Chương 1: Tân sinh viên
Một ngày đầu thu. Mùa thu Sài Gòn không hoa sữa, không sương mai, không mờ ảo mộng mơ, không có lá vàng cũng không hề se lạnh.
Bình minh réo gọi Sài Gòn bừng tỉnh, thành phố lười nhát ườn mình lim dim ngáy ngủ, trên những táng cây cao ngay trung tâm, thậm chí không hề có tiếng chim hót. Không có những con người thủ đô tập thể dục, không có bờ hồ, cũng chẳng có vẻ cổ điển trong lành.
Sài Gòn hào nhoáng chỉ thích khoe khoang sự phồn hoa của nó, nhất là về đêm.
Đồng Ánh Quỳnh vươn vai buông màn cửa, thôi không ngắm nữa, thật ra Sài Gòn buổi sớm không cố hủ bằng Hà Nội, nên không đẹp một kiểu cô thích. Và cũng có lẽ không phải nơi cô lớn lên nên không thân thuộc, không đem cho cô cảm giác bình yên.
Mấy nhỉ? Ngày 5 tháng 9.
Hôm nay Quỳnh đi học.
Thôi nào, nạp thật nhiều năng lượng để vào ngôi trường mới, đã là sinh viên rồi đấy! Chẳng hiểu vì sao Quỳnh chọn thi vào Sài Gòn, chắc muốn thoát khỏi vòng tay kiềm cập của bố mẹ, nên mới Nam tiến. Rất tốt, ít ra không phải cứ làm cô tiểu thư nhỏ bé. Cứ tưởng không thi đỗ nữa cơ, điểm cao thế mà, may sao thi tốt vừa đủ đỗ khoa thấp nhất của trường. Công nghệ thông tin. Ôi! Trường danh tiếng có khác.
Sự nhí nhảnh không hề sa sút, cô vẫn năng động hoạt bát, lúc nào nhìn cô cũng chực nở nụ cười, chỉ cần đánh một lớp son bóng nhẹ vì môi vốn đã đỏ mộng, nổi bật giữa làn da trắng hồng. Mái tóc hạt dẻ bồng bềnh hôm nay cột đuôi ngựa gọn gàng, cô luôn giữ phong cách ăn mặc năng động, phong trắng quần skinny sậm ôm chân. Cái dáng cao cao men men cũng cuốn hút đó chứ, thoa thêm chút nước hoa đắc tiền là hoàn hảo. Bởi hay chạy nhảy lung tung, giày bata là sự lựa chọn tốt nhất.
Chiếc mescedes đời mới đỗ xịt trước cổng trường choáng hết lối đi, Quỳnh hoảng hồn kéo tay bố.
- Trời ơi bố ơi nép qua nép qua... Sao lại đỗ xe ở đây?
Ông Đồng thấy con gái gay gắt liền cưng chiều, chạy thêm một đoạn tấp vào khoảng trống khuất khuất.
- Được rồi cục cưng, đi vào trường làm tủ tục nào.
- Không, không, con tự đi chứ, bố về đi. - Đồng Ánh Quỳnh giẫy nãy khi bố có ý định cùng mình vào trong.
- Bậy nào, con gái bố mới vào đại học, dĩ nhiên phải đích thân bố gặp mặt ông hiệu trưởng, thị uy lên cho không ai dám ăn hϊếp con gái bố.
- Trời trời... - Mặt cô đỏ lên. - Bố gϊếŧ con luôn đi, không được đâu, bố làm ơn để con tự thân có được không? Con không muốn cứ như 12 năm phổ thông, bạn bè tránh xa mấy cây số đấy, vả lại con lớn rồi, đừng để bạn bè gán cho con cái mác chảnh choẹ vì con nhà giàu được không?
Nỗi khổ của Quỳnh ai thấu, luôn bị gắn mác vô dụng được cái mã con nhà giàu, vịn vào hoàn cảnh gia đình, bị người ta xiên xỏ bao nhiêu năm, không có bạn bè, không ai dám kết thân. Tưởng vào đây là thoát.
