Đợt Thực Tập Ở Nông Thôn

Chương 42: Tạm biệt

“ Ai ... Hổ Tử, ngươi không cần an ủi t a, nói thật, t a không có dũng khí như ngươi. “ Hổ Tử là huynh đệ tốt nhất của Đinh Hạo, hắn cũng không sợ thổ lộ tâm sự của mình.

Hắn đã học đại học được bốn năm. Nếu để cho hắn vào làm công nhân nhập cư trên một công trường xây dựng, hắn có sẵn sàng không? Có lẽ, dưới sự đả kích của Tiểu Tuyền, đã để cho hắn mất can đảm để chiến đấu. Hắn trốn ở đây để dạy những người dân nghèo, để trốn tránh quá khứ khiến hắn vừa buồn vừa làm tổn thương lòng tự trọng của hắn.

Hổ Tử nhìn thấy Đinh Hạo rất thẳng thắn, hắn cũng nói ra suy nghĩ của mình: “ Người dân trong thành phố giống như ngươi thật ra rất sĩ diện. Ở đó có rất nhiều công việc để làm nhưng chỉ vì sĩ diện mà bỏ qua thôi. Thực tế, thu nhập của người lao động nhập cư cũng rất tốt. Tôi có một người chú già, ban đầu chỉ đi phụ hồ cho các đội xây dựng nhỏ, nhưng hiện tại đã được làm việc cho các công trình xây dựng với lương 6.000 đồng mỗi tháng. “

“ Vậy ngươi chuẩn bị ra ngoài làm gì? “

“ T a không biết. Lần trước lên huyện, t a đã gọi cho một vài anh em đang làm việc bên ngoài làng. Tất cả bọn họ đều nói rằng họ có thể tìm được một công việc gì đó. Mặc kệ là việc gì, dù sao cũng có người làm a? Vì đứa con chưa ra đời, vì Lan Lan đang chờ đợi ở nhà, khổ một chút có đáng là gì? “ Hổ Tử nhìn về phía phương xa với ánh mắt cùng mờ mịt, nhưng lại kiên định lạ thường.

Mặc dù sự phân công công việc khác nhau, nhưng làm việc thì không có phân biệt giàu nghèo cao thấp ...

Câu này nếu được nói bây giờ, thì mọi người chắc chắn sẽ cười bạn ngu ngốc. Nhưng những lời của Hổ Tử cũng đúng. Mặc dù xã hội hiện tại không công bằng, nhưng nó vẫn đang dần tiến bộ. Không phải nhà nước đã gửi những sinh viên như hắn về quê để cố gắng làm dịu khoảng cách này sao. Mặc kệ là công việc gì, dù sao cũng có người làm nó, có ai có thể nhàn nhã cả đời? Hơn nữa, hắn làm việc ở đây, dường như cũng không tệ hơn những người khác. Nhớ tới Trần Ly, cơ thể trắng trẻo của Yến Tử, trái tim Đinh Hạo xoắn lại.

Khi Hổ Tử nhìn thấy khuôn mặt trang nghiêm của Đinh Hạo đột nhiên thư giãn, hắn cũng nở một nụ cười, hơi ngạc nhiên.

“ Ngươi nói đúng đó, Hổ Tử. Thế giới bên ngoài vô cùng xa hoa trụy lạc. Nếu ngươi không thể chịu đựng được sự cám dỗ nó, tiền sẽ đều được gửi vào giữa hai chân của phụ nữ. Khi ngươi về nhà, điều đó sẽ không tốt.. “ Tâm tình Đinh Hạo tốt lên, bắt đầu cùng Hổ Tử trêu đùa.

“ Ngươi ... “ Hổ Tử có chút buồn bực, nói “ t a làm sao có thể là loại người như vậy được? “

“ Dừng a! “ Đinh Hạo đưa ngón tay giữa ra, hướng về Hổ Tử so đo, sau đó nói “ Không háo sắc thì không gọi là nam nhân! “

“ Dù sao t a cũng sẽ không làm bậy ở bên ngoài, còn có, ngươi phải đối tốt với Trần Ly một chút, nếu không khi trở về t a sẽ thu thập ngươi. “

Hổ Tử nghiêm mặt nói.

“ Chà, đừng làm khuôn mặt đó. Ngươi không nghe câu này bao giờ à? Có tình yêu mới, đừng quên tình yêu cũ", và "lá cờ đỏ trong nhà không rơi, những lá cờ bên ngoài đang lơ lửng", đến đây, hai chúng t a nói chuyện riêng. Thì thầm, ngươi có bao nhiêu tình nhân ở trong làng? “ Đinh Hạo tới gần Hổ Tử cố tình thần bí nói ra, lại không nghĩ rằng khuôn mặt Hổ Tử đang tươi cười lập tức cứng đờ, thoáng chốc biến đến đỏ bừng.

“ được ... Tiểu tử ngươi được lắm, nhìn không ra a, thì ra thật có chuyện như vậy a. “ Nhìn thấy sắc mặt Hổ Tử đột biến, Đinh Hạo đã rất ngạc nhiên, bật lên những con sóng dữ dội trong lòng. Điều đó thật khó tin, trong mắt hắn Hổ Tử vốn ngây thơ giống như một tờ giấy trắng, vậy mà dám làm ra chuyện đó.

