Quỷ Tổ dự tính điều gì, Dương Khai hiểu rõ trong lòng, những cũng chưa bao giờ nói ra.
Nhưng ở trong loạn lưu không gian này, mọi thứ đều đã bị cắt đứt với bên ngoài rồi, Quỷ Tổ ngay cả việc cảm nhận mình ở đâu cũng không thể, nói chi đến việc nhìn trộm, cho nên Dương Khai không hề lo lắng thủ đoạn của mình sẽ bị Quỷ Tổ học trộm.
Tuy rằng lời nói của lão đã giúp công lực bản thân tăng lên, điều này khiến Dương Khai cảm kích lão, nhưng hắn vẫn luôn cảnh giác, cho tới tận bây giờ Dương Khai cũng không thực sự yên tâm về Quỷ Tổ cho lắm.
Hình như với những lão quái như lão, lật lọng là chuyện thường xảy ra, hiện tại Dương Khai không chỉ muốn tìm ra cách rời khỏi nơi này, mà còn phải đảm bảo sau khi rời khỏi đây, Quỷ Tổ sẽ không hạ độc thủ với hắn!
Khó nhằn đây!
Dương Khai rối như tơ vò, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp tốt nhất, chỉ có thể tạm thời tính toán từng bước một.
Dừng lại một lúc trong loạn lưu không gian, Dương Khai liền rời đi.
Vừa mới hiện ra, âm thanh Quỷ Tổ liền vang lên bên tai:
- Tiểu tử, có thu hoạch gì không?
Bộ dạng lão khẩn cấp, dường như đang rất lo lắng.
Dương Khai cười khổ:
- Đâu có đơn giản như vậy, tiền bối yên tâm, chớ nóng vội, ta vừa xác nhận xem vực trường không gian ở nơi này có có ổn định không thôi.
- Kết quả như thế nào?
Quỷ Tổ tiếp tục hỏi.
- Ừm, đã ổn định rồi, sẽ không làm ảnh hưởng đến phán đoán của ta.
- Vậy là tốt rồi!
- Tiền bối, vừa rồi ta dịch chuyển khoảng cách được bao xa?
- Khoảng ngàn dặm.
Quỷ Tổ hừ lạnh.
- Thủ đoạn của ngươi lần này tiến bộ không ít so với lần trước, xem ra công lực của ngươi quả thật cao hơn trước rất nhiều.
Dương Khai vô cùng phấn chấn. Trước kia hắn xé không gian, một lần dịch chuyển chỉ được vài trăm dặm, mà hiện tại nháy mắt cũng được ngàn dặm! Phải nói đây thực sự là một tiến bộ cực lớn!
- Đừng vọng tưởng giở trò được với ta, ta và ngươi đều rõ ràng, ngươi không trốn thoát khỏi lòng bàn tay lão phu đâu, hãy tận lực làm việc cho lão phu, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, lão phu cam đoan sẽ không làm hại ngươi!
- Vãn bối hiểu rõ.
Dương Khai khẽ gật đầu.
- Tiền bối nếu không có gì quan trọng, vãn bối phải tiếp tục.
- Đi đi!
Dương Khai lại xé rách không gian lần nữa. Đi vào loạn lưu không gian bên trong, tìm kiếm cơ hội và phương hướng ở trong đó.
Sau khi công lực và kiến thức được nâng cao, hắn bỗng nhiên ý thức ra rằng, kiến giải của mình về bí ẩn không gian huyền vẫn còn nông cạn. Tuy đối có thể là hiểu sâu hơn Quỷ Tổ một chút, nhưng chỉ như vậy thì chưa đủ để hắn thoát khỏi đại lục quỷ dị này.
Cho nên hắn giống như những lần trước, khi tới loạn lưu không gian này, bắt đầu cảm ngộ sự huyền bí trong không gian, theo dõi loạn lưu và dò xét huyền cơ trong đó.