- Được được được... Vậy không gặp hiệu trưởng, con cũng phải cho ba vào trường tham quan chứ. Không có bạn thân gì cơ? thì ba là bạn thân của con đây. - Ông vừa lấy vali ra từ cốp sau vừa làu bàu.
- Không, không, bố không cần tham quan, con sẽ chụp ảnh cho bố xem, con có máy mà. - Quỳnh đưa cái máy cơ cỡ lớn trước mặt ba lắc lắc, đó là đam mê số một của cô, chụp ảnh, sửa ảnh, chỉnh ảnh... Mọi thứ liên quan đến ảnh. Một bức ảnh có thể lưu giữ khoảnh khắc đẹp nhất của tất tần tật thứ trên đời, nhất là con người.
- Không được, bố còn giúp con sắp đồ vào kí túc xá, tại sao có biệt thự của chú không ở lại đòi ở kí túc xá cho cực khổ không biết?
- Thôi, bố về Hà Nội luôn đi, con sẽ tranh thủ cuối tuần đến thăm chú thường xuyên. - Nói rồi, Quỳnh kéo vali chạy đi thật nhanh để ông Đồng không kịp đuổi theo đứng lấp bấp, cô đang rất hào hứng tận hưởng tháng ngày sinh viên đẹp đẽ tự do mà!
Chạy một đoạn, quay lại vẫy vẫy tay tạm biệt ông Đồng với nụ cười tươi.
- Byeeee bố... Bố về cẩn thận nhé!
Người đàn ông chỉ biết ngơ ngác nhìn theo, đứa con gái giống mình một khuôn, nụ cười rạng rỡ lanh lợi, cổ treo lủng lẳng hai ba cái máy ảnh. Hoà vào dòng sinh viên nhập học đông đúc.
Đến văn phòng khoa, vui vẻ xếp hàng làm thủ tục nhập học xong xuôi, cầm xoay xoay cái bản đồ được phát tìm đường về kí túc xá.
Kí túc xá nữ nằm trong trường, ngôi trường vô cùng rộng lớn, cổ kính và nghiêm trang. Hôm nay rất tấp nập, một tay kéo vali, đồ đạc còn kỉnh kỉnh.
Có gì làm khó Quỳnh Quỳnh đâu chứ, thậm chí còn có thể thảnh thơi tha cái vali đi ngao du một chuyến cho "biết đó biết đây", giương máy ảnh chụp loạn xạ, chỗ nào cũng đẹp, không hổ trường danh tiếng, từng góc đều trang nghiêm, đẹp đẽ... bộ mặt đại diện cho một nền giáo dục quốc gia là đây.
...
- Chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng.
- Hello bồ...
- Ô hôm nay hoa khôi không đi với hoa hậu à? - Một cậu bạn lém lỉnh vỗ vai Lan Khuê, biết rõ đá đểu, hoa hậu ở đây dĩ nhiên là "hoa hậu sinh viên" của trường: Phạm Hương rồi, ai không biết hai người họ đang yêu nhau.
Thời gian trước còn một phen náo loạn mối tình nữ x nữ này, bàn ra nói vào, rúng động cả trường, đàm tiếu đủ thứ. Nhưng rốt cục dư luận cũng phải lắng xuống thôi, còn lại tình yêu họ cả năm nay vẫn bền vững. Không ai có thể nói mình được cả đời, miễn đủ yêu thương để vượt qua là hạnh phúc thôi.
- Không, hôm nay nɠɵạı ŧìиɧ với bánh bèo. - Lan Khuê không vừa, hất mặt về phía cậu bạn chanh chua, vờ nép vào vai Minh Tú.
Cả hai vừa vào đến giảng đường đã bị chọc ghẹo.
- Chà, hai hoa khôi lúc nào cũng kè kè ha.
- Tú à Tú ơi, đi với gái cong nhiều sẽ thành cong theo luôn đó Tú. - Cậu ta lép vế trước Lan Khuê, quay sang khích cô bạn đi chung, cô này thuỳ mị ít nói hơn, tất nhiên dễ "ăn hϊếp" hơn.
Minh Tú thần sắc không thay đổi, điềm đạm đặt ba lô xuống một cái bàn trống gần bản nhất, ngồi xuống dịu dàng.
