Suy nghô của Hồ gia tỷ muội têët không thể giấu được Dương Khai.
Hơn nữa chính Dương Khai cũng đã sớm có tính toán.
Tôn Ngọc do bị đám người Trần Châu hiểu lầm là người mở ra Long Hoàng truyền thừa nên được đối đãi như báu vật, nếu Hồ gia tỷ muội mang theo Đồng Khí Liên Chi Thần Công tới Song Tử Các, vậy chắc đãi ngộ cũng không kém.
Nhất định có thể trở thành ngôi sao mới của Song Tử Các.
Bởi vì thứ mà họ có được là Đồng Khí Liên Chi Thần Công chính thống chứ không phải là thứ thần công do các hậu nhân Song Tử Các tự chắp vá.
Quan trọng hơn chính là trong Song Tử Các, nói không chừng có thông tin mà Hồ gia tỷ muội cần. Những năm gần đây, họ vẫn tự mày mò tu luyện, công lực tuy đã đạt tới Siêu Phàm nhất tầng cảnh, nhưng ở Thông Huyền đại lục cũng không là gì cả.
So với họ, những người trong Song Tử Các nghiên cứu Đồng Khí Liên Chi Thần Công còn sâu hơn, cũng có thể truyền thụ cho họ rất nhiều kinh nghiệm, việc này tốt hơn rất nhiều so với tự tu luyện.
- Dương Khai, bọn ta muốn...
Hồ Kiều Nhi vừa lắp bắp nhìn Dương Khai đã bị hắn đưa tay ra hiệu cắt lời.
- Trần Phủ chủ, hai vị Các chủ Song Tử Các đó đối đãi với người khác như thế nào?
Dương Khai dò hỏi, hắn biết rõ Hồ gia tỷ muội nghĩ gì, nhưng hắn không yên tâm để họ tới Song Tử Các.
- Về mặt tính tình, Dương Thánh chủ cứ yên tâm đi, ta cùng bọn họ có giao tình nhiều năm, họ cũng là người thật thà, đệ tử Song Tử Các không nhiều, chỉ chưa đầy một nghìn người, nên bọn họ rất an phận thủ thường, không làm việc gì thương thiên hại lý. Có điều, chỉ một nghìn người, nhưng địa vị của Song Tử Các ở đại lục lại không hề kém Long Phượng Phủ ta, Ngô Thiên và Ngô Pháp đều có tu vi Nhập Thánh nhất tầng cảnh ngang với Trần mỗ, nhưng hai người họ liên thủ lại có thể chiến thắng nhiều cường nhân Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh.
Trần Châu vui vẻ giải thích.
- Vậy thì không thành vấn đề.
Dương Khai gật đầu.
Trần Châu hai mắt tỏa sáng:
- Hai vị cô nương nếu có thể mang theo đầy đủ Đồng Khí Liên Chi Thần Công tới Song Tử Các, Ngô Pháp Ngô Thiên chắc chắn sẽ mừng phát điên!
- Không vội, Kiều Nhi và Mị Nhi cứ theo ta về Cửu Thiên Thánh Địa một chuyến trươc đã, chờ tới đó rồi quyết định cũng không muộn.
Dương Khai cười khà khà.
- Ừ.
Hồ gia tỷ muội rất nghe lời.
- Vậy... Trần Mỗ có thể truyền tin cho Ngô Pháp và Ngô Thiên, báo cho họ biết tin tốt này không?
Trần Châu vừa cẩn thận hỏi vừa quan sátsắc mặt Dương Khai.
- Vậy làm phiền Trần Phủ chủ.
Dương Khai gật đầu.
- Đa tạ.
Trần Châu cảm kích ra mặt, vội vàng gọi Tiêu Linh trưởng lão, lệnh cho lão tới Song Tử Các một chuyến, đem tin tức về Hồ gia tỷ muội truyền cho Ngô Pháp và Ngô Thiên.
