Lúc trước ở ngoài thành khi cùng Dương Khai phòng thủ ma vật xâm lược, Tần Triêu Dương tận mắt nhìn thấy Dương Khai thi triển bí thuật không gian đại thần thông, một chiêu liền mở ra một hắc động, cắn nuốt vô số ma vật kia.
Cho nên hắn đoán chắc Dương Khai tinh thông lực lượng không gian.
Võ giả tinh thông lực lượng không gian mạnh như thế nào, Tần Triêu Dương cũng không rõ lắm, hắn chỉ hiểu một điểm, võ giả như vậy có ưu thế trời phú nồng hậu khi bị chạy trốn và bị đuổi gϊếŧ, mà người bình thường không sánh được.
Hắn cảm thấy với trình độ lực lượng không gian của Dương Khai, nếu thực sự rời khỏi Phong Lâm Thành, có lẽ không phải chuyện khó gì.
Giao Huyền Vũ Thất Tiệt Đại Trận hoàn chỉnh cho hắn, đổi lấy một lời hứa bảo vệ Tần Ngọc, cuộc mua bán này cũng không hề thua thiệt.
- Được!
Dương Khai gật đầu đáp ứng, liếc mắt nhìn Tần Ngọc đứng ở bên cạnh nói:
- Ta không chết, Tần Ngọc nhất định không việc gì!
Hắn có lòng tin này, dù sao trên tay hắn còn có đòn sát thủ như Huyền Giới Châu.
Tần Triêu Dương mừng rỡ cười:
- Có câu nói này của lão đệ, Tần mỗ thấy an tâm rồi. Ngươi ở đây yên tâm tìm hiểu kết trận chi pháp, nơi tường thành lão phu sẽ phụ trách phòng thủ.
Dương Khai gật gật đầu, lúc này tìm một vị trí an tĩnh một chút ở vực xung quanh, khoanh chân ngồi xuống, tâm thần đắm chìm vào trong ngọc giản, tìm hiểu tỉ mỉ.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Toàn thân Dương Khai đều đắm chìm trong huyền diệu của Huyền Vũ Thất Tiệt Đại Trận.
Hắn phát hiện Tần Ngọc nói không sai, bộ trận pháp này mặc dù là do tổ tiên Tần gia của mình bổ sung hoàn chỉnh, không bằng nguyên bản, nhưng có lợi là dễ bắt tay vào làm, hiệu quả nhanh, hắn không tốn bao nhiêu thời gian trong lòng liền đã có lĩnh ngộ.
Về đạo trận pháp, hắn hiểu biết không sâu. Nhưng bố trí để phòng thủ và công kích của Huyền Vũ Thất Tiệt Đại Trận không giống với trận pháp thông thường, bộ trận pháp này lấy võ giả làm nền tảng, liên thủ thi triển ra Huyền Vũ Thất Tiệt Đại Trận hoàn chỉnh, thậm chí có thể tái hiện một phần uy năng thần thông của thánh linh Huyền Vũ.
Bên kia, không ngừng có cường giả cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh chạy như bay tới, nhận lấy ngọc giản từ tay Tần Ngọc, mỗi người tìm một nơi để lĩnh hội.
Ngọc giản mà Tần Ngọc giao cho những người kia, hiển nhiên không phải kết trận chi pháp hoàn chỉnh, mà là giao cho mỗi người một phần bảy.
Một ngày sau, Dương Khai bỗng nhiên thần sắc biến đổi, lấy ra la bàn truyền tin của mình, rót thần niệm vào, lập tức dò xét tin tức bên trong.
Đó chính là tin tức thành chủ Đoàn Nguyên Sơn triệu tập nhân sĩ.
Dương Khai ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Triêu Dương, Tần Triêu Dương nhìn về phía hắn khẽ gật đầu.
Cùng lúc đó, một đạo thân ảnh mập mạp từ trên trời hạ xuống, bên hông có mang một hồ lô lớn màu xanh, không phải Túy Tửu Ông thì là ai chứ?