Hắn chưa nói cho Quỷ Tổ điều này, bởi vì Quỷ Tổ rất thiếu kiên nhẫn, lão chỉ muốn Dương Khai lập tức dẫn lão rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Thời gian từng ngày trôi qua, Dương Khai vẫn ở trong loạn lưu không gian, mặc sức cảm ngộ sự huyền bí sâu sắc bên trong.
Mỗi một ngày, hắn đều trở về đại lục một lần, báo cáo tiến độ với Quỷ Tổ, trấn an lão khỏi nôn nóng.
Sự tiến bộ của Dương Khai hiển nhiên đã thu hoạch được thật lớn, kiến giải về không gian của hắn ngày càng phát huy tác dụng.
Ngày nọ, hắn bỗng nảy ra một ý nghĩ, bèn thoát ra khỏi không gian loạn lưu.
Hắn buông thần niệm ra, dùng thần niệm thay thế thân thể, đánh vỡ bức chắn không gian, thực hiện mục đích di chuyển tức thời.
Bởi vì hắn muốn rời khỏi nơi này, nhất định phải phá được vòng trói buộc của bầu trời bảy sắc đó, mà Quỷ Tổ cũng nói, bầu trời đó được hội tù từ rất nhiều vực trường trong vực sâu hỗn loạn, bao trùm phạm vi ít nhất mấy trăm vạn dặm.
Mặc dù với thủ đoạn của Dương Khai hiện giờ, cũng phải liên tiếp vài lần đến vài chục lần xé rách không gian mới có thể đột phá vòng vây của vực trường hỗn loạn đó.
Hắn không dám thăm dò bằng thể xác, bởi vì chỉ cần một sai lầm, cũng có thể làm hắn mất phương hướng trong vực trường.
Nhưng hắn có thể sử dụng thần niệm, thần niệm dù bị lạc thì cũng không có gì đáng lo ngại.
Cùng lắm là khiến thần thức bị hao tổn, nhưng có Ôn Thần Liên, rất nhanh là có thể khôi phục lại.
Thần niệm như thủy triều tỏa ra bốn phương tám hướng, Dương Khai đem thần niệm ngưng thành từng bó một, như những sợi tơ vô hình, kèm thêm lĩnh ngộ của bản thân hắn về không gian vào trong thần niệm rồi đâm tơ niệm vào hư không.
Tơ niệm bay tán loạn trong không gian, từng bó một, không ai nhìn thấy một dấu vết, xuyên qua mọi chỗ trên đại lục, biến mất ở một nơi rồi lại bỗng nhiên lại xuất hiện ở nơi khác, chúng đột phá sự trói buộc của không gian, dịch chuyển tức thời một cách quỷ dị.
Thần niệm Dương Khai bao trùm phạm vi càng lúc càng rộng, càng ngày càng xa!
Trên đỉnh núi, Quỷ Tổ luôn giám sát động tĩnh của Dương Khai bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh sợ, không khỏi gật đầu lẩm bẩm:
- Tốt, tốt, xem bộ có chút tiến triển.
Lão không kìm được nhếch miệng mỉm cười, Dương Khai có tiến triển cho thấy hy vọng để hắn có khả năng mở cái l*иg giam này lớn hơn một chút, cho nên lão không quấy rầy Dương Khai, tùy ý để hắn thử nghiệm.
Một lúc lâu sau, thần sắc Dương Khai lộ vẻ mệt mỏi, đây là dấu hiệu của việc xò xét bằng thần thức quá mức rộng lớn, vượt qua cảnh giới trước mặt hắn.
Giờ phút này, từng sợi thần niệm của Dương Khai gần như bao trùm nửa đại lục, căn bản không phải trình độ Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh có thể đạt được, e là kể cả Nguyệt Hi và Lã Quy Trần cũng không thể làm được như vậy.
Bởi vì thần niệm của Dương Khai nhảy vọt, ngắt quãng, đột phá trói buộc của không gian, chứ không nối liền giống như của người bình thường.