Long Phượng Phủ và Song Tử Các xưa nay có giao hảo, Trần Châu và Ngô Pháp, Ngô Thiên giao tình cũng rất tốt, Tôn Ngọc khởi động Long Hoàng truyền thừa, khiến Long Hoàng oai nghi mấy nghìn năm tái hiện, lão thì vui sướиɠ nhưng cũng thấy tiếc cho Song Tử Các, hiện giờ có thể thấy được hy vọng từ Hồ gia tỷ muội, cũng rất muốn nhanh chóng thông báo cho hai vị bằng hữu kia, thầm lấy làm mừng cho bọn họ.
Dương Khai sải bước vào trong đoàn người, cùng Lăng Thái Hư sóng vai đi trước.
Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi khó nén kích động trong lòng, một trái một phải đứng cạnh Trần Châu hỏi han tình hình bên Song Tử Các.
Trần Châu nói hết tần tật những gì mình biết, ba người trò chuyện vui vẻ.
- Dương Thánh chủ cũng thật nhọc lòng suy nghĩ thay hai người rồi.
Khi nói chuyện, Trần Châu bỗng cười thần bí.
- Câu này của tiền bối là có ý gì?
Hồ Kiều Nhi thắc mắc.
Trần Châu giải thích:
- Dương Thánh chủ bảo hai người cùng Thánh chủ về Cửu Thiên Thánh Địa, ta lại truyền tin tức tới Song Tử Các, vậy nếu Ngô Thiên và Ngô Pháo muốn đi tìm hai người thì phải tới Cửu Thiên Thánh Địa. Có Thánh chủ đứng ra chủ trì mối quan hệ này thì Ngô Pháp và Ngô Thiên sau này chắc chắn sẽ không bạc đãi hai người, mà ngược lại bọn họ còn có thể coi hai người là hy vọng tương lai của tông môn. Ngược lại, nếu hai người trực tiếp tới Song Tử Các thì tình hình có thể sẽ khác.
Hồ Kiều Nhi ngẫm nghĩ một chút cũng hiểu được lời này có lý, lặng lẽ nhìn thoáng qua Dương Khai ở phía trước, bĩu môi:
- Quỷ tâm đúng là lắm kế.
- Thánh chủ cũng là vì muốn tốt cho hai người thôi.
Trần Châu gật đầu mỉm cười mờ ám, như thể đã nhìn thấy chuyện gì sẽ diễn ra.
...
Liên tiếp ba tháng lặn lội đường xa, mấy nghìn người cuối cùng cũng sắp đến nơi, tin tức truyền ra, trong lòng mỗi người đều phấn chấn, vẻ mặt chờ mong.
Thời gian dài như vậy, những võ giả đến từ Đại Hán này cũng đã kiệt sức, sau khi trải qua bao hiếu kỳ về sự mới mẻ ban đầu, bọn họ rất muốn có một chỗ an thân, để hưởng thụ trọn vẹn thiên địa linh khí nồng đậm của đại lục này ban cho.
Thế giới này có môi trường tu luyện tốt hơn Đại Hán không biết bao nhiêu lần, ai cũng đều âm thầm chờ mong xem ngày sau mình có thể phát triển như thế nào.
Cách Cửu Phong gần trăm dặm, một nhóm người vội vã từ Cửu Thiên Thánh Địa bay đến.
Đến gần, đều chắp tay thi lễ:
- Thánh chủ!
Mấy vị trưởng lão Thánh Địa toàn lực xuất động không sót lại một ai, ánh mắt lưu qua mấy nghìn người kia, lộ rõ vẻ rò mò.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, hỏi:
- Tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?
Đại trưởng lão Từ Hối nói:
- Đã chuẩn bị xong rồi ạ, nhận tin tức Sử Khôn trưởng lão truyền về, từ mấy ngày trước bọn thuộc hạ đã dọn dẹp lại Chiến Hồn Điện một lần, hiện giờ lúc nào cũng có thể vào ở, tuy nhiên còn một vài chỗ cần sửa lại nữa.
