Lục Xuyên nghĩ cho dù sau này mình có mắc chứng đãng trí của người già thì cậu vẫn vĩnh viễn nhớ được một ngày rất có ý nghĩa trong quá khứ —— đó là ngày Cố Triệt tỏ tình với cậu.
Bởi vì Cố Triệt liên tục cố gắng học tập trong suốt hai học kỳ nên cuối cùng vẫn giữ được top ba ở cả hai học kỳ, thế là năm hai đại học thuận lợi chuyển vào trường quản lý, học quản lý công thương. Cố Triệt đã từng nói với Lục Xuyên rằng sau này anh muốn mở một công ty, không cần quá lớn, nhưng phải sản xuất sản phẩm mà anh thích, mặc dù vẫn chưa rõ là muốn làm gì.
Lục Xuyên không có khát vọng lớn như Cố Triệt, cậu chỉ mong mình có thể học tiếng Nhật giao tiếp suốt đời, hơn nữa còn muốn cho học sinh cảm nhận được niềm say mê văn học của mình.
Nhưng sau khi Cố Triệt chuyển khoa, con đường tìm vợ của anh nháy mắt trở nên gập ghềnh không ít. Bình thường có thể mượn cớ đi học chung để gặp nhau, nhưng bây giờ không cơ hội đó. Hơn nữa, dựa theo ý của học viện thì tốt nhất là phải đổi luôn cả ký túc xá, quản lý ký túc của học viện và quản lý ký túc bây giờ của họ vốn không quản lý cùng một nơi nên ngay cả việc đi tìm Lục Xuyên cũng trở nên khó khăn. Cố Triệt suy nghĩ một chút, cảm thấy mình chờ đủ lâu, hẳn là có thể tỏ tình rồi?
Bây giờ là thời cơ tốt nhất, nếu bây giờ không nói, sau này tình cảm phai nhạt thì lại càng không có cách nào để nói.
Tuần thứ hai kể từ khi chuyển khoa, Cố Triệt làm xong hết mọi chuyện của mình rồi lập tức đến tìm Lục Xuyên. Cuối cùng anh cũng thuyết phục được ban giám hiệu học viện để anh vẫn tiếp tục ở lại ký túc cũ, như vậy sau này dễ tìm Lục Xuyên hơn. Nhưng dù là thế, vẫn cần đòi hỏi rất nhiều thủ tục, cho nên nhất định phải thu xếp cho thật tốt.
Suốt một tuần đó, Cố Triệt hoàn toàn không có thời gian ở bên Lục Xuyên. Việc này cũng làm khổ một Lục Xuyên đã bị chiều hư.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý là sau này sẽ không có người chiếm chỗ cho mình, đi ăn cơm với mình, đi thư viện tự học với mình, nhưng mà…… Ngày đó đột nhiên đến khiến Lục Xuyên chỉ cảm thấy trong lòng mình rất khó chịu. Nếu lúc trước không quen biết nhau, bây giờ một mình cũng không thấy cô đơn. Nhưng đã quen có người vẫn luôn bên cạnh mình lải nhải huyên thuyên, nói chuyện trời nam biển bắc, bây giờ lại đột nhiên trống rỗng bên tai, đi học một mình, bên cạnh không còn nhiệt độ cơ thể của người kia, đối diện là chỗ ngồi trống rỗng, ngay cả trong giờ tự học cũng thấy thời gian trôi hơi chậm, không giống trước đây cách mỗi giờ sẽ bị Cố Triệt kéo ra ngoài hành lang đứng, nói là đừng để ngồi đến bị vẹo thắt lưng.
Mình thật sự không thể rời khỏi anh ta? Lục Xuyên có hơi khó tin.
Nhưng khi đó làm sao cậu biết được, Cố Triệt toàn tâm toàn ý, cẩn thận chờ đến một ngày như vậy: Ngày mà Lục Xuyên không thể rời bỏ Cố Triệt.
Lúc gặp lại Cố Triệt, trong lòng Lục Xuyên cảm thấy vui mừng khôn xiết, trong giọng nói cũng để lộ ra tâm tư, “Cố Triệt này… Tôi cứ nghĩ là anh quên tôi rồi, cả tuần không thấy bóng dáng đâu.”
