Người Vớt Xác

Chương 26

Một tiếng cút đi, ống mực trong tay tôi liền “lạch cạch” một cái rồi trực tiếp đứt gãy.

Cùng lúc đó ngọn nến dưới chân tôi cũng tắt phụt, tiếp theo hình nhân cũng bị dòng nước sôi sùng sục nuốt chửng. Cuối cùng là chiếc thuyền giấy, sau khi mất đi hình nhân cầm lái thì run rẩy mấy cái, rồi bị nước trào lên cắn nuốt.

Đám mây đen phía trên bãi cạn bỗng nổ tung, tôi chỉ cảm thấy yết hầu mình ngòn ngọt, một dòng máu theo khóe miệng chảy xuống.

Cả người tôi bị một lực mạnh quăng đi. Tôi vẫn muốn tiếp tục dù cho có tốn công vô ích. Nhưng may thay sau khi phá hủy tất cả, bãi cạn dần dần bình ổn trở lại. Chỉ là trên bề mặt nó lại xuất hiện một lớp bọt dày màu trắng.

Âm khí xung quanh không hề tan đi mà cứ ngưng tụ trong không trung

Tôi cố gắng bò dậy khỏi mặt đất, Mạnh Nhiên ở bên cạnh dường như muốn đến kéo tôi lên, nhưng trên người tôi lại giống như có cái gì đó đáng sợ làm cô ấy do dự không dám tiến.

Tôi nhanh chóng phản ứng, lau đi vết máu trên khóe miệng. Mạnh Nhiên lúc này mới đến bên cạnh tôi.

“Sao… những chuyện này lại xảy ra, lúc nãy vẫn còn tốt mà.”

Tôi đem ngụm máu còn sót lại nuốt trở vào bụng, đừng nói đến vẻ mặt khó tin của Mạnh Nhiên, ngay cả tôi bây giờ cũng đầy choáng váng

Theo lý mà nói mọi thứ đều rất thuận lợi, nhưng chớp mắt một cái, tất cả những gì tôi làm trước đó đều thành tốn công vô ích. “Sai một li, đi một dặm”, ống mực bị gãy trong tay tôi như muốn nhắc rằng tôi đã thất bại

“Tôi cũng không biết”

Nhìn vào chỗ bãi cạn yên tĩnh, lòng tôi sợ hãi. Nếu như vừa rồi bị lực tác động lớn hơn chút nữa chỉ sợ tôi đã chẳng đơn giản là bị thổ huyết

Có lẽ tôi đã quá xem nhẹ tình hình. Đúng vậy, ngay từ đầu đều rất bình thường, vậy mà khoảnh khắc vừa rồi lại nằm ngoài dự liệu của tôi. Cứ như thể thứ cùng tôi đối đầu đột nhiên mạnh lên gấp mấy lần. Nhưng bên trong lại phảng phất một nỗi bi thống khó nói thành lời.

Sự tuyệt vọng kia thậm chí tôi có thể cảm nhận được rất rõ ràng

Nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, cố nén từng trận đau đớn nơi l*иg ngực, tôi quay lại lắc đầu với Mạnh Nhiên

“Vốn dĩ tôi cho rằng nếu cô đi xuống, ít nhiều có thể đem nó mang lên. Nhưng bây giờ xem ra người nó hận không phải cô, vừa rồi khi tôi bị chấn động, thấy rõ ràng nỗi bi thương. Tôi nghĩ, nó oán giận gã đàn ông đó!”

“Cái gì?”

Mạnh Nhiên che miệng, bộ dạng không thể tưởng tượng nổi.

“Nó, nó làm sao lại biết A Hổ? Thời điểm A Hổ bỏ đi nó cùng lắm chỉ mới hơn hai tháng mà thôi”

Mạnh Nhiên lại khóc, vẫn không có nước mắt, nhưng nhiệt độ xung quanh lại hạ thấp xuống.

Ngay cả khi Mạnh nhiên nói vậy tôi vẫn không cho rằng cảm nhận vừa rồi của mình là sai, nó đúng là mang theo nỗi buồn cùng hận ý

“Cô có biết tên kia đang ở đâu không?”

Tôi biết mình đã hỏi một điều vô nghĩa. Nếu Mạnh Nhiên biết A Hổ ở đâu thì đã đi tìm hắn ta từ lâu rồi, cần gì phải nhảy sông tự tử

Quả nhiên Mạnh Nhiên lắc đầu mờ mịt.

“Bây giờ trừ khi tìm được A Hổ, cũng chỉ có hắn xuất hiện mới có khả năng làm thi thể cô nổi lên”

Mạnh Nhiên đang còn mờ mịt, tôi có chút không đành nhưng vẫn mở miệng nói, “Cô còn nhớ thông tin liên lạc của hắn không?”

Mạnh Nhiên lắc đầu.

