Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1912: Đại Đạo Đan Âm

- Ngươi cưỡng từ đoạt lý! Chiêm Nguyên nổi giận quát lên rồi nói: - Hồi Nguyên đan làm sao có thể so sánh với Thái Sơ Chuyển Hồn đan!

- Đúng vậy, một thứ là đan dược cấp Thánh Vương, một thứ là đan dược cấp Hư Vương, hai thứ căn bản không thể so sánh với nhau. Một luyện đan sư lên tiếng.

- Theo như ngươi nói, Tả Đức đại sư là võ giả Phản Hư Cảnh, bổn tọa là Hư Vương Cảnh, cũng không thể so sánh vi nhau.

Dương Khai mỉm cười đáp lại.

- Miệng lưỡi sắc bén! Một vài luyện đan sư lắc đầu thở dài, tỏ ra hổ thẹn khi phải đấu võ miệng với Dương Khai. Luyện đan sư là dựa vào bản lĩnh, chứ không phải dựa vào mồm mép.

Tả Đức mỉm cười: - Nói miệng không bằng chứng, mắt thấy mới là thật, ngươi nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Muốn người ta tin, không bằng thi triển toàn bộ thủ đoạn của ngươi ra, tin rằng nếu mọi người thấy được tận mắt sẽ hiểu.

- Các ngươi muốn nhìn sao? Dương Khai nghiêng đầu, cười cười.

- Ngươi chột dạ rồi sao! Chiêm Nguyên cười khẩy.

Dương Khai không để ý tới hắn, mà nhìn Ngả Âu hội trưởng nói: - Hội trưởng, những người vừa mới nói sẽ rời khỏi Hằng La Thương Hội ngài đều nhớ kỹ rồi chứ? Đợi lát nữa lúc bọn họ sắp đi, cho bọn họ nhiều một chút, tránh để sau này bị người ta lên án, nói Hằng La Thương Hội của ngài quá đáng!

Ngả Âu mặt đen như đáy nồi, không biết nói gì hơn.

Dương Khai cười to một tràng, rồi đứng lên quát lớn: - Nếu chư vị nghi ngờ trình độ luyện đan của bổn tọa, vậy ta sẽ cho các người xem một chút, luyện đan là như thế nào!

Nối rồi, vẻ mặt hắn liền trở nên nghiêm túc, tay kết ra một pháp quyết huyền diệu rồi đẩy về phía trước. Trên không trung chợt hiện lên một linh trận đồ huyền diệu, linh trận đồ này bất chợt liền bắn nhanh vào trong Tử Hư Đỉnh, biến mất.

Ngay sau đó, lại là một bức linh trận đồ xuất hiện, lần nữa bắn nhanh về phía Tử Hư Đỉnh.

Bức thứ ba, bức thứ tư...

Theo động tác Dương Khai biến hóa, ngày càng có nhiều linh trận đồ mới hiện lên giữa không trung, rồi tựa như một cánh bướm, nhẹ nhàng bay múa, hướng về phía lò luyện đan nhập vào.

- Đây là...

- Thu Đan Quyết!

- Không thể nào? Không thấy người này có động tác luyện đan gì, vậy mà lại thi triển Thu Đan Quyết, chẳng lẽ hắn đã luyện chế thành công?

- Không có khả năng! Mặc dù lò luyện đan của hắn có phong bế kín hơn nữa, cũng nên có dược hương tỏa ra, không có dược hương chứng tỏ nước thuốc không xảy ra phản ứng dung hợp với nhau, sao lại muốn thu đan chứ!

- Nhưng đây rõ ràng là Thu Đan Quyết.

- Các ngươi thấy qua loại thủ pháp này chưa?

Hai mắt mọi người đều hoa lên. Mới đầu còn nghị luận ầm ĩ, muốn biết xuất xứ của bộ Thu Đan Quyết này, nhưng cuối cùng đưa ra một kết luận: Chưa có ai thấy qua bộ Thu Đan Quyết này. Thứ này khác hẳn với những bộ pháp quyết thu đan trên toàn Tinh Vực.