“ Ngươi ... Ngươi đừng nói láo ... “ Hổ Tử thấy Đinh Hạo hô to, có chút gấp gáp, mắt nhìn bốn phía một cái, muốn nhào lên che miệng của Đinh Hạo.

Đinh Hạo gạt cái tay Hổ Tử ở trước mặt ra, cho hắn một cái liếc mắt, nhẹ giọng nói “ Đừng có táy máy tay chân. Này, cũng không phải là chuyện gì to tát. Đến đây, thành thật khai báo, là cô nương nhà nào. “

“ Không có ... Không, t a làm sao có thể có làm chuyện đó. “ Hổ Tử vội vàng phản bác, thế nhưng bộ dáng của hắn làm Đinh Hạo nhìn ra sự chột dạ của Hổ Tử. “ Hắc hắc, đừng sợ, t a sẽ không nói cho ai biết đâu. Nói cho ta nghe một chút đi, t a cam đoan nghe xong liền quên đi. “ Đinh Hạo cảm thấy bây giờ mình thật giống con sói già dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, trong mắt lóe ra ánh sáng tà ác “ Nếu không, t a liền về nhà nói cho Lan Lan, nói ngươi cùng Triệu quả phụ có một chân! “

“ Không phải Triệu quả phụ! “ Hổ Tử nóng vội, không lựa lời nói, bị lừa rồi.

“ Ha Ha ... Thừa nhận đi. Có làm hay không làm? Nếu không nhân thì t a để ngươi không yên ổn ở ngoài qua, sẽ đi khắp nơi trong thôn nói cho mọi người. “

“ Ngươi ... “

“ Đừng ngươi ngươi ngươi, nhanh nói đi. Được rồi, đừng bày cái mặt đó, hai anh em ta liền trao đổi kinh nghiệm. “

“ A? Giao lưu? Chẳng lẽ ngươi ... “

“ Ngừng! Ngươi nghĩ cái gì đó. T a vừa mới tới có mấy ngày a. “ Đinh Hạo cũng có chút chột dạ, sợ bị Hổ Tử nhìn ra, tranh thủ thời gian cắt ngang hắn “ Đừng có hy vọng nói sang chuyện khác, mau nói chuyện của ngươi. “

“ Ngươi cam đoan sẽ không nói cho ai khác? “ Hổ Tử có chút do dự, nhưng rõ ràng đang dao động.

“ Chắn chắn không nói! “ Đinh Hạo vô cùng nhanh chóng khẳng định, đem ngực đập đến bụp bụp, kiên định nói “ t a đã bao giờ lừa ngươi chưa? “

“ Ngươi phải cam đoan sẽ không nói lung tung, nếu không ta coi như khó mà làm người ... “

“ Tốt tốt, làm sao ngươi cứ dài dòng như đàn bà vậy. Nhanh nói đi. “

“ Ai, việc này, phải nói từ 3 năm trước ... “ Hổ Tử nhìn phương xa, thần sắc nghiêm nghị.

“ Ồ? Vẫn còn là trẻ con sao? “ Hổ Tử trợn mắt nhìn Đinh Hạo một cái. Đinh Hạo tranh thủ tươi cười nói “ mời tiếp tục, mời tiếp tục ... “

Vốn con đường rất dài, nhưng Đinh Hạo cùng Hổ Tử vừa cười vừa đùa nên cũng không mệt lắm. Khi bọn họ ăn trưa trong thị trấn xong thì bắt xe buýt đưa Hổ Tử lên huyện, còn chưa đầy một giờ trước khi bọn họ lên xe buýt. Hổ Tử đã đặt vé, và không có gì xảy ra. Bọn họ đứng trên bãi đậu xe đợi xe buýt.

Kích thước của nhà ga nhỏ, chỉ chứa được cỡ hàng chục xe. Có gần mười chiếc xe sắp bắt đầu. Mấy chiếc xe đều có khách ngồi một cách thưa thớt, và đám đông đang đứng bên hông xe. Cuộc sống không thỏa mãn khiến nhiều người rời bỏ nhà cửa để đến những nơi phồn hoa nhộn nhịp hơn.

Biểu cảm trên khuôn mặt của đám đông ở nhà ga rất khác nhau, hoặc có một niềm vui khi trở về nhà, hoặc có khóc lóc chia tay. Hổ Tử nhìn qua những dòng người qua lại, cũng không còn cười nữa.

Hắn cứ đứng đó nhìn về nơi mà hắn sắp đến. Trong ánh mắt có những lo lắng, cũng có những khát vọng, kỳ vọng và nỗi buồn. Nhìn Hổ Tử và chiếc xe buýt sắp đi tới, nỗi buồn của sự chia ly khiến tâm trạng Đinh Hạo nặng trĩu.

Đinh Hạo bước tới và ôm chặt Hổ Tử, chân thành nói lời tạm biệt: " tạm biệt, hãy bảo trọng! "

Hổ Tử được hướng dẫn lên xe buýt. Sau khi ngồi vào vị trí, hắn vẫy tay với Đinh Hạo, nghĩa là ‘tôi sẽ quay lại’. Đinh Hạo gật đầu và quay đi. Hổ Tử, chúc ngươi có một chuyến đi tốt đẹp!

---------

Hết phần 1, khi nào tác giả viết tiếp phần 2 thì mình sẽ dịch tiếp trên s1apihd.com