- Tổng đà Tồi Nhật Các của các ngươi không thể so sánh với nơi này đi, không cần đại kinh tiểu quái như vậy? Khấu sư huynh híp mắt, trong hai tròng mắt ẩn có tinh quang lóe lên, nhìn Dương Khai và Lưu Vân Tiêm chấn động nói.
Dương Khai nghiêng đầu qua chỗ khác, trầm giọng nói: -Ta nói, chúng ta không phải Tồi Nhật Các, cũng là lần đầu tiên đến nơi này, có tin hay không là tùy ngươi!
Khấu sư huynh nhàn nhạt gật đầu, không nói gì thêm nữa, cứ như vậy chắp hai tay sau lưng đứng trên boong tàu, có một phong thái tiêu sái hư ngự.
Đợi đến lúc vào không trung Bích Vũ Tông, Khấu sư huynh hạ chân một chút, lâu thuyền liền thẳng tắp hạ xuống.
Phía dưới có không ít võ giả nhìn thấy lâu thuyền liền lại gần, sau khi phát hiện là đám người Khấu sư huynh, liền ôm quyền chào hỏi.
Khấu sư huynh này ở trong Bích Vũ Tông dường như không phải cấp bậc thấp, cho nên rất nhiều đệ tử đều biết hắn.
Cũng có người tò mò quan sát Dương Khai và Lưu Tiêm Vân, không hiểu tại sao Khấu sư huynh đi ra ngoài một chuyến, lại bắt được hai người trở về, Dương Khai mơ hồ nghe được bọn họ nói tới Tồi Nhật Các kia, dường như cũng là đang hoài nghi mình và Lưu Tiêm Vân là do thám của Tồi Nhật Các.
Tồi Nhật Các này và Bích Vũ Tông, tuyệt đối có ân oán không nhỏ!
Dương Khai trong lòng kết luận.
Cùng lúc đó, hắn và Lưu Tiêm Vân cũng ở trong bóng tối ngầm quan sát võ giả bốn phía, vừa nhìn, lập tức hoảng sợ.
Các võ giả vây quanh đến đấy, đại khái có khoảng 70, 80 người, mà trong 70, 80 người này, lại có hơn phân nửa là võ giả Hư Vương Cảnh, Hư Vương tam tầng cảnh chỗ nào cũng có, khoảng 10 người như vậy, khiến cho Dương Khai có cảm giác mạnh hơn so với Doãn Nhạc Sinh.
Đơn đả độc đấu, nếu không dùng bí bảo Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo cấp Đạo Nguyên. Dương Khai trăm phần trăm xác định Doãn Nhạc Sinh không phải là đối thủ của bọn họ
Thông qua tin tức thăm dò được lúc trước từ Lưu Tiêm Vân, Dương Khai lập tức sáng tỏ, mười mấy người này đều đã đem thánh nguyên bản thân toàn bộ chuyển hóa thành nguyên lực thành công, sở dĩ không thể tấn thăng đến cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh, là bởi vì lĩnh ngộ đối với lực lượng pháp tắc không đủ, trở thành trở ngại cửa ải tấn thăng của bọn họ.
Mà cửa ải này, lại nằm giữa ranh giới Đạo Nguyên Cảnh và Hư Vương Cảnh, cũng là cơ duyên khiến Khấu Sư huynh chiếm được sự kính sợ của mọi người.
Đây là tông môn đầu tiên Dương Khai gặp được khi tới Tinh Giới, nhìn thấy hết thảy khiến hắn chấn động vạn phần.
Mấy chục vị Hư Vương Cảnh tụ tập lại một chỗ, đây là chuyện không thể tưởng tượng được đối với võ giả ở Tinh Vực. Trong Tinh Vực. Hư Vương Cảnh đã là đứng đầu, không nói tới những lão quái vật “rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, chính là Hư Vương nhất tầng cảnh, cũng đều là cao cao tại thượng. Võ giả bình thường khó mà gặp được.
Nhưng ở đây lại như cỏ dại trong ruộng hoang đâu đâu cũng có.
