Phong Ngạc Yêu Vương chưa bao giờ coi tồn vong thân thể của Huyết Luyện ra gì.
Hắn giả vờ cận chiến quyết đấu với Dương Khai, chính là vì khoảng khắc Dương Khai thả lỏng tâm thần, dùng linh thể thần hồn xông vào thức hải, đoạt xá thân thể hắn.
Hắn gần như thành công!
Linh thể thần hồn của hắn thỏa nguyện xông vào trong thức hải của Dương Khai, hiện giờ chỉ còn thiếu việc cắn nuốt linh thể thần hồn của Dương Khai, hắn sẽ có thể chiếm cứ thân thể Dương Khai, hưởng thụ những điều thần kỳ của thân thể này.
Phong Ngạc có tự tin này, tuy rằng hắn ngủ say mấy chục ngàn năm, trong năm tháng trôi đi, hồn lực không ngừng suy yếu, suýt nữa hồn phi phách tán. Nhưng lạc đà gầy còn mạnh hơn ngựa, lực lượng thần thức của hắn vẫn còn hơn Phản Hư Cảnh bình thường.
Bằng không hắn làm sao đoạt xá được thân thể Huyết Luyện chỉ trong thời gian cực ngắn.
Nói thế nào Huyết Luyện cũng là tinh anh Phản Hư Cảnh.
Nhưng khi hắn xông vào trong thế giới thức hải nóng bỏng này, hắn mơ hồ cảm thấy không ổn.
- Thần thức của ngươi là biến dị! Phong Ngạc cả kinh hét lên.
- Ngại quá! Dương Khai nhàn nhạt nhìn hắn, cũng không vội ra tay, giọng điệu lạnh nhạt như đang nói chuyện với bạn bè.
Phong Ngạc nhíu mày, quan sát xung quanh, ánh mắt của hắn nhanh chóng bị một bảo đảo tỏa ra hào quang bảy màu thu hút, thoáng cái trợn tròn không thể tin nổi, đưa tay run run chỉ tới: - Chẳng lẽ đó là Ôn Thần Liên trong truyền thuyết?
- Tiền bối biết Ôn Thần Liên? Dương Khai kinh ngạc.
Sắc mặt Phong Ngạc trầm xuống: - Bổn vương uống nước còn hơn ngươi đi đường, chí bảo thiên địa như Ôn Thần Liên, bổn vương làm sao chưa nghe nói qua?
Tiểu tử này có được Ôn Thần Liên! Làm hắn cảm thấy khó tin, là Ôn Thần Liên này có dạng bảy màu.
Có loại chí bảo này ôn dưỡng trong thức hải, khó trách lực lượng thần thức của tiểu tử này mạnh mẽ không thể tưởng, thức hải ngưng tụ như thế. Nghe đồn thứ này có thể tẩm bổ thần hồn võ giả, lớn mạnh hồn lực, thời gian ngắn không nhìn ra hiệu quả gì, nhưng thời gian dài, vậy hiệu quả rõ ràng.
Đủ cho võ giả tiết kiệm vô số năm khổ tu!
Mấy chục ngàn năm trước, khi Phong Ngạc còn tại thế, tự nhiên cũng nghe nói qua Ôn Thần Liên, đáng tiếc vẫn vô duyên không được gặp, không ngờ mấy chục ngàn năm sau, khi đoạt xá Dương Khai, lại tận mắt thấy được.
Không biết Ôn Thần Liên hình thái bảy màu này là do hắn lấy được như thế, hay là về sau tiến hóa.
Khả năng đầu lớn hơn! Ôn Thần Liên tiến hóa vô cùng khó khăn, làm sao có thể tùy tiện tiến hóa thành dạng bảy màu!
Vận số của tiểu tử này quả thật nghịch thiên! Trong lòng Phong Ngạc cảm khái không thôi.
Hắn có thể trở thành Yêu Vương Chi Tôn, huyết mạch thiên phú không cần nói, nhiều lần thu được kỳ ngộ, dốc sức một phen, mới có được địa vị thực lực năm đó. Nhưng những cơ duyên của hắn so sánh với Dương Khai, quả thật như rác rưởi.
Hắn tham lam nhìn bảo đảo bảy màu, hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình kích động, ngưng trọng nhìn Dương Khai, nói: - Tiểu tử, bổn vương quả thật coi thường ngươi, xem ra, tiếp theo sẽ là một phen khổ chiến, chỉ là không biết cuối cùng ngươi chết hay ta diệt!
Lực thần hồn của đối phương không dưới mình, còn có Ôn Thần Liên hỗ trợ, Phong Ngạc Yêu Vương đã không hoàn toàn nắm chắc cắn nuốt linh thể thần hồn của Dương Khai.
Hắn coi đối phương trở thành đối thủ có thể giao đấu trực diện với mình.
