Dương Khai xanh mặt, tay không ngừng bấm pháp ấn, vận chuyển nguyên lực không ngừng, tốn rất nhiều công sức mới ngăn cản được đạo khí đen đó.
Nhưng nhìn lại, nửa cánh tay phải đã bị ăn mòn thảm không nhìn nổi, máu tươi đầm đìa, khí đen bị ngăn cản giống như vật sống, giãy giụa co bóp, liều mạng muốn chạy lên đầu vai.
Dương Khai ngẩng đầu lên, trừng Doãn Nhạc Sinh, dữ tợn nói: - Ngươi dám ám hại ta!
Doãn Nhạc Sinh lúc này sắc mặt ngốc trệ, Tu La Địa Sát đó là bí thuật bất truyền của Hoàng Tuyền Tông, mỗi một đời chỉ có mấy đệ tử đứng đầu ưu tú nhất mới được tu luyện, hơn nữa lúc tu luyện phải liên thông Hoàng Tuyền Luyện Ngục chân chính, dùng âm khí Hoàng Tuyền ngưng luyện lực Địa Sát. Nhưng một khi tu luyện thành công, bí thuật này có uy năng vô cùng, dưới Đế Tôn Cảnh cơ bản không thể chống đỡ, trúng là chết ngay.
Trước đó hắn lén giấu một đoàn Tu La Địa Sát trong nhẫn không gian, đợi Dương Khai nhận lấy mới đột ngột thúc đẩy uy năng bí thuật, quả nhiên làm Dương Khai trúng chiêu.
Nhưng làm hắn khϊếp sợ không thôi, chính là Dương Khai lại ngăn cản được Tu La Địa Sát, dù nhìn hắn bị thương không nhẹ, nhưng lại không bị thương yếu hại, căn bản không uy hϊếp tính mạng.
Ngẩn ngơ một lúc, Doãn Nhạc Sinh lập tức tỉnh lại, người lóe lên, như đại bàng giương cánh đánh về phía Dương Khai, sắc mặt dữ tợn gầm khẽ: - Doãn mỗ thích báo thù chỉ ở sớm chiều, 10 năm quá lâu. Dương Khai, chịu chết đi!
Doãn Nhạc Sinh vừa ra tay, Trường Hạo Trường Hiền cũng xông lên, hai người nguyên lực tuôn trào, thi triển bí thuật gì đó, khí thế vô song đánh về phía Dương Khai
Những người khác cũng phản ứng lại, đều hét lớn đánh tới Dương Khai.
Trước đó bọn họ bị buộc phải giao nộp nhẫn không gian, đã sớm một bụng tức giận, giờ nhìn Dương Khai bị Doãn Nhạc Sinh đánh lén, bị thương không nhẹ, tự nhiên muốn thừa cơ báo thù rửa hận.
- Dương Khai, đi mau! Lam Hòa hoảng sợ, nhìn thấy thế cục biến đổi bất ngờ, vội quát Dương Khai.
Dương Khai mặt vặn vẹo, không biết có phải do đau, trong mắt toát ra điên cuồng, trầm giọng nói: - Chạy không được.
Hắn không nhìn ra cái gì từ trận thế tự nhiên này, trừ khi hắn có thời gian chầm chậm nghiên cứu, không thì làm sao mà thoát ra được, đột nhiên vung lên Bách Vạn Kiếm, hung hăng đánh vào Sơn Hà Chung, quát: - Muốn mạng ta? Ta cho các ngươi chết trước!
Oành...
Bách Vạn Kiếm đánh lên, một quầng sáng lan tỏa từ Sơn Hà Chung, sóng âm khủng bố quét ra, mọi người mí mắt nhảy dựng, lập tức kêu cha gọi mẹ.
Nhưng làm mọi người bất ngờ, là sóng âm không truyền ra quá xa, mà trực tiếp nổ tung, đánh Dương Khai bay ra ngoài.
- Ha ha ha! Trời làm bậy có thể được, tự làm bậy không thể sống! Trường Hạo thấy vậy mừng rỡ, tuy rằng không biết vì sao lần này gõ vào Sơn Hà Chung lại không giống vừa rồi, nhưng trước mắt là cơ hội tốt nhất để đánh chết Dương Khai, hắn rống lên: - Mọi người xông lên, cho tên họ Dương này chết không chỗ chôn.
Những người còn lại đều rung lên, vội vàng xông tới.
Dương Khai đầu óc choáng váng, bị chấn không thấy nam bắc, Sơn Hà Chung dị biến nằm ngoài dự liệu của hắn, làm sao cũng không ngờ xảy ra chuyện này, không biết có phải do khí linh làm ra.
