Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1987: Mượn danh dọa người

Lưu Ích Chi khẽ nhíu mày, tuy rằng hắn theo bản năng cảm thấy sắc mặt Mạc Tiểu Thất không giống giả bộ, cũng không giống như lão yêu bà che giấu tu vi giả heo ăn lão hổ cái gì, nhưng cũng không dám có lòng khinh thường.

Suy nghĩ một hồi, hắn trầm giọng hỏi: - Xin hỏi cô nương cao tính đại danh?

Mạc Tiểu Thất cắn răng nhìn hắn chằm chằm, không trả lời.

Lưu Ích Chi nhíu sát chân mày hơn, đối phương không nói một lời, đích thực làm khó cho hắn, chỉ phải hỏi lần nữa: - Vậy xin hỏi cô nương xuất thân môn phái nào? Ta thấy cô nương dường như có chút quen thuộc, mơ hồ có chút tương tự với một người ta biết, có lẽ... nói không chừng hai phái thế lực cô nương và ta có chút quan hệ sâu xa gì chăng? Nếu thật như thế, còn xin cô nương cho biết, miễn cho lũ lụt ngập miếu Long Vương, người một nhà không nhận biết người một nhà!

Thái độ của hắn rõ ràng là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Dù sao sự quỷ dị của Mạc Tiểu Thất, đích thực Lưu Ích Chi nhìn không thấu, người như vậy tốt hơn là đừng tùy tiện trêu chọc, nếu không rất có thể sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho tông môn.

Nhất là Phong Lâm Thành hiện nay, rồng rắn hỗn tạp, người các thế lực lớn đến ùn ùn... Lưu Ích Chi cảm thấy Mạc Tiểu Thất rất có thể xuất thân là một đệ tử dòng chính của đại phái siêu cấp nào đó.

Chỉ cần là người hơi có chút kinh nghiệm, đối mặt với một phen giải thích của Lưu Ích Chi như vậy, chỉ sợ cũng biết tiếp theo nên làm thế nào.

Nhưng Mạc Tiểu Thất đâu hiểu được những thứ này, cũng hoàn toàn không nghĩ tới cấp cho Lưu Ích Chi và mọi người Phi Thánh Cung một cái bậc thang đi xuống... nàng nghe vậy liền nói: - Nào có quan hệ sâu xa gì, Phi Thánh Cung các ngươi ta ngay cả nghe đều chưa từng nghe qua, làm sao có thể có quan hệ với Linh... chúng ta?

Lập tức Lưu Ích Chi mặt đen như đáy nồi, thầm mắng Mạc Tiểu Thất rất không thức thời, cũng không biết đối phương là thật sự nghe không hiểu hay là giả bộ nghe không hiểu.

Bất quá vừa rồi Mạc Tiểu Thất lỡ lời tiết lộ ra một chút dấu vết, lại làm cho Lưu Ích Chi thầm kinh hãi.

Mạc Tiểu Thất vừa rồi rõ ràng là muốn nói Linh cái gì, nhưng trong Tinh Giới này, thế lực dùng chữ Linh mở đầu cũng không ít, Phi Thánh Cung không chọc nổi cũng có mấy cái... Trong lúc nhất thời Lưu Ích Chi cũng không thể suy đoán ra lai lịch thật của đối phương.

Đang lúc hắn cảm giác có chút đâm lao phải theo lao, bỗng nhiên từ trong đám người truyền ra một tiếng cười quái dị.

- Người nào? Lưu Ích Chi đang đầy một đầu căm tức, nghe vậy tự nhiên không khách sáo chút nào nhìn lại hướng nơi phát ra thanh âm, quát hỏi.

Chỉ thấy bên kia đi ra một người trùm trong áo bào đen, thấy không rõ gương mặt, bất quá suy đoán từ giọng nói của người này hẳn là một nam nhân. Trên người có dao động lực lượng Hư Vương tam tầng cảnh, không xê xích bao nhiêu so với Mạc Tiểu Thất.

