Tạm gác lại chuyện đi phủ Thành chủ tìm Địch Diệu thương lượng chuyện Thiên Niên Ma Hoa, dù sao thì chuyện này cũng không vội
Sở dĩ Dương Khai đồng ý với Đỗ lão, thứ nhất là vì Đỗ lão chăm sóc hắn khá tốt, ở Cự Thạch Thành nếu không có Đỗ lão tạo điều kiện, hắn cũng không thuận buồm xuôi gió được, cuối cùng cũng là bởi vì Đỗ lão luồn kim sẻ chỉ nên Thương Viêm mới tìm được chính mình.
Thứ hai thì đúng là Dương Khai đã bị dụ vì lợi ích trước mắt.
Bây giờ hắn thu thập không ít dược liệu luyện chế Thánh đan, thậm chí ngay cả Địa hỏa đảm hai ngày trước cũng thu thập được rồi, nhưng vẫn còn sót lại vài vị nguyên liệu trân quý khó kiếm được.
Mấy vị bằng hữu của Đỗ lão không nhất định là sẽ có, nhưng nói không chừng bọn họ có cách tìm được, thiết lập mối quan hệ đó tìm hiểu thử xem cũng không tệ.
Chỉ cần thu thập đủ vài vị dược liệu còn sót lại, lại có thể tăng thêm thuật luyện đan, Dương Khai có thể về tuyết sơn dẫn bộ tộc Cổ Ma đi ra
Trên đại lục này, hắn cần phải nhanh chóng có được lực lượng và nền tảng của bản thân.
Góc Tây Bắc Phù Vân Thành, giáo trường thật lớn, kín hết người, từng chiếc bàn được bày ở trung tâm giáo trường, khoảng cách tối thiểu cách nhau hơn ba mươi trượng, sơ sơ đếm qua, ước chừng có mấy trăm cái bàn
Những thứ đó đều chuẩn bị cho cuộc thi đấu sắp tới của luyện đan sư.
Ở ngoài giáo trường, vô số vũ giả và luyện đan sư im lặng chờ đợi, ở phía khán đài cao ở phía trước nhất của giáo trường, có một vài lão giả tóc đã bạc phơ đang bận rộn.
Dương Khai tâm trạng bình tĩnh, và không hồi hộp gì, ngược là thì Mễ Na, sau khi thấy cảnh tượng hoành tráng như thế này, không ngừng kinh ngạc thán phục, giống như một tiểu ny cô ở hương thôn chưa từng trải qua sự đời đột nhiên vào trong một thành trì hào nhoáng tráng lệ, tất cả đều có vẻ như rất mới mẻ kì lạ
- Dương huynh
Có một tiếng kêu to, đột nhiên từ bên kia truyền tới.
Dương Khai quay đầu nhìn lại, bất chợt thấy Địch Diệu lại ở nơi này, sau lưng y có hai người vũ giả mặc áo giáp đen, thực lực đã đạt tới Siêu Phàm Cảnh.
Xem ra thì sau sự việc của hai ngày trước, chỗ phủ Thành chủ đã trang bị cho y thêm hai tên hộ vệ, chăm sóc rất chu đáo
- Sao huynh lại ở đây
Dương Khai mỉm cười, đây đúng thật là trùng hợp, nếu như mà lúc nãy hắn thật sự trực tiếp đi gặp Thành chủ, có thể là phải bù một khoảng trống rồi, xem như lần này đến đây là đúng.
- Đến đây xem náo nhiệt à
Địch Diệu khẽ mỉm cười
- Huynh cũng đến đây xem náo nhiệt sao?
- Ta đến tham gia thi đấu
Dương Khai giải thích một câu
- Không phải chứ?
Địch Diệu rõ ràng rất giật mình
- Huynh mà tham gia thì bọn họ làm gì có hy vọng gì nữa chứ?
Luyện đan sư thế hệ trẻ này, có thể đạt tới cấp bậc Linh cấp, thì đã là một hạt giống có tố chất không tệ rồi, số lượng như thế cũng cực kì hiếm có, càng không khỏi nói tới người như Dương Khai đây, đã đạt tới trình độ Linh cấp thượng phẩm rồi.