Túy Tửu Ông đứng trên tường thành, hướng về phía Tần Triêu Dương phất tay một cái nói:
- Đi đi.
Tần Triêu Dương cười nói:
- Nơi tường thành này làm phiền phó thành chủ đại nhân phòng thủ giúp.
Túy Tửu Ông đưa mắt nhìn hắn nói:
- Lão già đi ra ngoài phải cẩn nhận, đừng chết ở ngoài đấy.
Tần Triêu Dương nhếch mép một cái, nhưng cũng không nói gì, chỉ nháy mắt với Dương Khai, mang theo Tần Ngọc, cùng bay về phía tập trung.
Trong chốc lát, hai người lại hạ xuống một nơi trong thành trì.
Lúc này, ở đây đã tụ tập bốn người, tất cả đều là cường giả cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh.
Trong bốn người này có thành chủ Phong Lâm Thành Đoàn Nguyên Sơn và phó thành chủ Trang Bàn, hai người khác, Dương Khai lại không quen biết.
Trong đó là một lão giả mặt trắng không râu, và một mỹ phụ.
Ánh mắt Dương Khai hơi liếc qua, liền có chút khϊếp sợ người phụ nữ xinh đẹp kia, bởi vì hắn phát hiện, người này rõ ràng là cường giả cấp bậc Đạo Nguyên tam tầng cảnh, mạnh hơn Đoàn Nguyên Sơn một bậc, hơn nữa ẩn giấu khí tức toàn thân, lực lượng trong cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện, khiến người không thể nắm bắt.
Phong Lâm Thành từ khi nào có nhiều Đạo Nguyên tam tầng cảnh như vậy?
Trong lòng Dương Khai rất kinh ngạc, hai ngày trước hắn đã gặp một cường giả nam nhân có cấp bậc như thế này ngay tại Linh Đan Phường, nhưng không ngờ bây giờ lại gặp một vị.
Cũng không biết hai người này rốt cuộc đến từ nơi nào, nhưng chắc chắn không phải võ giả bản địa.
Thấy Dương Khai nhìn về phía mình, mỹ phụ kia cười khúc khích, toát ra vẻ xinh đẹp, đôi mắt đào hoa dịu dàng như nước như biết nói vậy, ẩn chứa hào quang câu hồn đoạt phách.
Dương Khai trong lòng đầy cảnh giác, lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
- Dương huynh, Tần huynh, các ngươi đến rồi. Đoàn Nguyên Sơn thấy hai người đến, ôm quyền thi lễ.
Phó thành chủ Trang Bàn kia lại hừ lạnh một tiếng, dường như rất có thành kiến với Dương Khai, rất không thích gặp hắn.
Dương Khai làm ngơ, lần trước trong phủ thành chủ, hắn và Trang Bàn cãi nhau không phải vui vẻ gì, thậm chí còn vung tay, làm hỏng bí bảo tính linh của hắn, thời khắc này đối phương đương nhiên sẽ không nhìn mình với sắc mặt thiện chí.
- Đoàn thành chủ, vị phu nhân này là... Tần Triêu Dương hạ xuống đất, cũng hồ nghi không biết mỹ phụ kia.
Kết trận chi pháp của Huyền Vũ Thất Tiệt Đại Trận đều là do Tần Ngọc giao cho những cường giả Đạo Nguyên Cảnh này, Tần Triêu Dương cũng không tham dự, cho nên hắn cũng chưa từng gặp mỹ phụ này, cũng biết trong Phong Lâm Thành không thể có cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, cho nên hiện tại mới có câu hỏi như vậy.
- Thϊếp là Hoa Thanh Ti, diện kiến hai vị. Mỹ phụ kia không đợi Đoàn Nguyên Sơn giới thiệu, liền chủ động lên tiếng nói.
- Thì ra là Hoa phu nhân. Tần Triêu Dương nhướng mày, lóe lên một tia dị sắc, đối phương tự mình giới thiệu như vậy, chỉ nói ra tên, cũng không biết là thật hay giả, hắn căn bản không thể nào suy đoán được lai lịch đối phương.
