Mấy ngày kế tiếp, đều là hai tiểu công nhìn được mà không ăn được, chỉ có thể tự mình giải quyết du͙© vọиɠ.
Trầm Di từ sau khi hai người bọn họ biểu lộ ra lang tính, liền tràn đầy sợ hãi với hai người bọn họ.
Hai tiểu công đáng thương của chúng ta, cũng đã hơn một tháng không được chạm vào đại thúc.
Tiếp tục như vậy nữa, hai tiểu công kiểu gì cũng nghẹn chết.
Chỉ chớp mắt, cũng đã một năm trôi qua..
Cũng đã đến đêm giáng sinh.
Lục Thiên Hạo nói muốn chuẩn bị một phần kinh hỉ.
Trầm Di chỉ có thể cùng Sở Trung Thiên đi làm.
Trầm Di cũng không phải không muốn cùng bọn họ –
Kỳ thật cũng đã sớm quen với nhiệt độ cơ thể đối phương.
Chỉ có điều ba người, cùng một chỗ xích͙ ɭõa với nhau, thật sự là…
Cũng không phải sợ thể lực của mình chống đỡ không nổi, mà là đối với mỗi người, hắn đều có phản ứng bất đồng, nên dù sao hắn cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy.
“Ngô…” Trầm Di sững sờ nhìn khuôn mặt phóng đại của Sở Trung Thiên.
Đầu lưỡi linh xảo của đối phương, vòng vo trong khoang miệng hai vòng, sau đó lùi ra.
“Ngươi đang nghĩ gì thế? Đã về đến nhà.”
Trầm Di không có phát hiện, bộ dáng của mình bây giờ, phi thường muốn tìm bất mãn.
“Ân?” Trầm Di còn đang trong sững sờ. Nhất thời không kịp phản ứng với việc Sở Trung Thiên hôn.
Sở Trung Thiên không khỏi xấu xa cười cười. Kéo đầu Trầm Di lại, tiếp tục hôn.
Chỉ có điều lúc này không còn nhẹ nhàng như lần trước.
Đúng vậy, về đến nhà, Sở Trung Thiên hắn cũng có thể trở về nhà.
Cảm giác hạnh phúc không thể nào kể tên tràn đầy khắp toàn thân.
Nói thật, ngay từ đầu hắn đối với chuyện ba người đích xác có chút nén giận.
Nhưng theo thời gian phát triển, loại cảm giác hạnh phúc lại càng ngày càng đậm.
Thậm chí còn có ảo giác, chỉ khi có ba người bọn họ, Trầm Di mới có thể tìm được hạnh phúc.
Cho dù thiếu ai, cuộc sống cũng đều tràn ngập tiếc nuối.
Vô luận như thế nào cũng được, dù sao, sự tình so với dự đoán đã tốt hơn rất nhiều.
“Ngô…ngô..” Kí©ɧ ŧìиɧ quá độ làm cho nước bọt của cả 2 tràn ra khóe miệng của Trầm Di.
Đầu lưỡi linh xảo chống đỡ, liếʍ láp đến từng góc trong khoang miệng Trầm Di
“Ngô –” Hai mắt của Trầm Di không khỏi bị một lớp sương mù che phủ. Thân thể mẫn cảm luôn có thể đơn giản bị Sở Trung Thiên nhen nhóm dục hỏa.
Không khỏi nhẹ nhàng lôi kéo quần áo Sở Trung Thiên, nói cho hắn biết đã đủ rồi.
Sở Trung Thiên chậm rãi thả Trầm Di ra.
Đầu lưỡi của hai người thậm chí còn quấn lấy nhau.
Sở Trung Thiên đã hơn một tháng không có chạm vào Trầm Di.
Nhưng mà bây giờ không phải thời gian xúc động, nếu không kế hoạch của hắn và Thiên Hạo sẽ bị phá hủy hết.
