Thư Tình Của Kỵ Sĩ

Chương 20

Chương 20
Phương Sĩ Thanh là chủ biên tạp chí thời thượng xuất thân

từ thiết kế

thời trang, nhưng lại vừa thiết kế đồ họa không tốt, vừa viết bản thảo tạp chí cũng không tốt luôn, mục tiêu

làm việc mỗi ngày của hắn

nói cho đơn giản

là tìm ra chủ đề mới, nên cái mà hắn không thiếu nhất chính là đầu óc…ừm rất giỏi bịa đặt.

╮(╯_╰)╭

Vương Tề từng

chính miệng

thừa nhận, năm đó anh là thích Phương Minh Dư mới kết

hôn với cô. Phương Sĩ Thanh cũng thuộc dạng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, thích ai liền để tâm soi vào từng li từng tí

chuyện vụn vặt của người đó không chịu thôi, nên



đã lăn

mình trong vạn bụi hoa vài năm trời rồi, nhưng cuối cùng người hắn thích vẫn là Vương lão đại. Lần này hắn đã dùng hết

tất cả kinh nghiệm sống ít ỏi từ khi bú sữa mẹ chiếu theo góc độ

Vương Tề, càng chiếu càng

cảm thấy Vương Tề đối

với

Phương Minh Dư căn bản là chưa có cạn

tình

đâu.

Hắn soi

gương nửa ngày, càng soi

càng thấy mình và chị

lớn lên giống y như đúc, còn ôm ngờ vực trong lòng rằng

Vương Tề thích hắn, rất có thể là vì hắn lớn lên giống Phương Minh Dư.

Cũng khó trách hắn não bổ như vậy, đoạn tình này của hắn cùng

Vương Tề phát triển quá nhanh, tiết tấu có thể so với

tên lửa

phóng bùm bùm ra ngoài vũ trụ, chưa kịp

mở

đầu đã lao thẳng đến chủ đề

chính, căn bản là không thèm trải qua bất luận giai đoạn gì để

giảm xóc đã

một bước đến nơi, giờ

tỉnh táo nghĩ lại, hình

như có gì đó không đúng.(-__-)

Hai người đàn ông yêu nhau, không

nhất thiết phải

tiến

hành từng bước một

như các cặp

tình nhân mới nhớn, nhưng

cũng

phải hỏi cho rõ ràng, chẳng hạn như “Anh

thích em

vì cái gì”, “Anh

thích em

từ

lúc nào” loại vấn đề này tất nhiên phải giải quyết rồi, nhưng

lúc hai người họ thổ lộ cho nhau

Phương Sĩ Thanh cũng chỉ mới

hỏi một lần, Vương Tề thì

đưa ra

đáp án là yêu

rồi tìm cách tiếp cận

tán tỉnh thôi, tuy hắn cảm thấy có chút lừa đảo, nhưng chung quy vẫn

có thể chấp nhận, dù sao hắn cũng chưa từng chủ động

nói rõ ràng

với

Vương Tề.

Mà rõ là

hắn thầm thương trộm nhớ

người ta nhiều năm như vậy, chờ đến khi người ta thật sự mong muốn lên

giường với

hắn rồi, hắn còn đạp nước lại đánh lại đá thậm chí dùng miệng cắn, làm ra bộ dạng nai con cao quý sống chết

bảo vệ

trinh tiết đến cùng, hắn nghĩ

nếu mình mà

nói ra sự thật, Vương Tề còn không cười đến rụng răng.

Vấn đề ấu trĩ như vậy

có thể không hỏi đi, nhưng Vương Tề từ một thẳng nam thích phụ nữ, mà thế nào lại cong dễ dàng vậy được?

Trước kia Phương Sĩ Thanh vẫn luôn ý da^ʍ ra

đáp án là, Vương Tề bị hắn phong hoa tuyệt đại*

mê hoặc bẻ

cong queo.