Đoàn Nguyên Sơn cười nói:
- Hoa phu nhân không phải là võ giả của Phong Lâm Thành ta, trước tin tức Phong Lâm Thành ta bị ma khí vây thành, nghe nói ta muốn ra ngoài tu sửa phong ấn, liền xung phong đến để hiệp trợ, Hoa phu nhân đại nghĩa, Đoàn mỗ vô cùng cảm kích.
Hoa Thanh Ti che miệng cười duyên, nói:
- Đoàn thành chủ khách khí, hiện tại Phong Lâm Thành tổn hại thì mọi người đều bị tổn hại, thϊếp chỉ là vì tự vệ mà thôi, không phải việc đại nghĩa gì.
- Vị này có lẽ là Dương huynh? Lão phu là Đỗ Lập Thân, chúng ta trước đó đã từng đơn giản trao đổi tin tức.. Lão giả mặt trắng không râu kia dường như có hứng thú với Dương Khai, đứng ra tự giới thiệu mình.
- Thì ra là Đỗ lão tiên sinh, hân hạnh, hân hạnh! Dương Khai khẽ đáp lễ.
Đỗ Lập Thân này hắn cũng biết, là lão tổ Đỗ gia của Phong Lâm Thành, đều là tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh giống Tần Triêu Dương, hai người tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng trước đó khi cùng phòng thủ Phong Lâm Thành, cũng dùng la bàn truyền tin đơn giản trao đổi qua, cũng không phải là quá xa lạ.
Ở bên cạnh, Tần Triêu Dương thấy Đỗ Lập Thân có ý đồ muốn lôi kéo tình cảm của Dương Khai, vội vàng nói tránh đi:
- Đoàn thành chủ, đây vẫn còn thiếu một người, không phải ngươi muốn Ngọc nhi đảm nhận một trong bảy người chứ? Ngọc nhi lần này đi, chỉ phụ trách chữa trị phong ấn.
Nơi này vốn đã hội tụ bốn vị Đạo Nguyên Cảnh, tính thêm hắn và Dương Khai, cũng mới chỉ có sáu người mà thôi.
Đoàn Nguyên Sơn cười nói:
- Chờ chút, người kia có lẽ sắp đến rồi.
Khi nói, một đạo lưu quang từ phương xa đang phóng nhanh về phía bên này, nhìn phương hướng kia, dường như là từ phủ thành chủ đến.
Chốc lát, tia sáng nhoáng lên một cái, nơi đỉnh đầu của mọi người, hiện ra một thân ảnh.
Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi nhướng mày.
Bởi vì hắn phát hiện người cuối cùng kia, lại chính là nam trung niên có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh mà hắn đã gặp ở Linh Đan Phường mấy ngày trước.
Người này sau khi đến nơi, ánh mắt quét xuống dưới đất, hơi dừng lại trên người Dương Khai, khẽ nói:
- Bổn tọa đã tới chậm.
Dáng vẻ tự đắc của hắn khiến mọi người đều có chút không thích, nhưng bởi vì tu vi của hắn kinh người, nên không ai dám biểu hiện ra vẻ bất mãn gì.
Chỉ có Hoa Thanh Ti kia hé miệng cười khúc khích, thể hiện vẻ đẹp duyên dáng.
Nam nhân trung niên nghe tiếng, ánh mắt lạnh băng chợt ngưng tụ trên người Hoa Thanh Ti, nhưng sau khi bất ngờ nhận ra tu vi của đối phương ngang hàng với mình, không khỏi lộ ra chút thần sắc cổ quái, dường như không nghĩ tới trong Phong Lâm Thành nhỏ bé này, ngoài mình ra lại vẫn có cường giả tam tầng cảnh khác.
Trong lúc nhất thời nhìn không ra lai lịch của Hoa Thanh Ti, nam nhân trung niên chỉ có thể hừ lạnh một tiếng.