Nam nhân trùm áo bào đen đi ra kia dĩ nhiên là Dương Khai.

Hắn thật sự là không nhịn được.

Người khác không biết Mạc Tiểu Thất tâm tính như thế nào, nhưng hắn lại biết rõ, biết lần này nếu không xử lý tốt, cho dù những người Phi Thánh Cung này có chỗ kiêng kỵ, cũng phải vì thể diện và danh dự tông môn ra tay với Mạc Tiểu Thất.

Thật đến lúc đó, Mạc Tiểu Thất cũng không biết có thể chống lại được hay không? Tuy rằng trên người nàng có nhiều chỗ thần kỳ, nhưng đối phương có một võ giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, đủ để dẫn động lực lượng quy tắc thiên địa... bí bảo trên người nàng có thể phát huy ra hiệu quả hay không còn chưa biết.

Đối mặt với câu quát hỏi của Lưu Ích Chi, Dương Khai không có ý đáp lời, mà bước thẳng tới chỗ Mạc Tiểu Thất, trên miệng nói: - Thì ra tiểu thư ở nơi này mà để thuộc hạ khổ sở tìm một phen!

- Tiểu... tiểu thư? Mạc Tiểu Thất theo bản năng tâm hồn thiếu nữ ngây thơ chợt giật mình, nghĩ là hành tung mình bại lộ, phụ thân phái người tới bắt mình... theo bản năng từ trong nhẫn không gian lấy ra một vật, chuẩn bị bỏ chạy.

Nhưng rất nhanh nàng lại cảm thấy không đúng lắm.

Bởi vì thanh âm của người kia, nàng cảm thấy hơi quen tai.

Đúng lúc này, Dương Khai thoáng để lộ ra một chút gương mặt.

Mạc Tiểu Thất nhìn thấy ngẩn ra, trong đôi mắt đẹp toát ra tia sáng vui mừng:

- A, là ngươi! Không ngờ ngươi không chết!

Dương Khai lần nữa che mặt lại, cười hà hà nói: - Tiểu thư này, lần sau đừng ra tay nặng như vậy, tuy rằng thuộc hạ chịu đánh, nhưng cũng không chống được một kích tuyệt sát của tiểu thư, phải nghỉ ngơi nhiều ngày, cuối cùng mới khôi phục lại!

Khi nói chuyện, Dương Khai lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với Mạc Tiểu Thất, lại e sợ cô nàng này không nhìn ra, vội lặng lẽ dùng thần niệm truyền âm cho nàng, bảo nàng không cần nói.

Mạc Tiểu Thất gật gật đầu như gà con mổ thóc.

Võ giả vây xem nghe thấy mặt đều đen lại, đều nhìn Dương Khai với ánh mắt đồng tình, dường như nhìn một tên mạng khổ phải phụ trách bảo vệ an toàn cho tiểu thư cao quý nhà mình, chẳng những phải chịu khổ sở làm bảo mẫu, còn phải đề phòng tiểu thư nhà mình ra đòn sát thủ...

- À? Tiểu thư, nơi này xảy ra chuyện gì? Dương Khai làm như mới phát hiện chuyện dị thường, vừa hỏi vừa quay đầu nhìn chung quanh, ngay sau đó giận tím mặt, nạt nhỏ: - Người nào dám lớn mật như thế, dám tập kích tiểu thư nhà ta, ngại sống lâu hay sao?

Hắn là một võ giả Hư Vương tam tầng cảnh, trước mặt một cường giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, mượn danh dọa người không hề sợ hãi không nói, ngược lại còn gương mặt đầy ý hung ác, sát khí gần như ngưng thành thực chất tản ra bốn phía, làm không ít người đều biến sắc.

- Tốt tốt tốt! Trên đời này lại thực sự có người to gan lớn mật như thế! Hừ hừ... Chuyện này chỉ sợ tinh sứ đại nhân đến, cũng không giữ được tánh mạng của ngươi! Dương Khai cười gằn một hồi, ánh mắt hung ác nhìn chung quanh, ánh mắt đỏ thắm giấu ở trong áo bào đen, giống như một con dã thú nổi điên.