- Không sao.
Dương Khai gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng.
Cửu Thiên Thánh Địa có ba nghìn đệ tử, lần này Dương Khai mang tới bốn năm nghìn người, có sắp xếp trong Cửu Phong thế nào cũng không được, cho dù là miễn cưỡng thì nhiều người tụ lại một chỗ như vậy, sau này linh khí thiên địa cung ứng tu luyện cũng là một vấn đề.
Cho nên hắn sớm đã nghĩ ra nơi để sắp xếp cho mọi người.
Phá Huyền Phủ và Chiến Hồn Điện chính là lựa chọn không tồi.
Nơi lập tông của hai tông môn này linh khí cũng không tầm thường, phong cảnh tuyệt đẹp, rất thích hợp làm chỗ ở lâu dài, quan trọng nhất chính là nơi đó đã được xây dựng sẵn.
Chỉ có điều hiện giờ ở Phá Huyền Phủ xuất hiện một lối vào Tinh Không, Dương Khai lo cho những người đến từ Đại Hán này ở đó không yên tâm nên đã dồn hết bọn họ vào Chiến Hồn Điện.
Sử Khôn trưởng lão cũng xuất phát trước về Cửu Thiên Thánh Địa truyền lệnh của Dương Khai.
Hiện giờ tất cả đều đã sắp xếp thỏa đáng.
Chỉ còn chờ người Dương Khai đưa tới vào ở.
Chiến Hồn Điện cách Cửu Thiên Thánh Địa cũng không xa, đáng quý nhất chính là nó nằm giữa Thánh địa và U Minh Tông, như vậy bất kể ai muốn gây bất lợi cho bọn họ đều phải qua Cửu Thiên Thánh Địa hoặc U Minh Tông.
Sự an toàn của những võ giả Đại Hán này đã được bảo đảm chắc chắn.
Lúc đi đường, Dương Khai cũng đã đem việc này nói cho mọi người biết, Dương Chiếu, Thu Ức Mộng, Hoắc Tinh Thần và thủ lĩnh các thế lực đều không có ý kiến gì.
Ở chỗ cũ của Chiến Hồn Điện, về sau bọn họ muốn đến tìm Dương Khai hoặc tới Cửu Thiên Thánh Địa cũng rất thuận tiện, chỉ mất chưa đầy nửa canh giờ.
Đoàn người khổng lồ tiến về phía trước, Dương Khai giới thiệu một lượt chư vị trưởng lão Thánh địa với bọn họ để quen mặt.
Đối với những người Dương Khai đưa tới, đám người Từ Hối đều biểu hiện khiêm tốn, điều này làm cho những thủ lĩnh trẻ tuổi vừa mừng lại vừa lo.
Trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, với tu vi của mình, nếu không có quan hệ với Dương Khai thì e những cường nhân Nhập Thánh Cảnh này chẳng buồn liếc nhìn.
Nhưng hiện tại, mấy cao thủ đã sống mấy trăm năm này tỏ thái độ đối với mình đều rất khách khí.
Trong lúc nhất thời sinh ra cảm giác phấn chấn, cũng càng lĩnh giáo được địa vị phi phàm của Dương Khai ở thế giới này.
- Dương Thánh chủ, đã đến nơi rồi thì bọn ta xin cáo từ trước.
Trần Châu chợt đến cạnh Dương Khai.
Bọn họ rời khỏi Long Phượng Phủ đã hơn mấy tháng rồi, cũng đến lúc nên trở về.
- Trần Phủ chủ đi đường mệt nhọc, hãy về Thánh địa nghỉ ngơi vài ngày đi, cũng để ta được tận lễ đón khách.
Dương Khai thành thật, đoạn đường tới đây quả nhiên đã gặp không ít chuyện.