- Phó huynh đến vừa đúng lúc. Đoàn Nguyên Sơn cười ha hả, nhận ra trong đội ngũ có hai người thực lực vượt qua hắn, khiến hắn cũng có chút không quá tự tại.
Mấu chốt chính là, hai người đều chủ động tới tìm hắn trước, nói muốn góp phần ra tay tu bổ phong ấn, hắn không thể cự tuyệt.
- Thành chủ đại nhân, chúng ta nếu rời đi, thì phòng thủ của Phong Lâm Thành có thể sẽ giảm mạnh, những người còn lại, không vấn đề gì chứ?
Tần Triêu Dương có chút lo âu hỏi, dù sao cơ nghiệp của Tần gia đều ở trong Phong Lâm Thành, nếu thành trì bị phá thì tổn thất sẽ rất lớn.
- Có Túy Tửu Ông và mấy lão tổ gia tộc khác ở đó, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng tốc độ của chúng ta bên này cũng cần phải nhanh chóng. Đoàn Nguyên Sơn trầm giọng nói:
- Mọi người đã đến đủ, vậy thì chúng ta xuất phát đi.
Vừa nói, Đoàn Nguyên Sơn đồng thời vẫy tay một cái, dẫn đầu bay ra phía ngoài.
Những người còn lại cũng đều vội vàng đi theo.
Nơi tường thành, sớm đã có người chờ.
- Khai trận! Đoàn Nguyên Sơn ánh mắt sâu sắc nhìn ma khí nhào lộn và ma vật không ngừng chạy tán loạn, trong miệng khẽ quát một tiếng.
Nhóm pháp sư bên cạnh nghe vậy, vội vàng khống chế trận bàn trên tay.
Trận pháp phòng ngự kiên cố dưới khống chế của bọn họ, dần dần rách ra một lỗ hổng.
Đến khi lỗ hổng kia đủ để một người đi qua, Đoàn Nguyên Sơn mới tiên phong tiến lên, đồng thời nói:
- Đi!
Vù vù vù...
Mọi người ở đây đều là Đạo Nguyên Cảnh, nắm bắt thời cơ đương nhiên là không kém chút nào, sau khi từng đạo tia sáng lóe lên, bảy người đã thoát ra ngoài thành.
Tần Ngọc theo sát bên cạnh hai người Dương Khai và Tần Triêu Dương, không dám rời xa nửa bước.
Tám người vừa rời khỏi, nhóm pháp sư ở nơi tường thành vội vàng đóng pháp trận phòng ngự lại.
Ngoài thành, ma khí nhào lộn, cuồng phong gào thét điên cuồng bên tai, mơ hồ có hàng loạt tiếng gào khóc thảm thiết, nghe thấy khiến người rợn cả tóc gáy, khí huyết quay cuồng.
Tần Ngọc sắc mặt có chút trắng bệch, thân thể mềm mại hơi run lên.
Mặc dù có hai người Dương Khai và Tần Triêu Dương liên thủ bảo vệ, dựa vào tu vi Phản Hư lưỡng tầng cảnh xâm nhập đến nơi nguy hiểm này, cũng có chút không chịu nổi.
- Kết trận! Phía trước, Đoàn Nguyên Sơn hét to một tiếng.
Ngay sau đó, mọi người liền chuyển động, nhanh đến các vị trí không giống nhau, trên tay mọi người không ngừng kháp động linh quyết.
Theo thay đổi của linh quyết, một tầng quan hệ không thể miêu tả bằng lời dần dần kết nối bảy vị Đạo Nguyên Cảnh lại với nhau.
Nguyên lực bên ngoài cơ thể mọi người không ngừng nhào lộn, khuếch tán ra bốn phía rồi dung hợp lại với nhau, một cỗ khí tức không tầm thường bỗng nhiên sinh ra từ hư không, khuếch tán mạnh về bốn phía, khu trừ toàn bộ ma khí, khiến nơi vị trí của bảy người trong khoảng thời gian ngắn ngủi trở nên sạch sẽ..