Thậm chí còn hơn cả Hồng Liên Diệu Thủ Quyết mà Tả Đức tự sáng chế!

Nhưng những luyện đan sư ở đây đều là người có trình độ, chỉ cần nhìn qua là biết bộ pháp quyết này vô cùng huyền diệu. Từng linh trận do pháp ấn kết ra bay lên, dường như còn tràn ra một loại khí tức tang thương, tựa như bộ pháp quyết này không nên xuất hiện vào lúc này, mà phải tồn tại ở thời thượng cổ mới đúng vậy.

Tất cả luyện đan sư đều hiện lên vẻ suy tư, kinh ngạc nhìn một màn phía trước, không có ai nói chuyện.

Ngay cả Chiêm Nguyên một mực đối nghịch cùng Dương Khai cũng say sưa nhìn, quan sát một lát, hắn tựa như lại cảm ngộ được điều gì đó.

Hắn không khỏi tỏ ra kinh hãi, dù sao lúc trước hắn đứng ngay cạnh Tả Đức quan sát lão thi triển Hồng Liên Diệu Thủ Quyết cũng không có hiệu quả này. Tỉnh hồn lại, trên mặt hắn liền hiện ra vẻ xấu hổ nhục nhã.

Nhưng thủ pháp khiến người ta ghen ghét này lại khiến cho hắn có cảm ngộ, nói ra ngoài quả thực là mất thể diện mà.

Trong lòng nghĩ như vậy, những hắn vẫn không rời mắt, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ một động tác nào trên tay Dương Khai, chỉ sợ sẽ không thấy được một linh trận đồ nào đó. Trong lòng hắn cực kỳ mâu thuẫn.

Nhưng những linh trận đồ kia thật sự là rất nhiều, liên tiếp bay ra, đến cuối cùng, chỉ thấy hai tay Dương Khai cũng như hồ điệp xuyên hoa vậy, chỉ còn lại những luồng tàn ảnh, không thể thấy rõ được bàn tay Dương Khai. Mà những linh trận đồ kia thì liên tục bay ra ngoài, tràn đầy cả không trung.

Tông Ngạo khϊếp sợ, Tả Đức cũng khϊếp sợ, toàn bộ luyện đan sư đều khϊếp sợ!

Ngay cả người ngoài nghề như Tuyết Nguyệt và Ngả Âu cũng hoa cả mắt, không nỡ nhắm mắt lại.

Nhưng kỳ lạ chính là, vẫn không xuất hiện mùi hương đan dược.

Trên khoảng đất trống, vẻ mặt Dương Khai trang nghiêm, ung dung thi triển toàn bộ bản lĩnh của mình.

Toàn bộ những lý giải của hắn về Đan Đạo Chân Giải, giờ phút này đều được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Trong mắt của hắn chỉ còn lại lò luyện đan và những thứ bên trong, ánh mắt và suy nghĩ không còn điều gì khác nữa.

"Ông"... Một tiếng động bỗng nhiên từ Tử Hư Đỉnh truyền ra, cùng lúc đó, Tử Hư Đỉnh chợt phát ra hào quang màu tím tràn ngập.

Âm thanh kia không lớn, nhưng lại như tiếng chuông truyền vào tai những luyện đan sư, khiến tâm thần bọn họ chấn động. Trong mơ hồ, dường như có tiếng nói thì thầm quanh quẩn bên tai bọn họ, kể về đan đạo huyền bí trên thế gian, về chân lý luyện đan, nhưng cẩn thận lắng nghe lại không nghe được gì. Chỉ có một số ít người, sắc mắt bỗng nhiên biến đổi, chau mày khoanh chân ngồi tại chỗ.

Vẻ mặt tất cả luyện đan sư đều trở nên hết sức rúng động.

- Đây là...

- Đại Đạo Đan Âm!

- Đây là Đại Đạo Đan Âm trong truyền thuyết!

Những luyện đan sư không thể nghe được Đại Đạo Đan Âm đều dùng một loại ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tỵ nhìn những đồng đạo đang khoanh chân ngồi xuống, bởi vì bọn họ từ động tĩnh vừa rồi đã cảm ngộ được một chút huyền bí về đan đạo.