Ngay một đường sống chết, Sơn Hà Chung đột nhiên tự chấn động, cùng với đó, hư không đột nhiên sụp đổ.
Trận thế tự nhiên bao phủ mảnh hư không rộng lớn nháy mặt sụp đổ, nhìn lên, một cái lỗ đen to như căn phòng xuất hiện, Sơn Hà Chung hóa thành ánh sáng trực tiếp xông vào trong hố đen, nháy mắt mất bóng.
Tiếp theo, hố đen mở rộng ra với tốc độ cực nhanh, đồng thời trong hố đen truyền ra lực hút mạnh mẽ, kéo lấy thân thể các võ giả.
- Xảy ra chuyện gì!
- Chuyện gì thế này?
- Hỏng rồi, mau rời khỏi đây, không gian trong này sụp đổ.
- Họ Dương, ngươi không phải người mà!
Mọi người đều la hét, hoảng hốt không thôi, ngay cả Doãn Nhạc Sinh một lòng đẩy Dương Khai vào chỗ chết lúc này cũng đổi sắc, nào còn để ý sống chết của Dương Khai, quay đầu muốn chạy khỏi đây.
Nhưng sức hút truyền ra từ hố đen phía sau mạnh đến không tưởng, mặc kệ hắn cố gắng thế nào, cũng chỉ trơ ra một chỗ, không thể chạy đi được.
Hố đen nhanh chóng mở rộng, lực hút cũng ngày càng mạnh, ngày càng khủng bố, làm cho các võ giả đều tuyệt vọng bất lực.
Dương Khai cùng Lam Hòa ở gần hố đen nhất bị hút vào đầu tiên, biến mất tăm.
Sau đó, lại một võ giả hét thảm, tay chân vùng vẫy, kinh hoảng bị nuốt vào trong hố đen.
Không quá 10 nhịp thở, mấy chục võ giải nối tiếp nhau, không ai trốn khỏi lực hút hố đen, đều bị nuốt vào.
Mà hố đen vẫn đang mở rộng.
Thẳng đến một lúc, hố đen này mở rộng đến cực hạn, mới bỗng co về trung tâm, nháy mắt biến mất.
Hư không trở về bình tĩnh, tại chỗ để lại dao động lực lượng không gian nồng đậm, tỏ rõ trước đó có một cuộc biến đổi.
.............
Trong mơ màng, Dương Khai tỉnh lại, lập tức nghe được Lam Hòa đang gọi.
Cánh tay của hắn vẫn đau đớn không chịu nổi, đó là cảm nhận từ linh hồn, thần hồn như bị xé rách.
Trước đó xảy ra chuyện gì, hắn mơ hồ cảm thấy, nhưng vì sóng âm Sơn Hà Chung bùng nổ ở gần, dẫn tới chấn động tâm thần, hắn không có thời gian tra xét tình hình xung quanh.
Hắn chỉ thấy một hố đen hình thành, cảm nhận được lực hút mạnh mẽ kéo lấy mình, sau đó liền vào trong này.
Nếu không phải có chí bảo như Ôn Thần Liên, chỉ riêng chấn động đó, cũng đủ khiến hắn hồn phi phách tán.
Tiếng gọi bên tai ngày càng rõ ràng, Dương Khai lắc lắc đầu, cuối cùng khôi phục một chút tinh thần, hắn nhìn lại, nhưng không thấy được gì, chỗ này không tồn tại chút ánh sáng nào, chỉ có hư vô hỗn độn, cảm giác quen thuộc nảy ra.
- Đường hành lang hư không! Ánh mắt Dương Khai sáng ngời, kinh ngạc hô lên.
Nơi này rõ ràng là đường hành lang hư không, nằm giữa khe nứt hư không.
Đường hành lang hư không tồn tại ở mọi nơi trong thiên địa, nhưng nếu không hiểu lực lượng không gian, căn bản không thể nhận ra, cũng không thể có cơ hội đi vào. Hồi tưởng lại cảnh trước đó, Dương Khai liền hiểu được sở dĩ mình đi vào đường hành lang hư không, hoàn toàn là bởi Sơn Hà Chung đột nhiên bùng nổ, dùng uy lực cực mạnh chấn vỡ hư không.
Hố đen kia là dấu hiệu rõ ràng nhất.
Hắn cố né thân thể đau đớn khó chịu, vội thả ra thần niệm, quả nhiên phát hiện bóng dáng Lam Hòa ở gần đó.
Lúc này, tình cảnh của Lam Hòa rất xấu, bởi vì nàng bị một cỗ mạch nước ngầm hư không quấn lấy, chìm trong đó không động đậy được.