- Mình chơi với bạn, không chơi với giới tính của bạn. - Nét mặt nghiêm túc làm cuộc rôm rả của lớp lắng xuống, nhạt nhẽo mất vui. Minh Tú nhích vào bên trong, chừa chỗ bên ngoài cho Lan Khuê ngồi vào.
- Haizzz giỡn chơi thôi mà, có cần nghiêm túc vậy không? Không hổ danh "đại mỹ nữ tảng băng trôi".
Bộp bộp bộp. Tiếng vỗ tay tập trung sự chú ý của cả lớp.
- Các bạn, hôm nay đón tân sinh viên, thầy Bảo cho nghỉ một buổi vì thầy bận sắp xếp hồ sơ, buổi sau thuyết trình, các bạn về chuẩn bị. - Khánh lớp trưởng bước vào, thông báo một tin tuyệt vời.
Thế là sách, tập, giáo trình bị quăng ầm ầm trong tiếng hô hào chào đón nhiệt liệt.
Lan Khuê lập tức lấy điện hoại ra nhắn tin, tủm tỉm cười.
- Này này Tú, giờ Tú định làm gì? - Lan Khuê hơi ái ngại nhìn qua cô bạn thân.
- Khuê đi với Hương đi, Tú về kì túc một mình cũng được. - Minh Tú sáng suốt dĩ nhiên biết tỏng đôi mắt mơ màng của Lan Khuê nói lên điều gì.
- Được không? Hôm nay chị Hương cũng không có tiết nên... Hay Tú đi ăn chung với bọn mình.
- Thôi, Tú có việc. - Nói rồi chị Minh Tú đứng lên, sắp xếp mấy quyển sách vào balo đeo một bên vai, bỏ đi ra ngoài, không nóng không lạnh. Làm sao có thể làm bóng đèn của người ta mãi, mặc dù thật tình chẳng có việc gì cả.
Lan Khuê biết cô bạn cùng lớp cùng phòng này không mấy khi rảnh, vậy nên không miễn cưỡng, vả lại, chị người yêu đang đợi, cái niềm hạnh phúc sắp được đi với nhau lấn át sự ái náy với bạn thân.
- Tú... Tú... Tú... - Quốc Lâm chạy theo cô gái đang ra khỏi giảng đường.
- Có chuyện gì?
- Dù... Dù gì cũng không học... Cậu đi uống nước với mình một chút được không? - Anh chàng cùng lớp gãi gãi đầu, nhưng ngẩng lên bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Minh Tú, liền chùn xuống. - Một chút thôi, không mất nhiều thời gian của Tú đâu.
- Tú bận. - Hai chữ vỏn vẹn nhỏ nhẹ dịu dàng, rồi nữ hoàng băng giá bình thản bỏ đi như chưa từng từ chối ai. Cái vẻ uỷ mị khiến người ta muốn trách móc cũng không nỡ.
- Haaahhaahahaa tao bảo đừng thử rồi mà, mười lần như một mày ạ... - Một đám con trai nhảy bổ ra vỗ vai anh chàng trưởng hội sinh viên khoa Quản trị.
- Tao không bỏ cuộc đâu mấy đứa.
...
Lang thang một mình trong khuôn viên hôm nay đông đúc, lướt qua những sinh viên ngây thơ vừa vào trường, lướt qua các cô cậu ngoái đầu ngây ngốc khii nhận ra đại mỹ nhân, lướt qua những ánh mắt ngưỡng mộ, qua những bước chân muốn quay đầu cùng mình sánh vai nhưng không dám.
Tú như một ngọn núi băng với bức từng thành bao phủ, không người nào dám đến gần, cùng lắm là ngắm từ xa và ngừng mơ mộng.
Chị lơ đễnh một mình, tận hưởng sự yên tĩnh riêng tư giữa dòng người ồn ào náo nhiệt. Không biết tự bao giờ, lạc bước đến một góc vắng trong khuôn viên, chỗ này ít người qua lại.