Mà còn là vẻn vẹn chỉ là một góc băng sơn, trời biết Bích Vũ Tông này rốt cuộc có bao nhiêu đệ tử. Rốt cuộc có bao nhiêu Hư Vương Cảnh, Đạo Nguyên Cảnh, thậm chí Đế Tôn Cảnh!
Trong 70, 80 người, trừ hơn phân nửa Hư Vương Cảnh ra, còn có Phản Hư Cảnh, cũng có Thánh Vương Cảnh, nhưng võ giả cảnh giới càng thấp, số lượng trái lại càng ít.
Trong Tinh Giới, thực lực võ giả cũng không phải giải quyết trong chốc lát, tuy rằng môi trường tu luyện so với Tinh Vực tốt hơn vô số lần, nhưng tu vi cảnh giới, thực lực võ giả cho tới bây giờ đều là tăng lên một chút xíu, mặc dù ở Tinh Giới cũng không ngoại lệ, võ giả ở đây cũng là từ tầng dưới nhất tu luyện từng chút mà lên, sẽ xuất hiện Thánh Vương Cảnh, Phản Hư Cảnh dĩ nhiên là không kì lạ.
Ngay lúc Dương Khai và Lưu Tiêm Vân âm thầm khϊếp sợ, Khấu sư huynh nói với một võ giả vẫn luôn theo bên cạnh: -Thôi Cảnh, đem hai người bọn họ đưa đến Cốt Lao đi, ta đi bẩm bảo với Biện hộ pháp, xem nên xử trí bọn họ thế nào.
- Đưa tới Cốt Lao sao? Võ giả tên Thôi Cảnh kia nghe vậy có chút ngạc nhiên, dường như Khấu sư huynh xử trí hai người Dương Khai và Lưu Tiêm Vân khiến hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều, mà là gật đầu nói: -Phải!
Trong khi nói chuyện, hướng về phía Dương Khai và Lưu Tiêm Vân vẫy tay một cái, lạnh mặt nói: -Xuống đây đi hai vị, còn muốn đợi ở trên lâu thuyền tới khi nào?
Dương Khai và Lưu Tiêm Vân bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể từ trên thuyền nhảy xuống.
- Đi theo ta! Thôi Cảnh nói một tiếng, liền đi trước dẫn đường.
Dương Khai và Lưu Tiêm Vân cắm đầu đi theo.
Hai người đều biết, hiện tại giải thích cái gì cũng không có tác dụng, nếu ngay từ đầu Khấu sư huynh kia đã không tin hai người mình, hiện tại khẳng định cũng sẽ không tin, kế lúc này, chỉ có thể ký lai chi tắc an chi.
Cũng may lực lượng của hai người tuy rằng bị giam cầm, nhưng không có bị tổn thương gì.
Dọc theo bên đường, dường như là hướng một ngọn núi đi xuống.
Đợi đến giữa đường, Dương Khai thử dò xét hỏi han: -Xin hỏi vị bằng hữu này, Cốt Lao kia là nơi nào?
Thôi Cảnh quay đầu lại, cười lạnh liếc Dương Khai một cái, hừ nói: -Ai là bằng hữu của ngươi?
Dương Khai cau mày, ôm quyền nói: -Là tại hạ mạo phạm, xin hỏi vị sư huynh này, có thể giải thích cho hai người chúng ta một chút không, Cốt Lao kia rốt cuộc là nơi nào?
Thái độ của Dương Khai khiến cho Thôi Cảnh rất hài lòng, cho nên liền làm ra vẻ hảo tâm, thản nhiên nói: -Nghe tên đã biết, đương nhiên là nơi nhốt người, trong đó…hắc hắc hắc…các người đi sẽ biết.
Một chuỗi tiềng cười trầm thấp âm hiểm, khiến Dương Khai và Lưu Tiêm Vân đều hơi biến sắc mặt, theo bản năng cảm giác Cốt Lao kia khẳng định không phải là chỗ tốt đẹp gì.