- Ta cảm thấy khả năng sau lớn hơn. Nghe vậy, Dương Khai cười, sắc mặt bình thản như dự liệu trước, không hề coi Phong Ngạc Yêu Vương ra gì.
- Tiểu tử ngươi quá ngông cuồng, là lúc nên nhận bài học, miễn cho khinh thường anh hùng thiên hạ.
- Không tin? Dương Khai nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên cười mỉa.
- Thôi vậy, ta không nói nhảm với ngươi, sớm gϊếŧ ngươi cho xong chuyện.
Nói rồi, Dương Khai chỉ một ngón tay lên trời.
Phong Ngạc không biết Dương Khai muốn làm gì, ngẩng đầu nhìn lên.
Một vật hình trứng cổ quái đập vào mắt hắn, ở giữa vật đó có một khe hở, thoáng nhìn qua giống con mắt nhắm chặt, rất là thần bí.
Theo Dương Khai chỉ tay, khe hở từ từ tách ra.
Sau đó, ánh sáng bùng lên.
Ánh sáng ngày càng mạnh, cuối cùng hình thành trụ ánh sáng, từ trên cao chiếu xuống, bao phủ linh thể thần hồn của Phong Ngạc Yêu Vương.
Bên trong ánh sáng vàng, còn xen lẫn ánh sáng năm màu!
Lực lực thần diệu bao phủ linh thể thần hồn của Phong Ngạc Yêu Vương, làm cho hắn sinh ra cảm giác không thể nhúc nhích, bị cột ánh sáng trói chặt.
- Đây là cái gì? Phong Ngạc hoảng sợ hét lớn.
Vừa bị cột sáng chiếu phải, hắn đã cảm thấy không đúng, hồn lực của mình nhanh chóng bốc hơi tan rã như tuyết dưới ánh nắng, làm cho hắn cả kinh, liều mạng chống cự.
Ánh sáng vàng hơi phân tán, hào quang năm màu ẩn bên trong cũng có vẻ không trói buộc được Phong Ngạc Yêu Vương.
Dương Khai nhướng mày, toát ra bất ngờ.
Diệt Thế Ma Nhãn là thần thông thiên phú của Đại Ma Thần, có thể sinh ra Diệt Hồn Kim Quang, tác dụng khắc chế thần hồn cực kỳ mạnh mẽ. Dương Khai vận dụng nó vô số lần, lần nào cũng hiệu quả.
Tuy rằng đến chết Đại Ma Thần cũng chỉ là Thánh Vương Cảnh, nhưng Dương Khai sở hữu thần thông thiên phú của hắn, uy năng Diệt Hồn Kim Quang cũng tăng lên theo thực lực của Dương Khai.
Huống chi, hiện tại trong Diệt Hồn Kim Quang còn xen lẫn uy năng Lưu Ly Thần Quang.
Lưu Ly Thần Quang có hiệu quả trói buộc thần hồn, phối hợp Diệt Hồn Kim Quang, uy lực càng tăng mạnh.
Ngay cả như thế, cũng không thể lập tức xóa sổ Phong Ngạc Yêu Vương có thể thấy được hồn lực của hắn tinh thuần hùng hậu cỡ nào.
Tuy nhiên cũng có thể hiểu được, dù sao Phong Ngạc dù sao cũng là cường giả cấp bậc Yêu Vương, thật sự dễ bị xử lý như thế, vậy mới là vô lý.
Dương Khai cười dữ tợn, cũng không có động tác gì, trong lòng khẽ động, nước biển như ngọn lửa thiêu đốt bùng lên, từ bốn phương tám hướng ập tới, hóa thành những cơn sóng lớn đổ về phía linh thể thần hồn Phong Ngạc Yêu Vương.
Thoáng cái, chỗ Phong Ngạc đã bị năng lượng thần thức đỏ rực bao phủ.
- Không! Phong Ngạc hét thảm, trong biển lửa, hắn giãy giụa chống cự, từng đạo thần hồn kỹ mạnh mẽ bùng nổ, bắn ra xung quanh.
- Phong Ngạc, ở nơi này, ta là chúa tể! Ngươi dám đến đây, đúng là tự đào mộ mình! Dương Khai quát lớn, càng thúc đẩy lực lượng thần hồn gây áp lực lên Phong Ngạc.
Diệt Hồn Kim Quang, Lưu Ly Thần Quang, thần thức hỏa, ba chiêu đồng loạt, bên trong thức hải lập tức long trời lở đất.
Phong Ngạc hét thảm rống giận không ngừng, nghe cực kỳ thảm thiết. Nhưng mặc kệ hắn chống cự thế nào, vẫn không thể thoát khỏi ánh sáng vàng bao phủ, ở bên dưới, hồn lực của hắn tan rã với tốc độ khủng khϊếp, khí tức ngày càng yếu.
Theo thời gian trôi qua, tiếng hét của hắn dần yếu đi, lực chống cự cũng nhỏ dần.
