Sở Trung Thiên ngây ngốc nhìn mình trong gương, chợt nghe thấy tiếng tay cầm cửa chuyển động.
Không hề nghĩ ngợi, liền chạy ngay vào buồng WC phía trong cùng.
Bộ dáng của mình vừa rồi không bị người khác phát hiện vì ánh đèn mờ ảo, phân thân cực nóng đã muốn xuyên thủng quần, thẳng tắp đứng lên, nếu như bị bắt gặp ở đây chắc chắn người ta sẽ phát hiện ra sự khác thường của hắn.
Bộ dáng của mình nếu như để người khác nhìn thấy chắc chắn rất mất mặt.
Trầm Di mở cửa nhà vệ sinh, bên trong sạch sẽ không một bóng người. Sợ phòng kế bên có người nên đã đứng ngoài cửa vài phút, không thấy động tĩnh gì mới an tâm đóng cửa WC, khóa trái lại. Trầm Di bước vào buồng đầu tiên.
WC của quán bar cao cấp cũng rất cao cấp, chẳng những sạch sẽ mà còn thơm mát nữa. Dựa người vào cửa WC, cảm giác mát lạnh làm cho người ta thật thoải mái.
Nhanh chóng cởi thắt lưng, kéo qυầи ɭóŧ xuống, cảm thấy toàn thân nóng rực, quả nhiên mình đã uống nhiều quá a.
Dùng tay xoa lấy phân thân. “A” Hơi lạnh ở đầu ngón tay chạm đến phân thân cực nòng, cảm giác mãnh liệt khiến Trầm Di không nhịn được kêu lên.
Thân thể trường kỳ cấm dục, quả nhiên, rất mẫn cảm.
Nghĩ đến bên ngoài có thể có người, Trầm Di gắt gao cắn môi, sau đó bộ động.
“Ngô ngô ” Ngón tay thon dài bộ động nơi mãn cảm. Không muốn kéo dài thời gian nên dùng toàn lực kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi đó.
“Ngô ” Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến hai chân không khỏi run rẩy, đôi mắt trở nên mờ mịt.
Một tay cầm lấy bao đầu đỉnh, hung hăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào phần đỉnh.
“A a ngô ” Hai tay không ngừng tăng thêm lực đạo, những âm thanh rêи ɾỉ không ngừng phát ra. Cả buồng vệ sinh ngập tràn hương vị ái tình mộng ảo, ngọt ngào mà hấp dẫn.
“A, ân không ” Vô thức nói ra những từ vô nghĩa, hai tay đặt ngay tại đầu phân thân, Trầm Di chỉ thấy hoa mắt. Toàn bộ dịch lỏng trong suốt đều phóng thích ra đầy tay.
Vì kɧoáı ©ảʍ, toàn thân nhiễm một màu hồng phấn, hai mắt mờ đi như phủ một làn sương.
Tựa người vào cửa, miệng thở phì phờ, thân thể vừa lêи đỉиɦ nhất thời chưa thể khôi phục lại. Chỉ có thể vô lực dựa người vào cửa, đôi chân cũng không nhừng nhũn ra.
Sau vài phút, Trầm Di khom người lấy một đoạn giấy vệ sinh, lau dịch lỏng trên tay đi. Kéo quần lúc này đã tuột xuống đầu gối lên, đi ra khỏi buồng.
Hai chân vẫn như muốn nhũn ra.
Đi tới bồn rửa tay. Mở cho nước chảy hết cỡ. Dùng hết sức chà tay thật mạnh. Liên tục xát xà phòng. Rốt cục cảm thấy sạch sẽ mới sấy khô tay. Đột nhiên nghĩ tới trước kia bà xã có nói hắn ưa sạch sẽ. Bất giác mỉm cười, Trầm Di mở cửa, đi ra ngoài.
Nghe thấy âm thanh cửa ngoài đóng lại, Sở Trung Thiên ngồi ở bên trong cùng cũng không đi ra vội, vừa rồi nghe Trầm Di rêи ɾỉ, hắn thiếu chút nữa cũng bắn ra.
Cho tới bây giờ hắn cũng không ngờ tiếng rêи ɾỉ của nam nhân lại hấp dẫn đến vậy, nguyên lai còn muốn giúp người ta giải quyết, hiện tại, hình như là rất không có khả năng đi.