“Không phải vì quá bận cho việc chuyển khoa sao. Tôi không cố ý.”
“Đúng ha, bây giờ anh đã quen với bên kia chưa? Luôn phải cao điểm sao, rất khó đúng không?”
“Cũng tạm, mới khai giảng hai tuần nên không có nhiều việc. Đợi đến khi giúp xong mọi việc, tôi phải tự học mỗi ngày. Dù sao cũng có môn chưa học gì suốt một năm, tuy nghỉ hè đã lấy sách ra học một lần, nhưng vẫn cần phải học nghiêm túc, năm nay đặc biệt quan trọng.”
“Vậy anh chuyển đến ký túc kia?”
Cố Triệt vẫn chưa nói cho Lục Xuyên biết chuyện không cần chuyển ký túc, “Không chuyển.”
“Không chuyển sao?” Lục Xuyên có chút không cẩn thận làm lộ sự vui mừng ngay từ trong giọng nói.
“Hình như cậu rất vui?”
Kết quả lại là vui tay vui mắt. Lục Xuyên cũng cảm thấy mình có chút thất lễ, chẳng lẽ mình thật sự vui vẻ như vậy sao? Quái lạ.
“Tôi… Tôi không có.”
“Lục Xuyên, bây giờ cũng đã năm hai rồi.” Cố Triệt đột nhiên thay đổi giọng điệu.
Lục Xuyên nhất thời không nhận ra, chỉ gật đầu, “Qua một năm rồi.”
“Cậu từng yêu chưa?”
“Yêu?” Lục Xuyên không biết tại sao Cố Triệt lại đột nhiên nói đến chuyện này, “Chưa từng.”
“Vậy bây giờ có thể suy nghĩ một chút không?”
“Có thể.” Lục Xuyên trả lời rất trôi chảy, “Nhưng không có đối tượng.” Đúng vậy, tất cả thời gian đều bị một đống câu hỏi mỗi ngày của anh chiếm hết, tôi làm gì có cơ hội để tìm ‘đối tượng phát triển tình yêu’…
Cố Triệt dừng lại thật lâu, cuối cùng cũng mở miệng ——
“Vậy tôi… có được không?”
“Là sao?” Lục Xuyên không hiểu.
Ngôn ngữ không nhanh và mạnh mẽ bằng hành động, đây là suy nghĩ đầu tiên của Cố Triệt. Vì vậy anh không chút do dự bắt lấy bả vai Lục Xuyên, cúi đầu mạnh mẽ hôn Lục Xuyên, nụ hôn này dừng lại trong một chốc (giờ phút này Lục Xuyên hoàn toàn lúng túng) Cố Triệt mới buông cậu ra: “Chính là ý này.”
Sau đó?
Sau đó Lục Xuyên vô cùng kinh ngạc và hốt hoảng, chạy trối chết. Còn Cố Triệt, không hề đuổi theo.
Sau khi quay lại ký túc, Lục Xuyên vẫn chưa hết khϊếp sợ. Cậu vô thức vươn tay ra vuốt ve môi mình, vừa rồi… Cố Triệt hôn cậu sao? Anh ta, sao anh ta lại hôn cậu? Bọn họ đều là nam! Anh ta anh ta anh ta… Tại sao anh ta lại có ý nghĩ đó với cậu?
Không đúng không đúng, nhất định là có vấn đề ở đâu đó.
Ôm nghi ngờ, Lục Xuyên chui vào ổ chăn.
“Ê, lão út, hôm nay cậu không đi tự học? Sao lại ngủ sớm như vậy?” Trong ký túc của Lục Xuyên, bọn họ căn cứ vào tuổi tác để sắp xếp thứ tự, bởi vì hồi tiểu học cậu nhảy lớp nên cậu nhỏ tuổi nhất.
“Ừm, không đi.”
Bên ngoài lại truyền đến giọng nói, “Có phải là do không có Cố Triệt đi cùng nên cậu không có hứng thú tự học không? Anh thấy cả tuần nay trông cậu như bị bệnh.”