“Số điện thoại đã sớm thành số trống. Ngay cả khi anh gọi được thì có ích lợi gì? Anh không thể nào đánh thức một người giả vờ ngủ được, càng không thể tìm được một tên đàn ông muốn trốn tránh”

Khi nói những câu này, Mạnh Nhiên tỏ ra luống cuống, mặt lại không hề có biểu cảm nào, thậm chí tôi phát hiện sau khi nói xong trên người cô ấy phát ra một tia oán hận nhàn nhạt. Thấy vậy, tôi vội vàng kết thúc câu hỏi.

Trong sâu thẳm nội tậm của mình, Mạnh Nhiên yêu tên kia, nhưng nguyên nhân chính là vì như thế. Mạnh Nhiên nhớ lại những gì hắn đã làm mới sinh ra uất giận

Thật đúng là nan giải!

Nếu không phải Mạnh Nhiên tìm đến cửa, tôi sẽ chẳng bao giờ nhận tay mấy chuyện phiền toái như vậy đâu. Mà bây giờ, ít nhất là đêm hôm nay không có khả năng vớt được xác lên

“Đêm nay tôi không còn biện pháp gì cả. Ngày mai tôi còn có việc, cứ coi như chưa có chuyện gì, tôi tạm thời không nghĩ ra được cách nào đưa thi thể lên. Trừ phi cô có thể tìm thấy gã đàn ông mà cô đã kể, nếu hắn ở đây chắc vẫn còn một chút hy vọng”

Hy vọng thực sự là có, tuy rằng quá xa xôi.

Nói xong, tôi chuẩn bị thu dọn đồ đạc. Nhưng Mạnh Nhiên không chịu nghe lời

“Anh đã hứa với tôi, sao giờ lại lật lọng?”

Mạnh Nhiên còn chưa dứt câu tôi đã trực tiếp ngắt lời cô ấy

“Đầu tiên, là chính cô tìm tới tôi. Thứ hai, những gì tôi nên làm cũng đã làm rồi, tôi đã nói sẽ giúp cô, chẳng qua hiện tại tạm thời không có biện pháp nào tốt hơn. Thứ ba, về tình huống của cô, tôi thực sự cho rằng cô chưa giải thích rõ ràng cho tôi biết”

Ba câu làm Mạnh Nhiên ngốc ngay tại chỗ. Gió sông thổi qua, thân thể hư ảo của cô ấy tựa như giây tiếp theo sẽ tiêu tán không còn gì.

Mạnh Nhiên yên lặng một lúc lâu, thấy thời gian không còn sớm, tôi cũng chẳng muốn tiếp tục kéo dài, trực tiếp xách phần đồ còn lại quay gót

Trước khi rời đi tôi nhìn đồng hồ, vừa vặn 12h khuya

Sở dĩ nói Mạnh Nhiên còn có chuyện gạt tôi, hoàn toàn chỉ là suy đoán của bản thân. Theo lý mà nói thời điểm người đàn ông kia biến mất là tháng thứ hai của thai kỳ, lúc ấy đứa trẻ còn chẳng được coi là một đứa trẻ, làm sao có thể sinh ra ý thức?

Cuối cùng, tôi cũng đã nói rất rõ ràng. Tôi nghĩ nếu Mạnh Nhiên thông suốt rồi sẽ đến tìm tôi.

Lê thân thể mỏi mệt trở lại khách sạn, phát súng đầu tiên của tôi cứ như vậy thất bại không hề báo trước. Ít nhiều vẫn có chút đả kích

Điều tôi không ngờ tới là khi đẩy cửa khách sạn bước vào đã thấy Cát Uyển Nhi đang ngồi trên bậc thềm, dường như đang gà gật. Tiếng đẩy cửa của tôi làm cô ấy tỉnh giấc, chỉ là vừa nhìn thấy tôi, cả người liền nhào thẳng tới.

“Anh đã ở đâu vậy? Muộn như vậy còn không về, làm em lo lắng muốn chết”

Tôi bị Cát Uyển nhi ôm lấy, mặt mo không nhịn được nóng lên. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng được cô gái nào chủ động ôm. Mặc dù Cát Uyển Nhi chỉ mới mười sáu tuổi nhưng cơ thể đã bắt đầu nở nang, đặc biệt là ngực của cô ấy không kém gì Từ Phượng hơn tận bảy tám tuổi.

“Hiện tại em là người thân của anh. Nếu anh xảy ra chuyện gì em phải làm sao!”

Nói xong, Cát Uyển Nhi bật khóc nức nở

Tôi là đứa không sợ trời chẳng sợ đất, từ nhỏ đến lớn cùng cha và ông nội vớt bao nhiêu thi thể vẫn không hề thấy sợ. Nhưng cũng có một thứ là tôi e dè, đó chính là nước mắt của phụ nữ

Khi còn nhỏ tôi đã từng cãi nhau với con gái. Miễn là bên kia bật khóc tôi chắc chắn sẽ nhận thua. Hơn nữa theo cách nói của ông nội, nếu để con gái vì mình mà khóc thì sẽ bị thiếu nợ.