Lấy tư chất như thế mà tham gia và vào vòng trong thì rõ ràng là có chút hϊếp đáp người khác.
- Tùy tiện chơi thử thôi
Dương Khai cười ha ha và nói.
Ánh mắt của Địch Diệu lóe sáng, trên khuôn mặt thần sắc có chút dao động:
- Nếu mà huynh tham gia thì ta cũng muốn tham gia
- Dương Khai đây là ai vậy?
Mễ Na hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Địch Diệu dò hỏi
- Đây chính là người mà mấy ngày trước ta tranh đấu lấy Đại hỏa đảm, Địch Diệu Địch huynh
Dương Khai giới thiệu, lại chỉ vào Đỗ Vạn và Mễ Na nói:
- Vị này là người của Hiệp hội đan sư Cự Thạch Thành, Đỗ Vạn- Đỗ lão và Linh cấp hạ phẩm luyện đan sư Mễ Na
Địch Diệu thần sắc liền nghiêm túc, lập tức cung kính ôm quyền:
- Thì ra là người của Hiệp hội đan sư Cự Thạch Thành, vãn bối bái kiến Đỗ lão.
- Ngươi biết ta sao?
Đỗ Vạn ôn hòa mỉm cười
- Có nghe lão sư nhắc tới ngài. Lão sư nói ngài là một trong số ít những người trong thiên hạ, vị cao nhân có thể đạt tới Thánh cấp trung phẩm luyện đan sư!
- Tôn sư là…
Đỗ Vạn thần sắc khẽ động
- Xin thứ lỗi lão sư không cho vãn bối nói ra danh hào.
Địch Diệu khó xử mà giải thích
Đỗ Vạn không khỏi lấy làm thất vọng, nhưng cũng khá nhanh lấy lại sắc mặt, nói:
- Không có sao, nếu tôn sư đã nói như vậy, thì chắc cũng là tiền bối của Đỗ Vạn đây, thay Đỗ mỗ chuyển một câu nói cho tôn sư là Đỗ mỗ còn sống trên đời nhất định sẽ không phụ lòng kì vọng của ngài, tuyệt đối đạt tới Thánh cấp trung phẩm.
- Vãn bối nhất định sẽ chuyển lời
Địch Diệu nghiêm nghị gật đầu
- Hậu sanh khả quý
Đỗ Vạn thổn thức một tiếng
- Ta vốn dĩ tưởng Dương tiểu hữu là vị Luyện đan sư trẻ tuổi xuất sắc nhất khắp thiên hạ rồi, nhưng hôm nay được gặp Địch tiểu hữu, mới biết lão phu có kiến thức thật là nông cạn, Địch tiểu hữu cũng không hề kém cỏi hơn Dương tiểu hữu.
- Đỗ lão, sao ngài có thể biết được thuật luyện đan của y mà đem so sánh với Dương Khai?
Mễ Na không hiểu, nói
- Ha ha, Luyện đan sư và người luyện võ không giống nhau, đợi khi con già như ta, sẽ có con mắt nhìn người thôi
Đỗ Vạn cười ha ha
Mễ Na ngạc nhiên nhìn Địch Diệu, phát hiện y vẫn với khuôn mặt thản nhiên, trong lòng chắc là cũng đồng ý với cách nhận xét của Đỗ lão, lập tức bĩu môi, bất mãn và nói:
- Bộ dạng ngươi cũng không tệ, nhưng có chút rắm thối
- Ách, ta có sao?
Địch Diệu ngạc nhiên hỏi
Mễ Na gật đầu, hừ nói:
- Ta cũng muốn xem thử, có phải là thuật luyện đan của ngươi giỏi giống Dương Khai không. Đỗ lão, cũng để y ghi danh tham gia đi, nói không chừng chỉ là một cái gối thêu hoa, nhìn được mà dùng không được
- Mễ Na, không được vô lễ!