Mất nghìn người đi đường, cũng có một vài tên mù mắt gây rối, nếu không có người của Long Phượng Phủ xử lý thích đáng thì e Dương Khai đã đại khai sát giới từ lâu rồi rồi.
Đám người Trần Châu cũng tận tâm tận lực hộ tống. Sắp nhìn thấy cửa nhà, nếu Dương Khai không làm gì gọi là cảm tạ thì cũng không hay.
- Chuyện này...
Trần Châu chần chừ.
- Lời mời của Dương tiền bối, chúng ta đừng cự tuyệt.
Tôn Ngọc chen vào.
Trần Châu cười khổ:
- Thằng nhóc này!
Nói rồi bèn gật đầu chắp tay nói:
- Vậy xin làm phiền.
Dương Khai mỉm cười gật đầu.
Tôn Ngọc lén lút đi tới cạnh Dương Khai, nhỏ giọng dò hỏi:
- Dương tiền bối, khi nào mới có thể đem chân tướng sự việc nói cho Phủ chủ biết? Mỗi lần bọn họ cung kính với vãn bối như vậy, vãn bối đều cảm thấy tội lỗi lắm.
- Thế này đi, đợi xử lý xong chuyện này, ta đi tìm một người, chờ ta tìm được người đó sẽ tới Long Phượng Phủ nói rõ mọi chuyện.
- Thật sao?
Tôn Ngọc mừng rỡ.
- Ừ.
- Người Dương tiền bối muốn tìm chẳng lẽ là Phượng hậu?
Tôn Ngọc thuận miệng đoán.
Ai ngờ Dương Khai gật đầu thừa nhận:
- Đúng!
Cũng đến lúc đưa Tô Nhan về rồi, nàng ở tông môn đó đã hơn mười năm, lần trước gặp Dương Khai cũng đã cách đây bảy năm, hiện giờ người của Lăng Tiêu Các đều đã tới Thông Huyền đại lục, cũng nên để nàng trở về tông môn rồi.
Đưa nàng trở về kế thừa Phượng Hậu bên kia thì tu vi của nàng sẽ được nâng cao một bước.
Dương Khai âm thầm mong đợi.
Một lúc lâu sau, đoàn người khổng lồ đi qua Cửu Phong, dưới mệnh lệnh của Dương Khai, Từ Hối ở Cửu Thiên Thánh Địa tận tình chiêu đãi đám người Long Phượng Phủ.
Những người khác tiếp tục hướng tới Chiến Hồn Điện.
Dương Khai đã dặn dò Từ Hối đưa chút đan dược cho Long Phượng Phủ để tạ lễ, chắc Từ Hối cũng có thể xử lý tốt việc này.
Lại một canh giờ nữa trôi qua, mọi người cuối cùng cũng đã tới được Chiến Hồn Điện.
Xa xa đó, Vu Kiếp của U Minh Tông bay lại, chắp tay chào:
- Dương Thánh chủ, đã lâu không gặp.
- Vu Tông chủ, sao ngươi cũng tới đây hỗ trợ?
Dương Khai có chút bất ngờ.
Vu Kiếp cười ha hả vài tiếng:
- Rảnh rỗi nên dẫn đệ tử lại đây giúp một tay, những người này đều là người ở quê hương Dương Thánh chủ? Không ít nhỉ.
Vừa nói vừa nhìn sang phía sau Dương Khai, âm thầm lấy làm kinh ngạc.
- Đúng vậy, về sau bọn họ sẽ ở lại đây, cách U Minh Tông không xa, cũng cần Vu Tông chủ hao tổn nhiều tâm trí rồi.
- Yên tâm, chỉ cần U Minh Tông ta còn đó, sẽ không ai có thể vượt qua phòng tuyến U Minh Tông để xâm lăng nơi này đâu.
Vu Kiếp vỗ ngực cam đoan.