Cho nên hắn có thể dò xét nửa đại lục.
Hắn thu hồi thần niệm về, muốn khôi phục lại chút sức.
Nhưng mà vào thời khắc này, một sợi thần niệm trong số hắn đã tỏa đi bỗng có một chút động tĩnh bất thường.
Trong lòng Dương Khai khẽ động, đem số thần niệm còn lại thu hồi trước, một mặt ngưng tụ sức mạnh thần thức đến chỗ đó, tiếp tục tra xét.
Một lát sau, vẻ mặt hắn chấn động, có phát hiện kinh người!
Tại vị trí chính giữa đại lục, vạn trượng dưới lòng đất, có một nguồn năng lượng mênh mông khủng khϊếp, năng lượng đó kín đáo đến cực điểm, dường như vẫn luôn ẩn sâu dưới đó, nếu không nhờ thần niệm Dương Khai vừa thu hồi tình cờ đi qua nơi ấy, hắn cũng không thể nào phát hiện được.
Hơn nữa, hắn còn phát hiện, xung quanh nguồn năng lượng này, có một tầng ngăn cách, tầng ngăn cách này chắc chắn vô cùng, bảo vệ lấy nguồn năng lượng đó, che giấu nó một cách hoàn hảo, khiến người ta không thể phát hiện ra được.
Dương Khai cẩn thận đưa một ít thần niệm vào, dừng lại ở đó một lát, không ngờ lại cảm thấy dễ chịu vô cùng, tơ niệm sắp biến mất lại bắt đầu có dấu hiệu mạnh hơn.
Dương Khai chấn động, lập tức ý thức được nguồn năng lượng này có chút không tầm thường.
Hắn bất động, lưu một đám tơ niệm lại nơi này, dùng để xác định vị trí, còn hắn khoanh chân ngồi ngay ngắn, bắt đầu khôi phục.
Hắn muốn hiểu rõ, nguồn năng lượng đó rốt cục là cái gì!
Sống ở nơi này hơn hai nghìn năm, Quỷ Tố có biết hay không?
Rất nhanh, hắn mơ hồ cảm thấy hẳn là Quỷ Tổ không biết sự tồn tại của nguồn năng lượng này! Bởi vì nếu lão biết được, nhất định sẽ không bỏ qua, chắc rằng Quỷ Tổ sẽ không bỏ qua nguồn năng lượng khổng lồ như thế.
Chỉ có điều vì sao lão lại không phát hiện ra? Quỷ Tổ đã là cường nhân Hư Vương Cảnh. Nhất niệm sinh thì mọi chuyện trên đại lục đều rõ như lòng bàn tay.
- Tiền bối.
Dương Khai lấy thần niệm hô hoán.
- Chuyện gì?
Quỷ Tổ lập tức trả lời.
- Vãn bối muốn hỏi, người sống ở đại lục này ở lâu như vậy, liệu có phát hiện trên đại lục này có chỗ nào đặc biệt không?
- Chỗ đặc biệt?
Quỷ Tổ hừ lạnh một tiếng, bực mình khẽ gầm:
- Ngươi muốn hỏi cái gì? Nơi này ngoại trừ linh khí nồng đậm, vật tư phong phú, thì căn bẳn chỉ là một cái l*иg giam đáng ghét! Giam lão phu mệt nhọc hai nghìn năm, lão phu sớm muộn gì cũng phải rời khỏi nơi này!
- Có phải ngươi đã phát hiện ra điều gì không?
Lão bỗng nhiên cảnh giác.
- Không có, ta chỉ là muốn tìm hiểu rõ ràng, để tiện bề xác định chính xác phương hướng thoát ra!
Dương Khai thuận miệng đáp.
- Tốt nhất là như thế, nếu để cho lão phu phát hiện ngươi giở trò gì, đừng trách ra không khách khí với ngươi!
Quỷ Tổ hừ hừ.