"Ông...".

Lại một tiếng động nữa phát ra.

Những luyện đan sư vốn đang rung động, vẻ mặt lại càng trở nên phức tạp hơn. Mà sau một tiếng Đại Đạo Đan Âm vang lên này, lại có mấy vị luyện đan sư khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép hờ.

Toàn bộ các luyện đan sư đều triệt để rúng động, máu nóng trong người sôi trào, vẻ mặt mỗi người đều vô cùng phấn khởi, ánh mắt hiện lên vẻ vô cùng khát vọng nhìn chằm chằm vào động tác Dương Khai.

Bọn họ hy vọng lại có Đại Đạo Đan Âm truyền ra, hy vọng mình có thể như một số ít đồng đạo kia, đạt được một chút huyền bí về đan đạo.

Không ai nguyện ý bỏ lỡ cơ hội trời cho trước mắt này.

Tả Đức trợn tròn mắt.

Khi nghe được âm thanh huyền bí quanh quẩn bên tai, hắn còn hơi hoài nghi, nhưng khi thấy từng luyện đan sư lần lượt khoanh chân ngồi xuống, lúc này hắn mới xác định, đây đúng là Đại Đạo Đan Âm!

Đó chính là âm thanh về đan đạo mà mọi luyện đan sư điều mơ ước.

Làm sao có thể, làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy? Mình đã là luyện đan sư cấp Hư Vương, cả đời điều nghiên cứu đan đạo, đem toàn bộ tinh lực cả đời đều dâng hiến trên thuật luyện đan.

Nhưng cho đến tận bây giờ, ngay cả việc luyện chế ra đan dược sinh ra đan văn cũng cực kỳ thưa thớt, chứ đừng nói chi đến việc dẫn động Đại Đạo Đan Âm trong truyền thuyết.

Nhưng một võ giả tuổi không lớn, tu vi đạt tới Hư Vương lưỡng tầng cảnh, trong quá trình luyện đan lại nhẹ nhàng đưa tới dị tượng như vậy.

Từng tiếng động truyền vào, khiến Tả Đức cảm thấy vô cùng chói tai, sắc mặt đều trở nên méo mó, chỉ hận không thể ném những thanh âm kia ra khỏi lỗ tai của mình.

- Phụ thân, đây là tình huống gì vậy? Tuyết Nguyệt ngơ ngác nhìn cảnh tượng phía trước, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Đại Đạo Đan Âm nàng cũng nghe được, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ mà thôi, bởi vì bên tai thật sự tựa như có âm thanh gì đó đang thủ thỉ với nàng, nhưng nàng chú ý lắng nghe lại không nghe được gì cả.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt cuồng nhiệt của những luyện đan sư kia, nghe tiếng bọn họ thốt lên, Tuyết Nguyệt cũng hiểu rằng đã xảy ra điều gì đó rất thần kỳ.

- Đại Đạo Đan Âm! Vẻ mặt Ngả Âu cũng hết sức rung động: - Không ngờ lại là Đại Đạo Đan Âm.

- Đại Đạo Đan Âm là cái gì?

Tuyết Nguyệt hỏi.

- Một loại âm thanh của Thiên đạo! Ngả Âu hít sâu một hơi, cố gắng áp chế xúc động trong lòng, thấp giọng giải thích: - Võ đạo, đan đạo, khí đạo, trận đạo v.v..., đều là một nhánh của thiên đạo. Võ giả dùng võ nhập đạo, tương tự như vậy, luyện đan sư có thể dùng đan nhập đạo, luyện khí sư có thể dùng khí nhập đạo. Mọi người đều đang đeo đuổi thiên đạo chí cao vô thượng, chỉ có điều lựa chọn con đường bất đồng mà thôi. Đại Đạo Đan Âm là âm thanh của thiên đạo, nghe đồn nếu luyện đan sư đang luyện đan có đủ cơ duyên, đủ ngộ tính, sẽ có thể dẫn động loại thiên địa dị tượng này. Âm thanh này đối với ta và con vô dụng, nhưng những luyện đan sư này nếu có thể nghe được một ít gì đó, sẽ đạt được lợi ích suốt đời.

