“Ngươi rốt cuộc đã chơi đủ chưa? Sở Trung Thiên???”
Nếu không phải bởi vì có lá thư này, Trầm Di thật sự không thể tin Sở Trung Thiên còn yêu hắn.
Lời này nói cũng không đúng.
Có lẽ Sở Trung Thiên hiện tại thật sự không còn yêu hắn.
Chỉ có thể khẳng định, Sở Trung Thiên vào nửa năm trước, vẫn còn yêu hắn.
“Ngươi không phải muốn cứu Lục Thiên Hạo sao?” Nếu như ngay cả bước cuối cùng của Trầm Di đều là làm vì Lục Thiên Hạo, Sở Trung Thiên chỉ có thể triệt để tuyệt vọng.
“Ta không phải vì Lục Thiên Hạo, ta là muốn…” Lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị Sở Trung Thiên cắt ngang.
“Vậy ngươi cởi hay không cởi?” Nếu như Trầm Di thật sự là vì Lục Thiên Hạo mà làm được bước cuối cùng.
Hắn có lẽ, sẽ triệt để thương tổn Trầm Di, đem Trầm Di đẩy về phía Lục Thiên Hạo. ( Là bạn Sở quyết định buông tay, nhường Trầm Di cho Thiên Hạo)
Bởi vì Trầm Di, hắn đã thay đổi rất nhiều.
Nếu như hắn thật sự yêu thầm Trầm Di, có phải hắn cũng không cần báo thù nữa?
Không, làm sao có thể, cái kết luận này thật là đáng sợ.
Không, không, nhất định phải báo thù.
Bộ dáng của mẹ để mặc cho nam nhân đùa bỡn, hắn vĩnh viễn không thể quên được, tuyệt đối phải báo thù.
Dù là, Trầm Di sẽ triệt để hận hắn.
Vươn tay cởϊ qυầи lót ra, toàn thân xích͙ ɭõa của Trầm Di liền bại lộ trước mắt Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên dọn trống bàn làm việc, sau đó lùi ra.
“Ngồi lên trên đây, sau đó mở chân ngươi ra.”
“Đừng, đừng như vậy được không?” Hiện tại trong mắt Sở Trung Thiên không có một chút dấu vết nào của du͙© vọиɠ, lạnh băng đến dọa người.
“Nếu như ngươi không muốn làm, có thể lập tức mặc quần áo đi ra ngoài.”
Chỉ có điều nếu như vậy, không biết Sở Trung Thiên sẽ cùng Lục Thiên Hạo nháo đến mức nào nữa.
Trầm Di chỉ có thể xoay người đi tới bàn làm việc của Sở Trung Thiên. Ánh mắt lạnh như băng của đối phương khiến cho toàn thân đều không thoải mái.
Bàn làm việc đủ lớn để cho một người nằm ở trên mặt.
Trầm Di cỡi giày ra, ngồi lên.
“Chân cũng đưa lên, sau đó mở chân của ngươi ra.” Trầm Di nghe xong lời của Sở Trung Thiên, cũng không nói gì hết, chỉ là cắn răng, làm theo lời Sở Trung Thiên.
Chân để thành hình chữ M, Trầm Di cúi thật thấp đầu xuống.
Sở Trung Thiên đang ở một nơi rất gần đứng nhìn hết thảy, gần tới mức bên cạnh cổ còn có thể cảm giác được hô hấp cùng nhiệt độ cơ thể của Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên giống như là cố ý, nhẹ nhàng đem hô hấp dán đến bên tai Trầm Di.
Vành tai mẫn cảm, cảm nhận được hô hấp nóng rực của đối phương, cả mặt cũng đều nóng lên.
Khoảng cách vô cùng gần, thân thể không hề tiếp xúc với nhau, nhưng mà lại có thể tinh tường cảm giác được da thịt nóng bỏng của đối phương khác hẳn với không khí lạnh lẽo xung quanh.
Hô hấp của đối phương từng chút từng chút di động, chậm rãi chuyển qua ngực, bụng cùng với…
Có đôi khi sợi tóc của Sở Trung Thiên không cẩn thận lướt trên da thịt.
Sẽ khiến cho toàn thân run rẩy.
Cảm thấy thẹn thùng muốn thu hai chân về, nhưng mà hắn không dám, bởi vì Sở Trung Thiên đang nhìn hắn. Nhìn nhất cử nhất động của hắn.
Trầm Di cảm thấy thẹn đến muốn khóc lên, đối phương cái gì cũng không làm. Thế nhưng hắn lại có phản ứng.
Không biết là cảm giác gì, chậm rãi tụ tập đến bụng.
Phân thân của Trầm Di, chậm rãi dựng đứng lên.
“Ngươi thật là tới khuyên ta từ bỏ cừu hận?” Sở Trung Thiên đặt tay lên đầu gối Trầm Di, chậm rãi đẩy mạnh. Đem đầu gối Trầm Di kéo rộng ra.
“Ta cái cũng không làm, ngươi lại có phản ứng.” Sở Trung Thiên duỗi một tay, giơ cằm Trầm Di lên, để hắn nhìn thẳng vào du͙© vọиɠ của mình.
“Ngô…” Thanh âm vỡ vụn từ cổ họng Trầm Di tràn ra.
“Ân? Ngươi thực sự tới khuyên ta từ bỏ cừu hận?” Nhẹ nhàng hỏi bên tai đối phương, Sở Trung Thiên vươn tay, dùng ngón tay, đưa vào trong miệng Trầm Di.