Nơi đặt Cốt Lao, đúng là phía dưới một đỉnh núi, bên ngoài có đệ tử Bích Vũ Tông trấn giữ, sau khi Thôi Cảnh đem Dương Khai và Lưu Tiêm Vân giao cho đệ tử ở đó, liền trực tiếp rời đi, liếc cũng không thèm liếc Dương Khai và Lưu Vân Tiêm một cái.
Đệ tử kia cũng là một vị võ giả Hư Vương tam tầng cảnh, một thân khí tức vô cùng hùng hồn, thâm trầm nhược uyên, thoạt nhìn vô cùng không dễ đối phó.
Đợi sau khi Thôi Cảnh rời đi, hắn mới nghiêng mắt, đánh giá Dương Khai và Lưu Tiêm Vân một lượt, bỉu môi nói: -Má nó, đám con cháu Thôi Cảnh này, mỗi lần bắt người đến đây đều đem nhẫn không gian tranh giành, làm hại lão tử một chút nước canh cũng không có mà uống.
Tự lẩm bẩm một mình, hắn lại hướng về phía Dương Khai và Lưu Tiêm Vân nói:
- Chớ giả bộ, đem đồ còn dư của các ngươi giao ra đây đi.
- Thứ gì? Dương Khai và Lưu Tiêm Vân ngạc nhiên.
- Bí bảo tế luyện trong cơ thể, đừng nói với ta, ngay cả những thứ đó đều bị bọn Thôi Cảnh tịch thu. Đệ tử Bích Vũ Tông kia cười lạnh không ngừng.
Lời vừa nói ra, chẳng những gương mặt xinh đẹp của Lưu Tiêm Vân khẽ biến, ngay cả sắc mặt của Dương Khai cũng khó nhìn.
Trong cơ thể võ giả có thể tế luyện bí bảo, lúc cần sử dụng có thể lấy ra, đây là thường thức. Trước đám người Khấu sư huynh chỉ bắt Dương Khai và Lưu Tiêm Vân giao nhẫn không gian ra mà thôi, cũng không có đánh chủ ý đến bí bảo tế luyện bên trong cơ thể bọn họ, cho nên cũng không coi là đuổi cùng gϊếŧ tận.
Nhưng vừa đến Cốt Lao này, võ giả trông coi nơi đây lại muốn giao ra bí bảo tế luyện trong cơ thể, sắc mặt của hai người tự nhiên sẽ không tốt được.
Võ giả có thể võ giả tế luyện trong cơ thể, hiển hiên là tên võ giả này có bí bảo tốt nhất, cũng là thường sử dụng nhất, tâm thần tương liên với bản thân, nếu là bị hủy hoặc bị đoạt mất mà nói, tâm thần nhất định sẽ bị hao tổn!
So sánh cách làm của người này với đám người Khấu sư huynh, Dương Khai bỗng nhiên có cảm giác đám người Khấu sư huynh thực ra lại nhân từ.
Mà bí bảo Dương Khai tế luyện trong người, chỉ có ba loại.
Lông Cốt Kiếm Tích Thúy, và nhị châu Đế Bảo Tịch Diệt Lôi Châu và Huyền Giới Châu, những thứ đồ khác hắn cũng không có tế luyện trong cơ thể, ba món này bất kể món nào, hắn cũng không thể giao cho người khác.
Tuy rằng không biết bí bảo bản mạng của Lưu Tiêm Vân là vật gì, nhưng nàng hiển nhiên cũng sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ.
Nhưng bộ dạng đối phương dường như sớm có dự liệu, thấy Dương Khai và Lưu Tiêm Vân chần chừ không nói, liền cười lạnh: -Muốn ta dùng sức mạnh sao? Nữ tử này nếu muốn không giao cũng có thể, Diêm Hưu Nhiên ra cũng không phai là người không biết thương hương tiếc ngọc, hắc hắc hắc…
Nói đến phần sau, đã là một chuỗi tiếng cười dâʍ đãиɠ.
Lưu Tiêm Vân nào biết hắn có tâm tư xấu xa, lập tức không dấu vết mà hướng sau lưng Dương Khai né tránh.