Chỉ muốn làm cho Trầm Di sa vào trong sự vui sướиɠ mà hai người bọn họ mang đến cho hắn.
Dù sao, cũng không thể luôn tách nhau ra mà làm.
Trở lại nhà, mở cửa. Thiên Hạo tiến đến cho Trầm Di một cái ôm thật to. ( to là như thế nào o.o)
Nhưng mà trên bàn cơm, không thể xem như là bữa tối được, càng giống như là điểm tâm ngọt trước bữa ăn thì đúng hơn, nhưng mà bữa điểm tâm ngọt này, có vẻ hơi nhiều.
Trầm Di có chút kinh ngạc nhìn đủ loại bánh ngọt trên bàn.
Nhìn giống như mới làm xong, bởi vì bên cạnh còn đặt dụng cụ phun kem.
Kết quả, mới về đến nhà, đại thúc đã bị kéo đến bên cạnh bàn, ăn thật nhiều đồ ăn.
Trầm Di chỉ là cảm giác có chút kỳ quái, nhưng mà cũng không cự tuyệt.
Trầm Di kỳ thật cũng không thích ăn món điểm tâm ngọt. Luôn cảm giác vô cùng ngọt.
Nhưng mà điểm tâm do Thiên Hạo làm thật sự quá ngon. Bơ cũng không quá ngọt mặc dùng mang theo mùi sữa rất nồng đậm. Cũng không trang trí quá khoa trương, nhưng mà ăn lại rất ngon. ( Trang trí với ăn ngon liên quan gì đến nhau)
Cúi đầu giải quyết một cái bánh ngọt nhỏ. Trầm Di vẫn chưa thỏa mãn liếʍ láp ngón tay của mình. Bơ màu thuần trắng dính trên môi cùng với đầu ngón tay, vì nhiệt độ cơ thể mà hơi tan ra một chút. Thật giống với chất lỏng màu trắng (nào đó).
Động tác vô tình, nhưng lại mang theo hấp dẫn trí mạng.
Trầm Di có chút cảm giác là lạ.
Ngẩng đầu lên, lại thấy hai người bọn họ đều đang nhìn hắn.
“Làm sao vậy? Các ngươi sao lại không ăn??” Trầm Di không có phát hiện miếng bơ trắng dính trên môi, nhưng mà vài giọt bơ, lại khơi mào dục hỏa của bọn họ.
Sở Trung Thiên chỉ cảm thấy dưới bụng giống như bị thiêu cháy.
Thiên Hạo cũng thế, vì vậy vụиɠ ŧяộʍ đem bánh ngọt hình con ngựa trên mặt bàn đặt sang một bên.
Sở Trung Thiên ôm eo Trầm Di. Sau đó đặt Trầm Di lên mặt bàn.
Thuận thế đem Trầm Di đặt ở trên bàn cơm bạch sắc.
Động tác này cũng trả lời câu hỏi vừa rồi của Trầm Di, bọn họ đương nhiên là muốn ăn.
Nhìn Sở Trung Thiên đè ép lên, Trầm Di vươn tay ngăn cản.
Sở Trung Thiên bắt lấy tay Trầm Di, vươn đầu lưỡi liếʍ lấy phần bơ lưu lại ỏ đầu ngón tay.
“Ngươi trốn không thoát…” Thanh âm của Sở Trung Thiên bởi vì du͙© vọиɠ mà có chút khàn khàn.
“Ngô…đừng…đừng tại đây được không?” Trầm Di cũng biết mình trốn không thoát, nhưng mà hắn không muốn để cho bộ dáng của mình bị Lục Thiên Hạo nhìn thấy.
Không muốn để cho Lục Thiên Hạo nhìn thấy một mặt *** đãng của mình.
“Chỉ cần là ngươi, bất kể là bộ dáng gì, ta cũng đều muốn biết rõ.” Thanh âm của Thiên Hạo rơi vào trong tai.