Ngón tay giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không ngừng vuốt ve lưỡi Trầm Di. Chỉ chốc lát sau, liền có dòng nước bọt từ khóe miệng chảy xuống.
“Ngô…ngô…” Ngón tay của đối phương, ác ý quấy phá, làm cho Trầm Di không cách nào ngừng được thanh âm.
Tay kia của Sở Trung Thiên, hướng về phía ngực Trầm Di.
Không ngừng vỗ về chơi đùa điểm nổi trước ngực.
Cảm giác tê dại ngứa ngáy làm cho Trầm Di không khỏi nhíu mày.
Cho đến khi điểm trước ngực đứng thẳng, vì sung huyết mà trở nên mẫn cảm.
Sở Trung Thiên mới đem ngón tay trong miệng Trầm Di rút ra.
Sở Trung Thiên dùng bàn tay dính đầy nước bọt, duỗi về phía phân thân đã sớm đứng thẳng của Trầm Di.
“A…không, không cần….” Thanh âm không khỏi trở nên sắc nhọn, Trầm Di vươn tay, muốn ngăn cản tay của Sở Trung Thiên.
“Đừng cự tuyệt ta, ngươi hiểu chưa, dù sao lần này người mời gọi là ngươi.” Hơn nữa còn là vì Lục Thiên Hạo.
Trầm Di nghe được lời của Sở Trung Thiên. Chỉ có thể bất đắc dĩ hạ tay xuống.
Văn phòng rộng rãi mà sáng tỏ, toàn thân Trầm Di xích͙ ɭõa, mở hai chân ngồi trên bàn làm việc.
Ngọn đèn sáng tới mức chói mắt, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh tới thấu xương.
Sở Trung Thiên ngoại trừ dùng tay, vỗ về chơi đùa bên ngoài phân thân của Trầm Di, thân thể không có bất gì tiếp xúc nào khác với Trầm Di.
Khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, gần đến mức Trầm Di vừa nhấc đầu là chạm phải Sở Trung Thiên.
Nhưng hai người cũng đồng thời cách xa, tâm bị ngăn cách, khiến cho bọn họ không còn cảm thấy ngọt ngào, sảng khoái.
“A…không…” Ngón cái của Sở Trung Thiên, nhịp nhàng kìm chặt phía trước, mỗi một lần lại khiến cho toàn thân Trầm Di run rẩy.
Ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh phân thân.
“Có cảm giác sao?” Sở Trung Thiên nhìn linh khẩu của Trầm Di đã chảy ra chất lỏng.
Không khỏi bật cười. Nhẹ nhàng hỏi bên tai Trầm Di.
“Ngô…ngươi, ngươi đừng như vậy được không???” Cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, khi Sở Trung Thiên tức giận lại đáng sợ như vậy.
Không tức giận, cũng không tức giận, nhưng lại đóng cửa nội tâm.
Trong ánh mắt Sở Trung Thiên, chỉ có lạnh như băng, giống như hắn chỉ là một món đồ chơi vậy.
“Nhân loại, thật sự là sinh vật đáng buồn, phải không? Mặc kệ tức giận cỡ nào, mặc kệ thấy thẹn cỡ nào, bị người ta đùa bỡn, lại vẫn có phản ứng?” Hình như là vì muốn chứng mình lời hắn nói, Sở Trung Thiên đẩy nhanh tốc độ trên tay.
“A…không…không cần…” Tiếng rêи ɾỉ ngọt nị lập tức tràn ra. Trầm Di không khỏi vươn tay bắt lấy cánh tay Sở Trung Thiên.
“Ha ha, so với miệng của ngươi, vẫn là thân thể của ngươi thành thực hơn nhiều.” Thân thể Trầm Di không ngừng run rẩy. Sở Trung Thiên biết Trầm Di đang cao trào.
“Ngô…a…không…không cần…”Bắt lấy tay Sở Trung Thiên, đột nhiên siết chặt. Sở Trung Thiên lấy tay bao lấy linh khẩu của Trầm Di.
“Cáp…cáp…” Trầm Di thở hổn hển, sau đó nở nụ cười khổ. “Liên hệ giữa chúng ta, giống như chỉ có thân thể mà thôi a?”
Nhìn chất lỏng của mình đang từ đầu ngón tay Sở Trung Thiên chảy ra.
Cảm giác vô lực cùng tuyệt vọng chiếm cứ toàn thân Trầm Di.
Chính như Sở Trung Thiên nói. Việc này hắn căn bản không quản được.
Kết quả hắn lại ngu xuẩn đến mức dùng thân thể của mình để đền bù tổn thất?
“Giống như là…” Bất kể là lần đầu gặp, hay là về sau yêu nhau, hay là cuối cùng thương tổn nhau, giống như hai người cứ như vậy mà “làm”.
“Phải không?” Trầm Di không khỏi cười khổ, Sở Trung Thiên, quả nhiên không yêu hắn.
Vậy hắn, có phải là có thể huỷ bỏ hết thảy ảo tưởng đối với Sở Trung Thiên?
“Tiếp tục a, đừng nói về chủ đề vô vị này nữa…” Hỏi nữa, sẽ càng ngày càng xác định Sở Trung Thiên thật sự không yêu hắn. Loại chuyện này, còn nói tiếp làm gì nữa?
Sở Trung Thiên nghe được lời của Trầm Di, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
“Ngươi yêu tiểu tử kia đến vậy?” Sở Trung Thiên nhìn vào mắt Trầm Di, nghiêm túc hỏi.
“Chuyện này không liên quan đến ngươi.”