“Nói bậy. Tôi chỉ hơi khó chịu thôi.”
“Lão tam, cậu đừng nói lung tung, để cậu ấy nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
“Uầy, lão út, cậu phải học cách thích nghi với cuộc sống không có Cố Triệt đi. Tóm lại là mặc dù tự học gì đó không thể trông cậy vào bọn này đi chung với cậu, nhưng ăn uống, đi học vân vân, các anh em vẫn có thể giúp cậu, đừng quá khó khăn.”
Lão tam này… Lục Xuyên rất phiền muộn trong lòng, vì sao bây giờ mình lại giống như bị thất tình? Cậu đang rất buồn phiền.
Nhưng không nhịn được, hỏi lão tam: “A, tôi và Cố Triệt… Thật sự tốt như vậy?”
“Tốt như là cùng một người.” Lão đại trả lời.
“Nhưng cũng sẽ không đến nỗi không có cậu ta là không sống được đâu nhỉ.”
“Đương nhiên là không, từ từ rồi cậu sẽ quen. Bây giờ chỉ do quá đột nhiên thôi, nhưng nói thật… Cậu sớm biết là sẽ có một ngày như thế này rồi, lúc đầu cậu ta tới tìm cậu không phải vì thi tốt để được chuyển khoa sao, cậu ta chuyển đi rồi đương nhiên sẽ khiến cậu mất mát… cho nên tôi ra lệnh cho cậu phải bình thường lại.”
“Cậu đủ rồi đấy, lão tam, bình thường đâu thấy cậu trưởng giả như vậy.” Lão đại không chút do dự vỗ đầu lão tam, liếc nhìn Lục Xuyên, “Cậu đừng nghe cậu ta nói bậy. Chúng tôi biết Cố Triệt tốt với cậu, dù sao cũng chỉ là chuyển khoa, tự học hay ăn cơm gì đó vẫn có thể đi chung, cậu tự điều chỉnh một chút. Quá ỷ lại cũng không tốt. Cậu xem trước đây cậu một mình, thoải mái nhẹ nhõm, không phải cũng rất tốt sao?” Lão đại là người nhìn rõ mọi việc, tinh tế hơn một chút so với nam sinh bình thường.
Lục Xuyên gật đầu, “Biết rồi. Tôi ngủ trước.”
“Được, cậu ngủ đi. Tôi và lão tam ra ngoài mua thức ăn khuya.”
Nhưng Lục Xuyên không ngủ được.
Những lời lúc nãy của lão đại và lão tam cứ quanh quẩn trong đầu cậu không đi. Đúng vậy, rõ ràng cậu biết là ngày này sẽ đến, nhưng vì sao lại cảm thấy khó chịu như vậy? Một tuần không có Cố Triệt, bản thân mình rất không vui, theo cách nói của lão nhị chính là ‘lặng lẽ không ít’. Nhưng mà… tình cảm của cậu với Cố Triệt là gì? Là tình… yêu?
Đừng nói đến yêu thương, ngay cả thích một ai đó, Lục Xuyên cũng chưa từng thử qua. Hồi trung học chỉ cố gắng học tập, vốn không để tâm đến chuyện đó.
Lần đầu tiên có người đối xử với cậu tốt như vậy, Cố Triệt thật sự rất tốt với cậu. Tốt đến cậu cũng không rõ mình đối với anh ấy, rốt cuộc là ỷ lại, hay là tình cảm khác… Haiz, thật phiền.
Thật sự cậu không để ý đến chuyện Cố Triệt hôn cậu. Vốn nên cảm thấy ghê tởm, nhưng cậu không có cảm giác đó, sau khi bị hôn cũng không có ý muốn lau sạch môi, thay vào đó là nhớ đến nụ hôn kia. Bởi vì trong nụ hôn của Cố Triệt… cậu cảm nhận được mùi vị của sự tuyệt vọng.
Tuyệt vọng? Tại sao Cố Triệt phải tuyệt vọng?
Lục Xuyên không hiểu.