Đỗ lão quát một tiếng
- Được thôi, Dương huynh đã tham gia, đương nhiên ta cũng phải tham gia rồi
Địch Diệu với vẻ mặt vui sướиɠ
- Đỗ tiền bối, vãn bối sẽ lấy danh nghĩa thành viên của hiệp hội đan sư các vị đăng kí tham gia vậy
Đỗ Vạn nghe vậy cười khổ, lắc đầu nói:
- Xem ra mấy vị lão bằng hữu kia của ta muốn đại xuất huyết đây
Vốn dĩ có Dương Khai tham gia cùng, lão ta đã nắm chắc phần thắng trong tay, bây giờ lại thêm một Địch Diệu, vậy là mấy người kia không có cơ hội nắm được phần thắng rồi
Hy vọng là bọn họ không đánh nhau dữ dội là được rồi. Đỗ lão thầm nghĩ
Địch Diệu muốn tiếp cận với sự náo nhiệt này, Dương Khai cũng không cản được, đành để mặc cho y làm liều
Theo Đỗ Vạn đến cái đài cao cao kia, bổ sung thêm thủ tục ghi danh, Dương Khai và Địch Diệu mỗi người lãnh một cái mã số
Hai người và những người luyện đan sư kia không giống nhau, thần sắc rất thản nhiên, không có chút nào khẩn trương hay hưng phấn cả, giống như chỉ đến đây tùy tiện chơi đùa thôi
Trong lúc đang đợi, có một đám người từ bên kia đi tới, đứng đầu là một lão giả, phía sau có mấy tên luyện đan sư đi theo
Dương Khai lập tức hiểu rõ, những vị này chắc là lão bằng hữu mà Đỗ lão đã nhắc tới
Đợi đến khi đến gần trước mặt, chỉ nở một nụ cười xem như lời chào hỏi nhau, cảnh tượng hòa hợp.
Đám lão nhân này đều có thâm tình lâu năm, tự nhiên tình bạn rất sâu đậm, ngược lại là đám người thanh niên luyện đan sư, trong lúc đang nhìn nhau cố ý tỏ vẻ thù địch, không khí hóa ra rất kì lạ
Đám lão nhân đó cũng phát hiện ra, nhưng cũng không ngăn cản, ngược lại trong lời nói còn không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đám người trẻ tuổi đó, như sợ thiên hạ không loạn vậy
Sự bình tĩnh của Dương Khai và Địch Diệu đã gây chú ý cho đám người đó, nhưng lại muốn từ chỗ Đỗ lão thám thính lai lịch của bọn chúng, Đỗ lão chỉ cười không nói gì, làm cho đám lão nhân đó ngứa ngáy trong lòng
Bỗng nhiên, tiếng chiêng trống kèn sáo vang lên, không khí náo nhiệt cực điểm, tiếng bàn luận sôi nổi không ngừng của đám người bên dưới
Trên đài cao truyền đến một âm thanh uy nghiêm:
- Chào các vị, tại hạ là đương gia Lưu Phúc của Hiệp hội đan sư Phù Vân Thành, Lưu mỗ hoan nghênh các vị luyện đan sư từ các nơi xa xôi tới đây, bất luận các vị đến đây có mục đích gì, hôm nay nơi này hội tụ các vị bằng hữu từ nam hồ tứ hải trên khắp thiên hạ, mượn cơ hội này, tổng hội đan sư tổ chức cuộc thi đấu, mời các chư vị thể hiện hết khả năng của mình, cùng với luyện đan sư khắp thiên hạ thi đấu một phen
Lưu lưu loát loát, Lưu Phúc nói một mạch, bao gồm sắp xếp, quy định của cuộc thi đến giải thưởng cuối cùng
Sự xuất hiện của Thánh cấp đan lô, trong phút chốc làm cho tròng mắt của vô số luyện đan sư đều đỏ hết cả
Mễ Na cũng hưng phấn đến nỗi nói không nên lời, khuôn mặt như muốn nói là không lấy được Thánh cấp đan lô đó thề không bỏ qua vậy
Nói một hồi lâu, tâm trạng của mọi người được điều tiết lại, Lưu Phúc ngắm nhìn bốn phía, mỉm cười nói:
- Vậy bây giờ, cuộc thi đấu bắt đầu, xin mời các vị dựa vào số thứ tự mới lấy, tìm đến vị trí của mình
Mới vừa dứt lời, quãng trường đã bị mấy trăm người xông vào, đấy đều là những luyện đan sư khá là trẻ, tuổi lớn nhất không đến bốn mươi, ai ai cũng có trình độ Huyền cấp trở lên, luyện đan sư có cấp bậc Linh cấp chỉ chiếm khoảng một phần.