Cuối cùng, hắn không còn phản ứng, đợi cho Dương Khai phất tay ổn định thần thức sôi trào, triệt tiêu uy năng Diệt Thế Ma Nhãn, bầu trời thức hải chỉ còn lại một đoàn năng lượng tinh hồn, Phong Ngạc đã sớm thần hồn câu diệt!
Nhìn đoàn năng lượng đó, ánh mắt Dương Khai nóng rực.
Đây là thứ để lại sau khi Phong Ngạc bị gϊếŧ, bên trong bao gồm cảm ngộ võ đạo thiên đạo, hiểu thấu lĩnh vực của hắn!
Đây là kinh nghiệm tu luyện cả đời một vị Hư Vương tam tầng cảnh!
Giá trị không thể lường hết.
Nếu có thể hấp thu hết đoàn năng lượng này, Dương Khai ước chừng mình có thể tăng lên rất lớn, có thể bớt được nhiều năm tu luyện.
Nghĩ vậy, hắn nóng vội rời khỏi thức hải, quay nhìn xung quanh, đến chỗ mấy người Huyết Luyện đã chết, lấy ra nội đan cùng nhẫn không gian của bọn họ, ném ra một đoàn Ma diệm đốt sạch thi thể, xoay người lao vào trong hang.
Huyết Luyện, Di Thiên, Liệt Phong, đều cực có danh tiếng trên Đế Thần Tinh, cũng là cao thủ Phản Hư Cảnh cực kỳ lợi hại. Có thể nói, trên cơ bản bọn họ đại biểu chiến lực cao nhất Phản Hư Cảnh.
Nội đan của bọn họ, tự nhiên có giá trị cực cao.
Dương Khai không dùng thi thể bọn họ ngưng luyện huyết thú, hiện tại thủ đoạn chiến đấu của hắn quá nhiều, huyết thú cũng không vội nhất thời.
Ba viên nội đan tương đương với yêu thú bậc chín đỉnh phong, nếu như dùng tốt, làm đan dẫn, tuyệt đối có thể luyện chế ra 3 viên linh đan cấp Hư Vương!
Hắn quyết định dùng 3 viên nội đan này để luyện chế đan dược, thật sự không thấy nhiều nội đan cấp bậc này.
Trong hang động, Dương Khai ngồi xuống, chậm rãi hấp thu đoàn năng lượng tinh hoa kia, sắc mặt khi thì mừng rỡ, khi thì mơ màng, biến ảo không ngừng.
Các Huyết Ngục trăm dặm, bên trong thạch đình.
Lạc Hải nhắm mắt, không nhúc nhích.
Nhưng thần niệm của hắn đang đi vào hư không, bao phủ cả Huyết Ngục.
Dù không thể cảm giác quá rõ, nhưng vẫn thoáng phát hiện một chút.
Lúc này thần niệm của hắn đã đặt ở Yêu Sơn.
Phát hiện điều gì, nửa canh giờ trước, người hắn khẽ run lên, sâu trong lòng tuôn trào sóng gió.
Bởi vì mấy người bà già họ Lôi thỉnh cầu, cho nên hắn vẫn luôn chú ý Dương Khai.
Khi Dương Khai đi vào Yêu Sơn, hắn đã nhận ra, biến cố ở Yêu Sơn, hắn cũng biết.
Khí tức Hư Niệm Tinh giấu trong Yêu Sơn biến mất, hắn cũng cảm giác được.
Hư Niệm Tinh đặt trong đó mấy chục ngàn năm, vẫn luôn bình yên, Dương Khai vừa vào Yêu Sơn liền xảy ra chuyện, vậy nói lên điều gì? Lạc Hải lập tức hiểu được chân tướng.
Hư Niệm Tinh, bị Dương Khai lấy ra!
Đây là bảo bối làm cho Lạc Hải cũng đỏ mắt mơ ước, hắn che giấu trong lòng kích động, mặt ngoài không lộ, miễn cho người ta nhìn ra, âm thầm tính toán.
Một vị cường giả Yêu Vương chết đi để lại Hư Niệm Tinh, mặc kệ thế nào hắn cũng sẽ không bỏ qua, đây là mấu chốt để hắn thăng cấp Hư Vương tam tầng cảnh, nói không chừng có thể mượn Hư Niệm Tinh một hơi đột phá trói buộc, thành tựu đỉnh phong vô thượng.
Cường giả Hư Vương tam tầng cảnh ngã xuống trong Huyết Ngục năm đó không chỉ có một mình Yêu Vương, mà là 3 người, nhưng Hư Niệm Tinh của hai người khác đã sớm bị lấy đi, chỉ có Hư Niệm Tinh của Yêu Vương khó xử lý, không ai lấy được.
Trên Yêu Sơn bao phủ yêu khí dày đặc khiến cho bất cứ Phản Hư Cảnh nhân tộc nào cũng không dám tùy ý xâm nhập.
Cuối cùng lần này có người thành công, Lạc Hải làm sao bỏ qua được?