Ngả Âu nói xong liền cúi đầu liếc mắt nhìn Tông Ngạo đang ngồi ở bên cạnh.

Tông Ngạo là người thứ nhất khoanh chân ngồi xuống, điều này cũng có nghĩa là, trong tất cả những người ở đây, trừ Dương Khai ra, hắn là người có ngộ tính đối với đan đạo cao nhất.

- Có thể dẫn phát Đại Đạo Đan Âm, vạn năm không gặp, điều này không liên quan đến cấp bậc của luyện đan sư. Trong vô minh tự có thiên định, âm thanh thiên đạo này bao hàm đan đạo huyền bí, đan đạo cực hạn, là huyền bí do trời đất tự sinh ra!

Tuyết Nguyệt hơi biến sắc, lập tức hiểu Đại Đạo Đan Âm này đối với luyện đan sư mà nói quan trọng tới nhường nào.

Ngả Âu bỗng nhiên ngoác miệng cười ha hả: - Trời phù hộ Hằng La Thương Hội ta mà, sau ngày hôm nay, Thủy Thiên Thành ta không biết sẽ xuất hiện bao nhiêu học đồ luyện đan!

- Ý của phụ thân là... Tuyết Nguyệt nghi vấn hỏi.

- Vẫn không rõ sao? Đại Đạo Đan Âm này chẳng những có tác dụng đối với những luyện đan sư ở nơi này, mà đối với những người có tiềm năng về luyện đan cũng sẽ được khai thông. Âm thanh này lan rộng ra khắp Thủy Thiên Thành, có thể trực tiếp khiến cho Thủy Thiên Thành chúng ta sinh ra hơn mấy chục ngàn luyện đan sư, hơn nữa thành tựu trong tương lai chắc chắn không thể lường được, xuất hiện hơn mười vị luyện đan sư cấp Hư Vương cũng không phải là không thể!

Tuyết Nguyệt nghe vậy, vẻ mắt hết sức mừng rỡ.

Hiện nay, cả Tinh Vực cũng chỉ có ít ỏi ba bốn vị luyện đan sư cấp Hư Vương mà thôi, Hằng La Thương Hội cũng miễn cưỡng xem như có một người là Tả Đức, hơn nữa lại là thân phận cung phụng.

Nếu một ngày nào đó trong tương lai, Hằng La Thương Hội thật sự xuất hiện mười mấy vị luyện đan sư cấp Hư Vương, vậy thì thương hội không muốn lớn mạnh cũng khó. Không ai dám đánh giá thấp năng lực của luyện đan sư cấp Hư Vương, không ai có thể khinh thường thủ đoạn của luyện đan sư cấp Hư Vương.

- Tuyết Nguyệt, mau truyền lệnh ra ngoài, điều động toàn bộ nhân lực của Hằng La Thương Hội đi dò xét những người có tư chất luyện đan trong Thủy Thiên Thành, nhất thiết phải đưa ra điều kiện hậu hĩnh để lôi kéo vào thương hội, nhất là những đứa trẻ từ 10 tuổi trở xuống, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải khiến cho bọn chúng trở thành người của thương hội ta! Ngả Âu bỗng nhiên trầm giọng quát.

- Nhưng còn ở đây... Tuyết Nguyệt nhìn Dương Khai, có chút không muốn rời đi.

- Ở đây có vi phụ trấn giữ, con không cần quan tâm. Ngả Âu phất phất tay.

- Vâng! Tuyết Nguyệt không thể không nhanh chóng rời đi, chuẩn bị truyền đạt mệnh lệnh của Ngả Âu.

Đợi sau khi Tuyết Nguyệt rời khỏi, Ngả Âu mới hơi thất vọng lẩm bẩm một câu: - Hàiii, sao không phải là Võ Đạo Thiên Âm chứ!

Nếu là Võ Đạo Thiên Âm, vậy lão sẽ có cơ hội đột phá đến Hư Vương tam tầng cảnh.

Lão không khỏi có chút áo não.