Dương Khai và Địch Diệu nhìn một cái, chậm rãi bước vào trong quãng trường đó
Hai người này ghi danh cuối cùng, lẽ dĩ nhiên vị trí ở góc rẽ cuối cùng rồi, cái bàn kia cũng là mới thêm vào đó
Nếu không phải có Đỗ lão ra mặt, bọn họ nhất định không có tư cách tham gia
Nhưng đây cũng vừa lòng tâm ý của Dương Khai, hắn có thể nhân cơ hội lần này cùng Địch Diệu thương lượng chuyện hợp tác
Trên bàn, có một túi Càn Khôn, Dương Khai cầm lấy túi Càn Khôn, thần thức thăm dò bên trong cái túi một phen, phát hiện bên trong có không ít dược liệu, còn có một đan lô.
Đan lô này có cấp bậc Huyền cấp trung phẩm, cấp bậc của dược liệu cũng không cao, nhiều nhất là Linh cấp, có những hạn chế này, đa số mọi người có thể phát huy được trình độ của mình, càng thuận lợi cho việc bình xét và so sánh
Cuộc thi đấu luyện đan có mấy hạng mục. Hạng mục thứ nhất là ngưng luyện dược dịch, trong thời gian quy định, dược dịch ngưng luyện càng nhiều, cấp bậc càng cao, thì chiếm được ưu thế
Có thể nói, nguyên liệu sở hữu và khởi điểm của mọi người là hoàn toàn giống nhau, kết quả cuối cùng như thế nào, thì phải xem thủ đoạn của mình rồi.
Dưới hiệu lệnh của Lưu Phúc, cuộc thi đấu chính thức bắt đầu
Dương Khai lấy tất cả mọi dược liệu ra, tiện tay cầm lên vài vị, đặt vào lòng bàn tay, vận chuyển chân nguyên ngưng luyện, vẻ mặt thoải mái.
Nhìn lướt qua Địch Diệu, phát hiện y cũng là làm như vậy
Luyện đan sư có thực lực ưu tú, trong lúc ngưng luyện dược dịch, có thể nhất tâm đa dụng, không cần phải ngưng luyện từng vị một
Mễ Na ở trung tâm của quãng trường, tốc độ cũng không chậm
So sánh với Dương Khai thì nàng ta không đủ tự tin, nhưng so với các luyện đan sư khác, không cần nghi ngờ sự ưu tú của nàng ta
Chân nguyên chi hỏa nuốt nhổ ra, mấy vị dược liệu đó rất nhanh được ngưng luyện thành dược dịch, tạp chất bị thanh trừ, động tác đâu vào đấy.
- Địch huynh!
Dương Khai vừa động đậy vừa khe khẽ kêu lên một tiếng
- Liên quan đến chuyện cùng huynh hợp tác trước đây
- Suy nghĩ ra sao rồi?
Địch Diệu cũng khe khẽ nói qua, tốc độ của đôi tay không hề giảm chút nào
- Có thể hợp tác, nhưng ta muốn biết mục đích của huynh không phải là dược dịch của Thiên Niên Ma Hoa, vậy huynh rốt cuộc tới đây làm gì?
- Không phải ta đã nói rồi sao, ngưng luyện dược dịch đối với ngươi có lợi rất lớn, đối với ta cũng vậy, ta tự nhiên là muốn ngưng luyện dược dịch, đương nhiên, những dược dịch sau khi ngưng luyện đều tặng hết cho ngươi, chẳng phải sư thúc của ngươi cần đến nó sao?
- Đúng vậy
Dương Khai gật đầu, chau mày nói:
- Nếu thuận tiện, có thể nói cho ta nghe thử, rốt cuộc là có lợi ích gì vậy?
- Không phải không tiện mà ta cũng không biết nói sao cho tốt
Địch Diệu mỉm cười lắc đầu
- Lão sư nói với ta như vậy, ta chỉ biết làm theo mà thôi