(*: vô cùng xinh

đẹp, phong lưu.)

Giờ

soi gương mà xem, đầu quấn

băng sưng

thành đầu heo, phong hoa tuyệt đại cái rắm, ở đó mà

nói lớn lên giống

Phương Minh Dư

cái gì.

Nếu

Vương Tề mà bị sắc

mê hoặc, thì cũng đã sớm bị Phương Minh Dư mê hoặc, bất quá hắn chỉ là phiên bản lỗi của chị hắn, lỡ như chị hắn

không nɠɵạı ŧìиɧ thật, làm gì đến phiên hắn.

Cơm trưa chỉ ăn một phần sandwich chưa no, vết thương ở đuôi lông mày cũng

thường buốt lên vài lần, bản thân hắn lại não bổ ra một chuỗi dài như vậy, vừa

đói vừa

đau vừa

thương tâm,

khổ vì tình duyên như phận gái long đong không tìm được bến bờ,

chỉ muốn chui vào một góc ngồi tự kỷ

thút tha thút thít.



Chiều tối

Vương Tề đến

đón hắn, đi tiêm

một mũi

uốn ván, ra khỏi bệnh viện hai người lại cùng đi ăn cơm tối rồi mới

về nhà.

Vương Tề lái xe, còn Phương Sĩ Thanh thì ngồi cúi đầu bên ghế phụ, cũng không nói lời nào, tâm hồn

ngơ ngẩn

như vào cõi thần tiên.

Vương Tề hỏi: “Không thoải mái phải không?”

Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Vết thương đau, bác sĩ chích mũi kia cũng đau.”

Vương Tề nói: “Ráng nhịn một chút, về nhà

anh

thổi thổi

cho

em.”

Phương Sĩ Thanh bĩu môi: “Thổi cái gì mà thổi, em có phải con nít đâu.”

Vương Tề cười cười, nói: “Người lớn

có cách thổi của người lớn.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Bị trêu ghẹo

mà hắn

cũng không cãi lại, Vương Tề thấy khó hiểu, nhìn nhìn hắn, nói: “Thanh Thanh, em

không vui? Sao vậy?”

Phương Sĩ Thanh tức giận nói: “Đã nói là em đau, sao có thể vui nổi? Anh cứ

thử

vừa

đau vừa

vui cho em

xem.”

Vương Tề nhíu mày, không nói nữa.

Phương Sĩ Thanh nói xong câu kia đã thấy

hối hận, bình thường hắn có xù lông lên cùng lắm chỉ mắng yêu thôi, tuy từng mắng

Vương Tề không biết bao nhiêu lần, chửi

tục cũng không ít, nhưng tự dưng cáu gắt vô cớ

với

Vương Tề như lúc này

vẫn là lần đầu.

Trừ lúc

Vương Tề đùa với

hắn ra,

vốn tính anh

đã không thích nói nhiều, giờ

hẳn là còn

không

vui,

nên

bất kể cái gì cũng không nói nữa.

Không khí giữa

hai người có chút vi diệu.

Phương Sĩ Thanh càng cảm thấy khó chịu.



Về nhà, Vương Tề liền cầm tablet

đến phòng khách, Phương Sĩ Thanh nhìn trộm mấy lần, anh

đều tập trung tinh thần xử lý chính sự, nhìn không ra

vui giận.

Có thể anh

cũng không để bụng

chuyện vừa rồi đâu nhỉ?

Phương Sĩ Thanh về

phòng ngủ nằm úp sấp trên giường, thấy tất cả đều do bản thân

cố tình gây sự, nhưng những ý nghĩ

kia

vẫn cứ

luẩn quẩn trong lòng, xua không tan, không thể nào

vui nổi, hắn nghĩ mình nên hỏi thẳng

Vương Tề thì hơn, nhưng lại không dám, lỡ như điều

hắn phỏng đoán là thật, vậy phải làm sao bây giờ? Chia tay sao? Hắn lại luyến tiếc.