Diêm Hưu Nhiên kia thần sắc lạnh lùng, hí mắt nhìn Dương Khai: -Nữ tử có thể không giao, nhưng ngươi thì không được!
- Ta không có bí bảo tế luyện trong cơ thể. Dương Khai trầm giọng nói.
Diêm Hưu Nhiên hừ lạnh một tiếng: -Lời này ngươi lừa quỷ đi, nếu ngươi ngoan cố không buông như thế, vậy cũng đừng trách ta không nói tình cảm.
Trong lúc nói chuyện, hắn bỗng nhiên lột xuống một cái túi to màu hồng vẫn luôn đeo bên hông.
Túi to kia thoạt nhìn nhỏ nhắn tinh xảo, cũng không biết bên trong chứa vật gì, cổ cổ nang nang, hơn nữa dường như còn là một vật sống, không ngừng ngọ nguậy.
Diêm Hưu Nhiên cười lạnh, đem túi to mở ra, đổ vật ở bên trong ra.
Sau khi thấy rõ bộ dáng vật kia, Lưu Tiêm Vân không khỏi kinh hô một tiếng, mặt mũi trắng bệch.
Vật kia rõ ràng là một con rắn nhỏ, nhưng bộ dạng lại không giống với con rắn, mà là hiện ra màu trắng như tuyết, thoạt nhìn trắng ngần không tỳ vết, giống như ngọc khắc thành.
Với kiến thức lịch duyệt của Dương Khai, cũng không cách nào biết được con linh thú bộ dáng rắn nhỉ này gọi là gì, là đồ có ích lợi gì, nhưng Diêm Hưu Nhiên vào lúc này lại lấy ra yêu thú này, hiển nhiên là có liên quan đến việc muốn cướp bí bảo bản mạng của võ giả.
Mà Diêm Hưu Nhiên không thể nghi ngờ cũng rất coi trọng linh xà này, động tác lúc lấy ra rất thận trọng.
Ngay sau đó, hắn đưa tay chộp một cái, trực tiếp chộp tới trước mặt Dương Khai, cười gằn nói: -Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đợi lát nữa đau rồi mới kêu lên.
Dứt lời, trên tay hắn nhẹ nhàng chấn động, linh xà màu trắng kia tựa như mũi tên rời cung hướng Dương Khai bắn tới, như một mũi tên nhọn cắm vào da tay hắn.
Một màn quỷ dị đã xảy ra, linh xà trắng này cắn nát da thịt Dương Khai, giống như sương khói, từ miệng vết thương chui vào trong cơ thể Dương Khai, xuyên qua kinh mạch và máu thịt của hắn.
Chỉ một thoáng, thân thể Dương Khai run lẩy bẩy, một cỗ đau đớn khiến người khác khó có thể nhẫn nhịn, từ bắp thịt và kinh mạch truyền ra, sắc mặt trong phút chốc trở nên đỏ vô cùng.
Nếu không có ý chí cường đại, Dương Khai chắc hẳn cũng phải hét thảm lên rồi.
- Dương huynh! Lưu Tiêm Vân gọi to, e sợ Dương Khai gặp phải bất trắc gì.
Trong cổ họng Dương Khai phát ra tiếng gầm thét trầm thấp, giống như một con dã thú bị thương vậy, hai tròng mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Diêm Hưu Nhiên trước mặt.
Diêm Hưu Nhiên vui mừng không sợ, cười ha ha nói: -Yên tâm, ngươi sẽ không chết được, Lược Bảo Xà này của ta không có bản lĩnh khác, chỉ sẽ cướp lấy bí bảo tế luyện trong cơ thể, sau khi nó lấy được bí bảo, cơ thể ngươi tự nhiên có thể khôi phục.
Quả nhiên…
Trong lòng Dương Khai cảm giác không ổn, công dụng của linh xà này, giống y với phỏng đoán của mình, nhưng lại có thể tồn tại quỷ dị tùy ý cướp đi bí bảo của người khác, trong lúc nhất thời, trái tim hắn đều chìm vào đáy cốc.