Dưới góc liễu buông rũ bên chân một cây cầu nhỏ, bãi cỏ xanh biên biếc, độc chiếc băng ghế gỗ cũ kỹ, chị chợt thấy bình lặng hơn, ừm, có lẽ ở đây là nơi mình đang cần. Dịu dàng ngồi xuống, lấy một quyền sách cũ đã ố vàng ra đọc, lập giở từng trang, dẫu không khá giả nhưng không phải nghèo nàn gì đến nỗi không có sách mới, chỉ là quyển sách này rất hay nhưng đã ngừng xuất bản từ lâu.
Những ngón tay suông dài thon thả, tỉ mỉ lật giở từng trang cho đỡ nát, bởi gáy sách đã sờn đến nỗi. Nhẹ nhàng vén mái tóc bồng lệch hết sang một bên vai, chị nghiêng đầu khẽ khàng lướt mắt đọc. Trên cao, ánh nắng xuyên qua những chiếc lá liễu mong manh rơi lên tóc chị, bao phủ một màn sáng bạc.
Cảnh vật rung động lòng người, bên bờ hồ nhỏ, dưới góc dương liễu nhẹ buông, có một nữ thần áo trắng ngồi cần mẫn đọc quyển sách cũ.
Tạch... tạch... tạch... tạch... tạch...
Một loạt tiếng động vang lên làm Minh Tú hơi giật mình, ngẩng lên, có cô bé đứng trên cầu đang cầm máy ảnh không ngừng bấm.
Bắt gặp đôi mày cau lại tỏ ý khó chịu của chị, cô bé hết hồn từ từ hạ máy, dần lộ ra đôi mắt long lanh trong suốt, có chút sợ sệt, phân vân, rồi chuyển dần sang lém lỉnh. Chợt đĩnh đạc nghiêng đầu nhìn chị khảng khái, nở nụ cười tươi.
- Ôi, em đang chụp cảnh mà tự nhiên chị ở đâu chạy vào khung hình đấy. -
Chụp trộm người ta, thậm chí không ái náy còn ngang ngược trách móc.
Giây phút yên tĩnh bị phá bĩnh, chị chỉ biết thở dài với độ trơ trẽn này, cất quyển sách vào ba lô, mang lên vai bỏ đi không nói một tiếng.
- Ê ê sao vậy? Sao chị bỏ đi?
Minh Tú sải những bước chân dài, cô bé thấy chị đi liền lót tót chạy theo, mọt tay quẹt mồ hôi, tay kéo theo vali, đồ đạc lỉnh kỉnh, máy ảnh trên cổ lúc lắc. Biết ngay một tân sinh viên không sợ trời không sợ đất.
Phải rất cố gắng mới bắt kịp guồng chân của chị, lẽo đẽo theo sau.
Một lúc, không thể chịu nổi sự lẳng nhẵng, Minh Tú đứng lại.
- Không phải cô chụp cảnh sao? Vậy tôi trả cảnh lại rồi theo tôi chi vậy?
- Chị chưa cho em biết tên với địa chỉ.
- Không cần, đi đi. - Chị tiếp tục lãnh đạm bỏ đi, vốn định không quan tâm, nhưng mấy lời nói dai dẳng từ đằng sau vọng tới.
- Ôi giời ơi không ngờ sinh viên trường này cao ngạo chảnh choẹ quá, tôi mới vào đây mà thế này thì ai mà muốn học nữa đây? Tôi chụp ảnh cho người ta mà không biết địa chỉ, chắc phải cầm ảnh chạy đến từng lớp hỏi thăm.
Minh Tú đột ngột đứng lại, chị chau mày khó chịu, gương mặt thoáng phớt hồng, con bé này nói nhảm cái gì đó? Nếu nó chạy đi hỏi thăm từng lớp với mấy lời này, thì chị còn mặt mũi nào trụ lại trường nữa?
Chị xoay người, nhìn cô bé trơ trẽn đó trân trân, đôi gò má bướng bĩnh của nó đỏ ngầu vì vừa xách đồ đạc vừa chạy theo chị.
- Nguyễn Minh Tú, khoa quản trị kinh doanh Quốc Tế năm thứ ba. - Chị nói một câu bằng vẻ mặt bức xúc, một chút xấu hổ và lạnh băng, bỏ đi như chạy.
Có người đứng lại đắc ý cười khúc khích, không đuổi theo nữa.
...