Im lặng một lát, lão bỗng nhiên lại nói:
- Có phải ngươi đang dùng thần niệm đặc biệt của mình để tìm kiếm bổn nguyên ngôi sao ở nơi quái quỷ này?
- Bổn nguyên? Đó là cái gì?
Dương Khai ngạc nhiên.
- Ngươi không biết?
Quỷ Tổ cũng ngạc nhiên.
Dương Khai lắc đầu, cười khổ nói:
- Vãn bối xuất thân tại đại lục cấp thấp, nơi đó ngay cả Tinh Không cũng không có, cho nên mọi chuyện ở Tinh Vực đều không rõ lắm.
- Đồ man di!
Quỷ Tổ khinh thường
- Bổn nguyên chính là căn nguyên của một vì sao, bất kì một ngôi sao tu luyện nào cũng đều có bổn nguyên, nói một cách khác, nếu mỗi ngôi sao là một võ giả, thì bổn nguyên tương đương với đan điền, thức hải của võ giả đó! Nếu có võ giả nào có thể khắc hạ lạc ấn thần hồn của mình lên bổn nguyên của một ngôi sao tu luyện thì người đó là chúa tể của ngôi sao đó, có thể am tường hết thảy mọi thứ trên ngôi sao này. Nếu muốn thì có thể bộc phát thiên tai ở bất kì nơi nào trên ngôi sao này, chỉ cần một suy nghĩ của hắn thì núi cao có thể hóa thành biển lớn, vực sâu có thể trở thành vùng đất bằng phẳng.
Dương Khai không khỏi biến sắc, sợ hãi nói:
- Điều đó chẳng khác nào khống chế một ngôi sao sao?
- Đúng là như thế, ở Tinh Vực, mỗi một Tinh chủ đều nắm trong tay bổn nguyên của ngôi sao mà mình làm chủ, bọn họ có thể tùy ý hấp thu toàn bộ năng lượng trên ngôi sao đó để bổ sung cho bản thân, ở ngôi sao này, sức mạnh của bọn họ vĩnh viễn sẽ không cạn kiệt! Tiểu từ, giờ ngươi hiểu vì sao các Tinh chủ lại rất mạnh rồi chứ?
- Đã hiểu.
Dương Khai sắc mặt trắng bệnh
- Vậy nơi này...
- Hừ, nói ngươi là đồ man di quả nhiên là man di, nơi này chỉ là một đại lục quỷ dị, căn bản không phải là một ngôi sao, lấy bổn nguyên đâu ra? Từ một nghìn năm trăm năm trước lão phu đã tìm kiếm rồi, nếu thực sự có, làm gì đến phiên ngươi tới nẫng tay trên?
Dương Khai cười ngượng ngập một tiếng:
- Tiền bối nói rất đúng, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, không phải là muốn tìm kiếm bổn nguyên, trước đây còn chưa từng nghe nói qua bao giờ.
- Hừm, biết thì mau cố gắng tìm kiếm đường ra đi, đừng có nghĩ đến những điều không thực tế, chẳng ích lợi gì cho ngươi đâu.
Quỷ Tố khiển trách một phen rồi chặt đứt liên hệ với Dương Khai, không để ý tới hắn nữa.
Dương Khai tiếp tục khôi phục, lâm vào trong trầm tư.
Đúng như Quỷ Tổ nói, nơi này thoạt nhìn quả thật không giống một ngôi sao, nhưng chẳng qua chỉ là một vùng đại lục quỷ dị.
Nhưng... Dương Khai đã nhìn thấy có ngôi sao hình cổ thụ ở vực sâu hỗn loạn, nó như một cây đại thụ che trời khổng lồ, cành lá xòe ra, sinh trưởng giữa vực sâu hỗn loạn, tản ra năng lượng thuộc tính mộc nồng đậm.
Theo đó, nếu nói đại lục này là một ngôi sao cũng không quá, dù sao thể tích của nó cũng không hề nhỏ, vượt xa phạm trù thiên thạch.