“Chết tiệt.” Không ngừng bá đạo chửi bới, hai tay bất đắc dĩ xoa xoa phân thân cực nóng của mình.
Trầm Di về tới đại sảnh, nhìn thấy mọi người còn đang cuồng hoan, bị nhiễm bầu không khí náo nhiệt ấy, không khỏi có cảm giác dường như rất cô đơn.
Mọi người cùng nhau trò chuyện, Sở Trung Thiên đã trở lại
Lúc này một người ở bên cạnh liền đứng lên, mang theo chai rượu vang. “ Ta nói, Sở Trung Thiên ngươi như thế nào mà lại chậm chạp như vậy nha? Khó nghĩ được vừa rồi ngươi đi vào nhà vệ sinh?”
Nhìn thấy biểu hiện giật mình của Trầm Di, Sở Trung Thiên xác định người vừa ở trong nhà vệ sinh chính là Trầm Di. Không khỏi nhớ tới tiếng rêи ɾỉ đầy mê hoặc của người kia, cảm giác hạ thân mình lại có chút nóng lên. Quả nhiên mình đã uống nhiều quá, một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhỏ cũng có thể khơi dậy du͙© vọиɠ của hắn.
“ Không có, vừa rồi ta cảm thấy hơi đau đầu nên ra ngoài hành lang hóng gió.” Nghe đến đó, Trầm Di thở dài một hơi. Sở Trung Thiên thấy thế liền nhếch miệng, cười cười xấu xa. “ Bất quá, ta dường như nghe được âm thanh rất kỳ quái a.”
“A? Rốt cuộc là âm thanh gì nha.” Người đồng sự tò mò hỏi. Biểu tình của Trầm Di cũng lập tức khẩn trương lên.
“ Thiệt là.” Khẽ thốt ra một tiếng cảm thán, khó nghĩ đến toàn bộ biểu lộ trên mặt của Trầm Di có thể nào là lừa gạt người ta?
“Không biết, âm thanh mơ mơ hồ hồ, ta nghĩ có thể là ta nghe nhầm a. Ta muốn đi trước, các ngươi cứ chơi tiếp đi nha. Nhìn thấy Trầm Di, không khỏi lại nghĩ đến cảnh bộ dáng hắn liếʍ môi trên sân khấu, hạ thân lại réo ầm ĩ.
Chẳng lẽ thứ hắn uống không phải là rươu mà là xuân dược? Nếu như còn tiếp tục ở lại, thật không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì, cho nên Sở Trung Thiên tính trở về tìm tình nhân của hắn. Bằng không hắn thật sợ mình sẽ làm gì đó với Trầm Di.
Trầm Di nhìn bóng lưng của Sở Trung Thiên, trong đầu cảm thấy có điểm chóng mặt.
“Ta cũng muốn đi trước.” Cho dù không có ai để ý đến hắn, Trầm Di vẫn cho là nên chào hỏi mọi người một tiếng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Thuận tay bắt taxi, nói cho lái xe biết địa chỉ của mình. Đi lên cầu thang chỉ cảm thấy đầu óc càng ngày càng choáng váng. Mơ mơ màng màng đến phía cửa ra vào. Đi đến thang máy, ấn vào nút v.
Đầu óc càng ngày càng mê man, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều chậm rãi quay quay. Cùng với đầu óc không ngừng choáng váng, tay chân cũng có cảm giác bay bổng.
Thang máy mở ra, nhưng lại không thấy người đứng ngoài, nam nhân không khỏi nhíu mày
“Ân ” Nghe được thanh âm truyền ra từ ngoài cửa, người ở bên trong đi ra liền chứng kiến Trầm Di đang ngồi trên mặt đất.
“Trầm tiên sinh, ngươi làm sao vậy?” Kéo Trầm Di đang ngồi dưới đất lên, nam nhân hỏi. Trên người Trầm Di truyền đến mùi rượu nhàn nhạt.
“Ngô, ta ta uống nhiều quá.” Hiện tại Trầm Di chẳng những tay chân bay bổng mà thậm chí đầu lưỡi cũng đã líu lại.
