tán, chẳng riêng gì họ, mấy vị khảo quan mông đặt trên ghế lúc này cũng đang rỉ rả không ngừng.

"Tiểu tử này tên là Trần Phàm sao, với thực lực như vậy ta nghĩ ma nhân khôi lỗi chắc không khó khăn gì với hắn".

Một vị lão giả vuốt râu tủm tỉm nói.

"Cũng chưa chắc, ta thì không có chứng kiến tiểu tử này lúc nãy ở ngoài kia đã làm những gì, nhưng nghe nói khôi lỗi đợt này mới được tông môn ta cho chỉnh sửa lại, thực lực đã cao hơn những đợt trước không ít, tuy vẫn là chân khí hậu kỳ nhưng toàn lực một kích có thể khiến cả cao thủ chân khí đại viên mãn trọng thương đấy, có lẽ là muốn tăng thêm thử thách cho tân sinh, huống hồ từ trước đến nay đệ tử khiến cho nó phải dốc toàn lực cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi".

Du trưởng lão chép miệng lắc đầu.

"Vậy sao, ta lại nghe nói mấy chục năm trước hình như có một tên đệ tử ký danh tham gia khảo hạch ngoại môn, lực lượng quá lớn đã vô tình phá hủy cả khôi lỗi, về sau tông môn không thể phục chế được phải vứt bỏ, nói không chừng lần này sự kiện như thế sẽ lặp lại cũng nên".

Một người khác lại nói.

"Ha ha ha..."

Mấy vị khảo quan đều lắc đầu cười, cho rằng gã này chỉ đang tếu táo mà thôi, tu vi của ma nhân khôi lỗi đối với các trưởng lão ở đây tuy rằng không cao lắm, nhưng ai chả biết ma tộc thân thể hết sức cường hoành, đến cái đám bọn họ dốc toàn lực một kích còn không thể làm tổn thương được nó, nhiều lắm chỉ đánh bại mà thôi, làm sao có thể phá hủy được một bộ ma thi hàng thật giá thật cơ chứ.

"Có người ra rồi".

Bất chợt một tiếng nói vang lên, chẳng biết là của người nào, nhưng âm thanh này đã lập tức cắt đứt những tiếng xì xào bàn luận của đám tân sinh cũng như mấy vị trưởng lão, mọi người đều bất giác tập trung ánh mắt về phía dãy thạch động, nãy giờ mới có bao lâu đâu, còn chưa đủ nóng một chén trà, thế mà đã có người ra rồi, đây không thể nghi ngờ là đã phá kỷ lục nhiều năm nay a!

"Là hắn, nhất định là hắn, không phải gia hỏa đó thì còn ai vào đây!".

Rất nhiều tân sinh đều không khỏi hô hào, người mà bọn họ đang nghĩ tới còn ai khác ngoài Trần Phàm ở đây, những gì tên này làm khi đó vẫn in đậm trong tâm trí của họ, thiết nghĩ chỉ có hắn mới có thể trong thời gian ngắn như vậy thông qua khảo hạch.

Cánh cửa đá nặng nề lần nữa được kéo lên, một thân ảnh bên trong dãy thạch động tối om đang từ từ bước ra ngoài, bộ dáng vô cùng bình thản, khóe miệng giương lên, ai nấy đều thấy rõ sự tự tin đang hiện rõ trên khuôn mặt của hắn.

Người trẻ tuổi khoan thai bước ra, thân hình vẫn hoàn toàn lành lặn, không có lấy một chút tổn hao nào, tựa như hắn vào trong gian phòng đó không phải là giao chiến với khôi lỗi mà là đàm đạo với nó vậy, hiển nhiên khảo hạch ngoại môn đối với hắn quá mức dễ dàng, trước ánh mắt tập trung của rất nhiều người, thân ảnh nam tử này đang dần dần hiện rõ.

"Hả?".

"Có nhầm không vậy?".

Toàn bộ tân sinh bao gồm cả mấy vị khảo quan đều không khỏi kinh ngạc, không phải vì những gì mà tiểu tử trước mặt này làm được, mà là tên này...đâu phải Trần Phàm!

Người từ trong thạch động bước ra đầu tiên hóa ra lại không phải là Trần Phàm như trong suy đoán của mọi người, mà sự thực lại là tên thiếu niên 16-17 tuổi khi nãy đã ngạo mạn tuyên bố mình sẽ là người vượt qua khảo hạch nhanh nhất lần này.

"Lam Trung Ngọc, Phụng Thiên Thành, Thiên Dũng đế quốc!".

Du trưởng lão sau khi kinh ngạc qua đi, lúc này đã lấy ra một cuốn sổ lớn, bên trên ghi chép toàn bộ những tân sinh tới tham gia khảo hạch lần này, khóe miệng lẩm nhẩm đọc ra lai lịch của thiếu niên kia.

"Xem ra ta đã nhìn lầm rồi a! Đợt khảo hạch lần này đúng là đem tới thật nhiều kinh hỷ!".

Một vị khảo quan mỉm cười nói.

"Lam Trung Ngọc, đánh bại khôi lỗi, thông qua khảo hạch!".

Giờ phút này Lam Trung Ngọc vẻ mặt kiêu ngạo mười phần, bộ dáng vô cùng đắc ý, thấy trong thạch động vẫn chưa có người nào đi ra, bên trong thi thoảng vẫn vang lên từng đạo âm thanh thảm thiết, hiển nhiên đám người kia vẫn còn chật vật với Ma Nhân Khôi Lỗi. Ha ha ha, bổn thiếu gia mới chính là người mạnh nhất! Hừ! Trần Phàm kia tính là vật gì, cũng chỉ là kẻ làm nền cho hắn mà thôi.

Ngay từ đầu Lam Trung Ngọc đã cực kỳ chướng mắt Trần Phàm, vốn dĩ nghĩ rằng mình mới là người tỏa sáng ở đây, không nghĩ tới lại bị gia hỏa đó dập tắt, khiến cho hắn phải âm thầm nuốt hận, nhưng bây giờ thì sao chứ, Trần Phàm kia hiện vẫn còn bị nhốt trong thạch động, mà hắn thì thong thả bước ra, ai hơn ai kém khỏi nói cũng đã rõ ràng rồi.