Chỉ riêng bộ dáng hung ác này thì cũng thôi đi, nhưng trong lời nói hắn tiết lộ ra tin tức, lại khiến sắc mặt của Lưu Ích Chi đột nhiên chìm xuống.

Ngay cả tinh sứ đại nhân đến đây đều không thể ra sức, hai người này rốt cuộc là lai lịch gì? Chẳng lẽ là con nối dòng của nhân viên cao tầng đến từ Tinh Thần Cung bá chủ Nam Vực?

Lưu Ích Chi đều kinh sợ như thế, Ninh Viễn Thành thì càng không cần phải nói.

Hắn vốn tưởng rằng ở trong Phong Lâm Thành nơi này, mình thân là thiếu cung chủ Phi Thánh Cung có thể hoành hoành, căn bản là không người nào dám trêu chọc?!.

Nào ngờ lập tức lại trêu chọc ra một nhân vật cao quý ngay cả tinh sứ đại nhân đều không để ở trong mắt.

Chỉ phút chốc, sắc mặt Ninh Viễn Thành liền trắng bệch, cặp chân run rẩy, nhìn Lưu Ích Chi cầu cứu.

Lưu Ích Chi mặc dù có tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh cường đại, nhưng ở trước mặt các thế lực đỉnh phong kia, chút tu vi của hắn thì tính là gì? Tinh Thần Cung chỉ tùy tiện phái ra một người, đều có thể nghiền nát Phi Thánh Cung thành phấn vụn.

Hắn thầm nuốt nước miếng một cái, kiên trì ôm quyền nói: - Vị bằng hữu này hãy bớt giận, vừa rồi là vị cô nương này có chút hiểu lầm với công tử nhà ta, mấy tên đệ tử không có mắt đắc tội với vị cô nương này, bất quá bọn chúng đã bị trừng phạt thích đáng rồi... còn xin vị bằng hữu này bao dung!

- Đúng như vậy sao? Dương Khai liếc mắt nhìn Lưu Ích Chi.

- Đúng vậy! Bằng hữu hãy xem, vị cô nương này cũng không bị thương chút nào!

- Hừ! Nếu tiểu thư nhà ta có bị thương, ngươi cho là ngươi còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với ta ư? Dương Khai cười lạnh không ngừng.

Lưu Ích Chi thầm giận trong lòng, dù sao hắn có tu vi chênh lệch lớn so với Dương Khai, còn chưa từng có người Hư Vương Cảnh nào dám nói chuyện khoác lác với mình như thế, nhưng hắn không dám biểu hiện ra, bởi vì đối phương lai lịch không nhỏ, khẳng định không chỉ có một Hư Vương tam tầng cảnh đi theo bảo vệ vị cô nương kia.

Nói không chừng còn có cao thủ lợi hại hơn ngấm ngầm đi theo!

Gã nam nhân toàn thân trùm trong áo bào đen này trong lúc nói chuyện với mình, một bàn tay còn làm một cái thế tay không giải thích được về hướng khác, hiển nhiên là đang thông báo tin tức cho đồng bạn của hắn.

Phát hiện điểm này, trên trán Lưu Ích Chi từ từ rịn ra mồ hôi lạnh.

Bởi vì khi hắn dùng thần niệm cảm giác, hắn hoàn toàn không phát hiện chỗ này có cường giả nào tồn tại, tình huống như vậy duy nhất chỉ có một khả năng: cường giả ẩn núp trong bóng tối, thực lực cao hơn xa mình.

- Xin hỏi vị bằng hữu này... đến từ nơi nào? Lưu Ích Chi tuy rằng bị Dương Khai chấn nhϊếp, nhưng trong lòng luôn có chút không cam lòng, trầm ngâm một chút, còn là dè chừng thận trọng thử thăm dò lai lịch của Dương Khai.