Trầm Di biết mình trốn không thoát.
“Nhưng mà, vì sao lại ở trên mặt bàn a…” Trầm Di thậm chí muốn khóc lên.
Chỉ cần một tên Sở Trung Thiên cũng đã nhiều ý đồ xấu xa lắm rồi, nay lại còn tăng thêm một tên Lục Thiên Hạo nữa.
Căn bản không cách nào nâng hai chân lên, cực nóng của Sở Trung Thiên hung hăng cọ vào Trầm Di, làm cho hô hấp của Trầm Di không khỏi dồn dập.
“Từ nay về sau không chỉ trên bàn, mà mỗi góc trong nhà đều tràn ngập dấu vết tình ái của chúng ta. Thế nào?” Sở Trung Thiên khẽ cười, cởϊ áσ sơ mi của Trầm Di ra.
“Đừng…đừng làm trước mặt Thiên Hạo được không?” Cho dù Lục Thiên Hạo nói hắn không thèm để ý, Trầm Di cũng không muốn để lộ ra một mặt chân thật của mình.
“Thiên Hạo, ngươi xem xem, Trầm Di để ý ngươi thật nhiều a.” Sở Trung Thiên khẽ cười, sau đó vươn tay cởi quẩn Trầm Di.
Giống như trò đùa dai, cố ý thả chậm tốc độ cởϊ qυầи.
Ngón tay khẽ lướt qua bụng Trầm Di.
“Ngô…” Không riêng gì bọn họ, cả Trầm Di cũng đã lâu rồi không giải phóng du͙© vọиɠ của mình.
Sở Trung Thiên duỗi bàn tay còn đang rảnh rỗi ra, cầm lấy bánh ngọt, ăn phần bơ trên mặt, sau đó cúi người xuống, hôn lên môi Trầm Di.
“Ngô…” Bình thường hôn môi hoàn toàn không vẫn đề gì, nhưng nụ hôn ngọt ngào này làm cho người ta hít thở không thông. Thân thể vốn khẩn trương cũng dần buông lỏng, sa vào trong sự thơm ngát mà bơ mang đến.
“Ngô…ngô…” Trầm Di khẽ cau mày, Sở Trung Thiên giống như cố ý, làm cho nụ hôn phát ra thanh âm.
Thanh âm ma sát của nước bọ cùng với bơ phát ra, còn có tiếng thở dốc của hai người, phiêu đãng trong không khí.
“A…cáp” Vừa hôn xong, Trầm Di không khỏi há to miệng thở phì phò. Nhưng Sở Trung Thiên không hề để cho Trầm Di có cơ hội buông lỏng.
Ngón tay linh hoạt đã chui vào qυầи ɭóŧ Trầm Di, lấy phân thân đã có chút cương ra.
Đầu lưỡi chậm rãi trượt, khẽ cắn lên cổ Trầm Di
Sau đó chậm rãi chuyển dời đến ***g ngực.
Bởi vì đầu của Sở Trung Thiên chuyển dời, Trầm Di thấy được Thiên Hạo.
Cảm giác quái dị từ ***g ngực tràn ra.
Trầm Di không khỏi quay đầu đi, nhắm mắt lại.
Sau đó chỉ cảm thấy đầu bị xoay lại, đôi môi mềm mại của đối phương phủ lên.
Nụ hôn ôn nhu, làm cho Trầm Di chậm rãi cảm thấy an tâm hơn.
Hôn xong, Trầm Di mở mắt.
Chỉ thấy Thiên Hạo tiếp tục đứng bên bàn cười với hắn.
“Khá hơn chút nào không???”
Trầm kiên quyết đương nhiên biết rõ hắn chỉ chính là cái gì, có chút đích nhẹ gật đầu.