Thời gian chậm rãi trôi

qua, Vương Tề xử lý xong công việc, cũng quay về

phòng ngủ.

Phương Sĩ Thanh nằm

trên giường không nhúc nhích, trở mình

nhìn anh.

Vương Tề cười cười với

hắn, nói: “Sao

nãy giờ cứ im re vậy? Anh

còn tưởng em

ngủ rồi.”

Thái độ của anh

không có gì khác với bình thường, Phương Sĩ Thanh lại có chút ngượng ngùng, chậm rãi ngồi dậy, chân trần ngồi trên giường, hai mắt đi theo mỗi động tác của anh.

Vương Tề cởi

sơ mi

treo lên giá, để trần thân trên

ngồi xuống bên giường, một bên cởi tất vừa nói: “Anh đi tắm

trước, em

mới tiêm ngừa, hôm nay không cần tắm, lát anh lau mặt cho em.”

Phương Sĩ Thanh: “Vâng.”

Vương Tề cởi

tất ra xong lại đứng lên tháo dây nịt cởϊ qυầи, nói: “Trưa ngày mai đừng ăn kiểu đối phó như vậy

nữa, để anh

mua đồ ăn ngoài mang qua

cho em.”

Phương Sĩ Thanh lại “vâng” một tiếng, đã bắt đầu muốn tự

kiểm điểm rồi, chờ Vương Tề lại ngồi xuống, liền bị hắn

lao qua

ôm lấy từ sau lưng, dùng giọng mũi hừ hừ, nói: “Lát nữa anh hãy tắm, em

muốn

làm.”

Vương Tề nắm cổ tay hắn

đang ôm mình, lại véo nhẹ một cái, nói: “Hôm nay không được, lát lỡ

đυ.ng phải

vết thương

em lại la đau.”

Phương Sĩ Thanh ôm anh

không buông tay: “Không sợ, anh đừng hôn mặt em là được, vết thương trên chân

mày dễ gì

đυ.ng đến.”

Vương Tề: “Sao không đυ.ng

đến? Chờ tới lúc em cao trào, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm như cái bánh bao, chỉ có em không thấy được thôi.”

Phương Sĩ Thanh: “…”



Một lát sau, Vương Tề tắm xong đi ra, anh có thói quen ngủ nude, mỗi ngày tắm xong đều để vậy luôn rồi ra ngoài, Phương Sĩ Thanh nhìn nhìn chim chóc của anh không biến hình, cũng không để ý nữa, nằm một góc chơi di động.

Vương Tề nằm xuống cạnh hắn, thuận tay lấy di động hắn qua nhìn nhìn, đòi nợ cũ nói: “Không phải nói có ảnh nude sao? Chỗ nào đâu?”

Phương Sĩ Thanh bị anh thu hồi điện thoại bất ngờ một lần đã sợ rồi, sớm đem những ảnh gì gì đó xóa sạch. Hắn nâng một chân lên gác ngang qua bụng

Vương Tề, hỏi một câu: “Em lúc kia, mặt nhăn thành bánh bao, có phải khó nhìn lắm không?”

Vương Tề cười cười nói: “Em lúc đó trông dễ nhìn nhất, càng phóng đãng càng dễ nhìn.”

Phương Sĩ Thanh trực tiếp bò qua nằm trên người anh, từ

trên cao nhìn xuống hỏi: “Em hỏi anh, em với chị em ai đẹp hơn?”

Hai tay Vương Tề bóp thắt lưng hắn ôm hắn qua một bên, nói: “Hai người lớn lên giống sao, có cái gì giống vậy? Đừng bò lên trêu chọc anh, lát anh không nhịn được làm khóc em, ngày mai em lại lầm bầm khó chịu.”