Trong đường hành lang hư không nguy cơ khắp chốn, mà nguy hiểm lớn nhất là mạch nước ngầm hư không, nó tương tự dòng chảy trong nước, vô ảnh vô hình, là lực lượng không gian hỗn loạn hội tụ thành. Một khi bị kẹt trong đó, rất khó rút ra, chỉ có chờ bị mạch nước ngầm cắn nuốt.
Ngay cả Dương Khai, đi lại trong đường hành lang hư không, cũng phải cẩn thận những mạch nước ngầm này.
Tuy rằng tu vi Lam Hòa không kém, nhưng không hiểu lực lượng không gian, rơi vào mạch nước ngầm hư không cũng bó tay, chỉ có chờ chết.
Dương Khai vội vàng đến bên cạnh nàng, gọi: - Lam Hòa cô nương!
Lam Hòa hơi sững sờ, sau đó hô lên: - Dương Khai?
- Phải, là ta.
Lam Hòa nói: - Ta bị lực lượng cổ quái quấn lấy, không thể thoát ra, ngươi đừng tới gần.
Nàng sợ Dương Khai đến gần nàng, cho nên vội nhắc nhở.
Dương Khai nhe răng cười nói:
- Đừng lo, đây là mạch nước ngầm hư không, bây giờ ta cứu cô ra.
Lam Hòa lắc đầu nói: - Không được, ta đã thử rồi, càng dùng sức càng chìm sâu, giống như đầm lầy. Nếu ngươi còn giúp thì kết cục sẽ trái ngược. Nếu ngươi có cơ hồi rời khỏi đây, đi Đông Vực Thiên Lang Cốc, vậy nhắn một tiếng, nói Lam Hòa ta chết ở đây.
Nàng cảm thấy mình không còn hy vọng sống, ngay cả hậu sự cũng đã an bài.
Dương Khai im lặng, ngồi xuống, lặng lẽ cảm thụ bên cạnh nàng.
Lam Hòa nói một hồi, thấy Dương Khai không đáp, ảm đạm nói: - Đúng rồi, ngươi mang theo nhẫn không gian của ta ra ngoài, giao cho người Thiên Lang Cốc.
Nói rồi, nàng muốn lấy ra nhẫn không gian.
Dương Khai vung tay, vỗ vào chỗ nàng, lực lượng không gian tòa ra, hóa thành lực lượng vô hình ảnh hưởng động tĩnh của mạch nước ngầm hư không.
Sau đó, mạch nước ngầm hư không sôi trào liền bị san phẳng, Dương Khai đưa tay kéo Lam Hòa đi ra.
- Sao... sao lại.... Lam Hòa vẫn không tin được mình thoát ra dễ dàng như vậy, nhất thời ngây ra, nhưng nàng nhanh chóng phản ứng lại, kinh hô: - Chẳng lẽ ngươi tinh thông lực lượng không gian?
Dương Khai cười hắc hắc: - Hiểu sơ một chút.
Lam Hòa cả kinh: - Ngươi là đệ tử của Lý Vô Y đại nhân?
Lại là Lý Vô Y, Dương Khai đã không chỉ một lần nghe qua cái tên này, sớm biết hắn là cường giả đại danh vang dội trong Tinh Giới, Đế Tôn tam tầng cảnh hùng mạnh, hơn nữa cũng tinh thông lực lượng không gian.
Nói người này là đệ nhất cường giả dưới 10 đại Đế Tôn cũng không quá đáng.
Dương Khai lắc đầu: - Sớm có nghe tới, vô duyên gặp được.
Hắn không muốn tiếp tục nói chuyện này, liền nói: - Ta dẫn cô đi chỗ an toàn đã, ta còn phải trị thương.
Lam Hòa nghe thế, mới nhớ lại chuyện hắn bị Doãn Nhạc Sinh đánh lén, vội nói: - Tu La Địa Sát đó là bí mật bất truyền của Hoàng Tuyền Tông, lực ăn mòn cực mạnh, dưới Đế Tôn Cảnh trúng là chết chắc, sao ngươi vẫn không có chuyện gì?
Dương Khai cười hì hì: - May mắn thôi, hoặc là tiểu tử Doãn Nhạc Sinh tu luyện chưa tới đâu.
Tu La Địa Sát quả thật uy lực khủng bố, Dương Khai xem chừng nếu là Đạo Nguyên Cảnh khác trúng chiêu này, quả thật không có cách giải trừ. Nhưng thực lực của hắn không thể so sánh với Đạo Nguyên Cảnh bình thường, mặc kệ tố chất thân thể hay nguyên lực, thần thức, đều vượt xa cả đoạn lớn so với tầng thứ Đạo Nguyên Cảnh, cho nên hắn mới trấn áp được Tu La Địa Sát.
Ngay cả như thế, nửa cánh tay của hắn vẫn bị ăn mòn không ra hình.