“Đưa, đưa ta về nhà.” Chân không ngừng run rẩy, Trầm Di trực tiếp dùng hai tay ôm lấy cổ đối phương. “Đưa đưa ta về nhà”. Khí tức phun lên mặt đối phương, chỉ thấy nam nhân thoáng đỏ mặt.
Hai người cố sức đi vào thang máy, nam nhân dùng bàn tay mang bao tay trắng, đặt Trầm Di ngồi xuống nền thang máy. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, lập tức không gian nhỏ hẹp tràn đầy khí tức mờ ám.
“Trầm Trầm tiên sinh, đừng ôm chặt như vậy được không?” Bị đối phương ôm chặt cổ khiến hắn cảm giác có điểm khó thở.
“Ân,” Mơ mơ màng màng nhìn nam nhân trước mặt, Trầm Di hắc hắc cười cười. “Không không để cho ta ôm ngươi cũng được,” Trầm Di nói chuyện, toàn bộ khí tức đều phả lên mặt nam sinh, chỉ thấy mặt hắn càng đỏ hơn. “ ngươi ngươi ôm chặt ta sẽ thành.”
“–” nam sinh nghe lời Trầm Di, đành phải bỏ mặc hắn ôm mình.
Thân thể Trầm Di áp sát thân thể hắn, nhiệt độ cơ thể đối phương, hô hấp của đối phương, hết thảy của đối phương đều có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
“Ngô,” đột nhiên cảm giác cái ôm trên cổ có chút dao động, “Ôm ôm ta” Thân thể Trầm Di không ngừng trượt xuống dưới, nam sinh thấy thế đành phải ôm lấy Trầm Di mới không làm cho hắn ngồi trên mặt đất.
Cửa thang máy mở, hai người lại cố sức ra khỏi thang máy.
Chán nản, nếu cứ vừa đi vừa cọ như thế này thì phải đi đến ngày tháng nào mới tới nơi. Chỉ thấy nam nhân khom người xuống, ôm lấy Trầm Di.
“Ân?” Trầm Di mơ mơ màng màng, không biết chuyện gì xảy ra, cứ như vậy để cho người ta ôm.
“Nhà của ngươi ở đâu?” Nhìn người trong ngực, nam nhân hỏi
“Đi thẳng tới cánh cửa bên trong cùng.” Ngón tay chỉ vào cánh cửa bên trong. Sau đó nam sinh ôm nhân đi vào. Ôm Trầm Di đứng trước cửa. “Chìa khóa cửa đâu?”
“Ân, chìa khóa cửa nằm trong áo sơ mi của ta.”Namnhân nghe xong, đành phải đặt Trầm Di xuống, để hắn dựa vào tường, bàn tay tìm vào phía bên trong áo khoác của hắn.
“Hắc hắc ” Bị đối phương lần mò khiến da thịt ngứa ngứa, Trầm Di không khỏi nở nụ cười. “Ngứa ”
“Ách, không có trong áo sơ mi ” Sờ soạng nửa ngày cũng không tìm thấy, nam nhân đành phải thôi. Lại tiếp tục hỏi Trầm Di. “ Trầm tiên sinh, cái chìa khóa cửa rốt cuộc ở đâu, ngươi có thể hảo hảo ngẫm lại không?”
“Ta ta không biết!!!” Bị đối phương hỏi phiền, Trầm Di không khỏi tùy hứng lên. “Sao ngươi không tự mình tìm đi?”
Thân thủ ôm lấy cổ đối phương. “Ngươi tự mình tìm đi ”. Rất thích thú đối với nhiệt độ cơ thể của đối phương, một cảm giác ôn nhu mà săn sóc.
“Như thế này là sao ta tìm được nha.” Nhìn đối phương ôm chặt mình, nam nhân bất dắc dĩ cười cười.
Thân thủ sờ về phía túi quần của Trầm Di,vẫn là không tìm được. Bất đắc dĩ đành phải sờ theo hướng cái mông của Trầm Di. Cảm xúc ngạo nghễ ưỡn lên làm cho nam nhân không nhịn được hít sau một hơi. Chính là khi hít vào, tất cả đều là mùi rượu nhàn nhạt trên người Trầm Di. Hai tay dừng lại ở phần eo của Trầm Di, không biết vì cái gì mà không ngừng run.Namsinh nỗ lực giải khai túi tiền sau mông Trầm Di. Lấy ra cái chìa khóa. Mở cửa.