- Hừ! Dương Khai hừ một tiếng trong mũi, hai mắt quan sát bọn họ trên dưới, không đáp mà hỏi ngược lại: - Các ngươi là tới từ Phi Thánh Cung?

- Đúng! Lưu Ích Chi gật đầu, không biết Dương Khai hỏi cái này làm gì.

- Muốn biết chúng ta đến từ chỗ nào? Có thể a! Ngươi qua đây ta cho ngươi biết, bất quá phải trả chút giá cao! Dương Khai khẽ mỉm cười, sau đó thấp giọng nói: - Trong vòng ba ngày, Phi Thánh Cung xoá tên khỏi Nam Vực, cũng không biết cái giá cao này ngươi có thể thừa nhận nổi hay không?

Lưu Ích Chi cả người chấn động, sắc mặt tái nhợt.

- Còn muốn biết không?

Dương Khai chế giễu hỏi hắn.

- Là Lưu mỗ lỡ lời, bằng hữu đừng để trong lòng! Lưu Ích Chi hoàn toàn bị hù dọa khϊếp đảm, sao còn dám hỏi nhiều một chữ?

- Một đám vô dụng nhảy nhót, ếch ngồi đáy giếng, bổn tọa lười không chấp nhặt với các ngươi, nhìn ở tiểu thư lông tóc không hao tổn, lần này bỏ qua cho các ngươi, nếu có lần sau... Dương Khai đầy mặt phẫn nộ, híp mắt nhìn Lưu Ích Chi, gằn từng chữ một: - Ngươi hiểu!?

Lưu Ích Chi cả người đều bị mồ hôi làm ướt, thời khắc này đâu còn cố kỵ cái gì mặt mũi tông môn và bản thân, vội vàng ôm quyền nói: - Đa tạ vị bằng hữu này!

Nói dứt lời, hắn vội vàng nắm tay Ninh Viễn Thành đang đứng ngẩn ngơ tại chỗ, dường như ba hồn mất đi hai hồn, trong miệng nạt nhỏ: - Đi!

Các đệ tử Phi Thánh Cung khác sao còn dám dừng lại, liền vội vàng thu thập thi thể trên mặt đất, bỏ chạy theo sát Lưu Ích Chi.

- Tiểu thư chúng ta cũng đi thôi!

Cho tới giờ khắc này, Dương Khai mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói với Mạc Tiểu Thất.

Thời khắc này cô nàng lại là cặp mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Dương Khai, đầy ý sùng bái.

- Đi thôi! Dương Khai thấy bộ dáng nàng như thế, không khỏi thấp giọng thúc giục một câu.

Lưu Ích Chi kia dù sao cũng là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, mình khoa trương khoác lác một phen có lẽ sẽ hù dọa được hắn nhất thời, nhưng không hù dọa được một đời, vạn nhất hắn suy nghĩ minh bạch điều gì tìm đến mình chứng thực, vậy thì coi như xong rồi.

Trước mặt một cường giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh mà càn rỡ như vậy, mình sao có kết quả tốt gì?

- Ôi, đừng đi a! Nói xong 50 ngàn nguyên tinh đâu? Người bán hàng trước đó ngược lại có xu thế muốn tiền tài không tiếc mạng, nghe vậy vội vàng hô to.

- Lão không biết xấu hổ còn nói 50 ngàn nguyên tinh? Ta muốn mạng của lão, lão tin hay không?

Dương Khai trừng mắt nói, lão già kia lập tức cười ngượng ngùng, lui về phía sau, duy trì khoảng cách an toàn với Dương Khai.

- Đi! Dương Khai nắm cổ tay Mạc Tiểu Thất, định kéo nàng rời khỏi chỗ này.

Ngay sau đó, hắn giống như chạm điện vội buông tay Mạc Tiểu Thất, nơi lòng bàn tay máu tươi dầm dề.

- A... Thật ngại quá! Dương đại ca... Mạc Tiểu Thất rốt cục tỉnh thần lại, luống cuống tay chân bắt đầu nói xin lỗi...