Đầu óc Phương Sĩ Thanh căn bản không tiếp thu nửa câu sau, chỉ nghe đến câu trước kia cũng đủ rồi, xoay mình qua đưa lưng về phía Vương Tề, bắt đầu hờn dỗi.

Vương Tề căn bản cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn bên kia nói: “Đang êm đẹp sao lại nhắc tới chị em? Hôm nay cô ấy gọi điện cho em? Có phải nói cái gì khó nghe không? Em

đừng để ý cô ấy, em càng để ý thì cô ấy lại càng có hứng…”

Phương Sĩ Thanh giọng buồn

bực nói: “Đừng nói nữa! Em muốn ngủ!”

Vương Tề: “…”

Anh quả nhiên không nói nữa, còn đắp chăn cho Phương Sĩ Thanh, rồi đi tắt đèn, mới trở về nằm xuống.

Phương Sĩ Thanh

mở to hai mắt trong bóng tối, toàn bộ ủy khuất

đều bùng cháy, cảm thấy Vương Tề là một tên ngốc.

Tên ngốc kia xê dịch qua phía hắn, vươn tay ôm lấy hắn, sau tai hắn hôn hôn, thấp giọng nói: “Thanh Thanh, đừng lo mình có dễ nhìn hay không, đừng nói chỉ là một vết sẹo nhỏ trên lông mày, mà dù em



bị hủy dung thật đi chăng nữa, anh cũng muốn em.”

Phương Sĩ Thanh chưa biết anh không chỉ ngốc, mà còn là đại ngốc.



Trong lòng vẫn chưa hết hoang mang, vết thương trên mặt

Phương Sĩ Thanh cũng dần dần hồi

phục, hắn không phải loại người có

thể chất khó lành, chưa tới vài ngày sau vết thương cũng tiêu sưng, gỡ băng ra, trên đuôi lông mày

cũng chỉ thấy một đường hồng hồng, không phải vết sẹo gì quá khoa trương.

Nhưng hắn vẫn khổ sở vô cùng, lúc soi gương đã muốn

khóc, khó coi còn đỡ, vấn đề là dù

lông mày có vết thương

đi nữa, nhìn vẫn giống Phương Minh Dư.

Vương Tề vẫn luôn đối xử với hắn rất tốt, từ lúc hắn bị thương, giữa trưa

mỗi ngày mua cơm mang qua cho hắn, dù nắng hay mưa món ăn chưa bao giờ trùng lặp. Đồng nghiệp trong tòa soạn

còn chưa

biết chị gái Phương Sĩ Thanh đã ly hôn

người anh rể này,

người bình thường nhìn thấy loại tình huống này, hơn phân nửa đều sẽ nghĩ là anh rể được chị hắn phó thác

phải tới

đưa cơm cho cậu em vợ.

Vì thế cả đàn sôi nổi hâm mộ Phương Sĩ Thanh số hưởng mới

có được một người chị và anh rể quá

tốt như vậy.

Phương Sĩ Thanh càng buồn rầu, về sau làm sao giới thiệu với đồng nghiệp đây là đối

tượng của mình được chứ… Anh rể

thành người yêu, còn không hù chết mấy người.

Miệng vết thương cũng đã lành, hắn bắt đầu tính toán tìm thời gian hẹn

gặp Phương Minh Dư, kết quả chưa

đợi hắn tính xong.

Phương Minh Dư đã chủ động đến

tìm hắn.

Các đồng nghiệp của hắn sau khi

thấy Phương Minh Dư, một hơi

gọi chị so với

Phương Sĩ Thanh còn muốn

thân thiết hơn, cái miệng chỉ thiếu

điều ca bài lần này thật vất vả cho anh rể,

được thấy chị một lần thật vinh hạnh a bla bla,

Phương Minh Dư nghe cũng chỉ khách sáo

cười cười.

Phương Sĩ Thanh chỉ muốn quỳ

lạy

đám

ôn dịch kia cầu chúng câm ngay mồm lại.