“Cho dù tất cả mọi thứ của ngươi, để cho ta nhìn thấy cũng không vấn đề gì.” Thiên Hạo mỉm cườiyêu ngươi, nên ta yêu tất cả mọi thứ của ngươi.” Chỉ cần là Trầm Di, mặc kệ hắn thành bộ dáng gì nữa, Thiên Hạo vẫn đều yêu mến.
Sở Trung Thiên không khỏi có chút cười cười. Cầm phân thân của Trầm Di, chậm rãi động.
“A…” Giật mình phát ra tiếng rêи ɾỉ, Trầm Di che kín miệng của mình.“Ngô…ngô …”
Lục Thiên Hạo thấy thế, kéo cánh tay Trầm Di lại. Không có ngăn cản động tác của Trầm Di, cứ như vậy tiếp tục duy trì động tác của mình.
Trầm Di nhìn thần sắc nghiêm túc của Thiên Hạo, chỉ có thể để tay xuống.
Sở Trung Thiên căn đúng thời cơ, đẩy nhanh tốc độ.
“A…ngô…không…” Sở Trung Thiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ đầy kỹ xảo, làm cho Trầm Di không khỏi cong người lên.
“Ân…không…” Thanh âm vô cùng ngọt nị hòa lẫn với tiếng thở dôc.
Giống như là thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm cho du͙© vọиɠ của Sở Trung Thiên càng thêm nóng bỏng.
“Ngô…” Cho dù cách quần áo, cũng có thể cảm nhận được du͙© vọиɠ nóng hổi.
Cảm giác kia không giống là kề sát. Giống như là muốn như vậy trực tiếp tiến vào trong thân thể.
Cực nóng áp bách khiến cho Trầm Di có chút không thở được.
Trầm Di bất an khom người. Muốn rời xa một chút.
Mới rời đi một chút, đã bị Sở Trung Thiên phát hiện ra mục đích, Nhưng mà Sở Trung Thiên cùng không có hành động gì.
Trầm Di biết đã nhích ra đủ xa, miệng thở có chút hổn hển.
Sở Trung Thiên buông lỏng eo Trầm Di, vươn tay kéo Trầm Di lại.
“A..” Lần này tiếp xúc, càng gần gũi hơn so với trước.
“Đừng rời bỏ ta…” Sở Trung Thiên khẽ nói bên tai Trầm Di, khiến cho Trầm Di không khỏi toàn thân run rẩy.
Sở Trung Thiên cảm giác được cực nóng trong tay đột nhiên có phản ứng.
Sở Trung Thiên không khỏi nở nụ cười. Thật đúng là thân thể thành thực đến đáng yêu.
Trầm Di dường như rất thích nghe loại lời này.
Chỉ cần tuyên bố sự chiếm hữu đối với thân thể Trầm Di, thân thể Trầm Di sẽ hưng phấn.
“A…ân…không…”
Sở Trung Thiên cầm lên một cái bánh ngọt, bôi bơ lên ngực Trầm Di.
Phần bơ trắng nõn mà có chút ấm áp, càng mang theo vị ngọt nị cùng thơm mát. Làm cho người ta không khỏi sa vào trong đó.
Sở Trung Thiên cúi người xuống, hôn lên điểm nổi trước ngực Trầm Di.
Bởi vì có bơ, xúc cảm đầu lưỡi càng thêm trơn trượt.
“Ngô…thật sự…thật kỳ quái…” Hơn nữa Thiên Hạo vẫn một mực nhìn hắn, cảm giác này càng thêm kỳ quái.
Trầm Di nỗ lực muốn nhìn ra được cái gì đó từ trong ánh mắt của Thiên Hạo, nhưng Thiên Hạo lại vẫn ôn nhu cười với hắn.
Vốn tưởng rằng là biểu lộ…trách cứ, nhưng mà Thiên Hạo vẫn cười với hắn.
Ngay lúc Trầm Di còn đang sững sờ, Sở Trung Thiên nâng eo Trầm Di lên, sau đó cởϊ qυầи Trầm Di ra.