Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp)

Chương 313: Đi, lập tức phải đi

Đổng Cầm hơi sửng sốt, rõ ràng cô ta không ngờ đến Diệp Mặc sẽ đem Đường Bắc Vi lên xe, Đường Bắc Vi vốn là mục tiêu của cô ta tuy nhiên hiện nay nếu đã bị Diệp Mặc đưa lên xe, thì hiển nhiên càng đơn giản rồi. Đổng Cầm thở phào một cái, tuy cấp trên nói Diệp Mặc rất khó giải quyết, lần này liền phái hai người tới, nhưng bây giờ cô ta cảm thấy cấp trên hơi chuyện bé xé ra to. Có lẽ nhiệm vụ lần này là lần chấp hành nhiệm vụ đơn giản nhất.

Cùng với đèn đỏ phía trước chuyển thành đèn xanh, tên đua xe da đen của nhà họ Trương lao đi đầu tiên, mà Kiều Cương cũng là người thứ hai lao đi.

Hai tay đua của nhà họ Vân lao ra thứ ba và thứ tư, Diệp Mặc xuất phát thứ năm, hắn biết nếu hắn không xuất phát thì Trương Hòa cũng sẽ không xuất phát, trong lòng Trương Hòa phỏng chừng tính mạng của hắn quan trọng hơn Huyết Sắc San Hô.

Dự đoán của Diệp Mặc không sai, xuất phát sau cùng là hai tay đua của nhà họ Tra, bao gồm tên sát thủ kia.

Trương Hòa quả nhiên không ngoài dự liệu chắn phía trước Diệp Mặc, con đường núi đua xe này chỉ có đường mới bắt đầu là rộng rãi, đoạn đường phía sau thì càng ngày càng hẹp. Có chỗ thậm chí chỉ đủ một chiếc xe đi qua, hai chiếc xe song song thì không đi được.

Tốc độ xe của Trương Hòa cũng rất nhanh, y theo sát chiếc Mercedes-Benz của Diệp Mặc không rời, chiếc xe y lái là Lamborghini.

Diệp Mặc cười lạnh trong lòng, tuy hắn theo sát hai chiếc xe nhà họ Vân, nhưng vẫn không đá được Trương Hòa. Hắn không biết sát thủ của Địa Sát kia bao giờ thì nhấn nút bom hẹn giờ, hắn cũng muốn xem uy lực của quả bom này thế nào.

Mặc dù là đường núi đua xe cực kỳ nguy hiểm nhưng tốc độ của mấy tay đua đều nhanh vô cùng, tay đua da đen nhà họ Trương lại càng bỏ xa đã dẫn đầu. Tuy nhiên Kiều Cương lại dần dần bị một tay đua nhà họ Vân mời tới vượt qua, đường núi lúc này đã đi được một phần mười rồi.

Mắt thấy xe đã tiến vào một đoạn sườn núi nguy hiểm nhất, tốc độ của Diệp Mặc đột nhiên nhanh hơn. Mà Trương Hòa lại định đẩy Diệp Mặc xuống vách núi ở chỗ này.

Lúc Diệp Mặc và Trương Hòa tranh đoạt nhau thì chắc hẳn là lúc tên sát thủ kia muốn động thủ.

Trương Hòa nắm chặt tay lái, miệng cười lạnh.

- Đấu với ông à, lúc ông lăn lộn ở đường đua núi này thì không biết mày đang ở đâu đâu.

Sau khi tự lẩm bẩm xong câu nói này, Trương Hòa đạp mạnh chân ga, hướng thẳng về phía đuôi xe của Diệp Mặc, y nắm chắc chèn Diệp Mặc xuống vách núi, chính y không có bất cứ vấn đề gì.

Tính toán của Trương Hòa rất chuẩn xác, y đã tính được ở chỗ ngoặt trước mặt chỉ cần y tăng tốc trước khi Diệp Mặc chưa kịp quay xe thì hoàn toàn có thể khiến cho xe Diệp Mặc rơi xuống vách núi, mà xe của y chịu lực cản phía sau lập tức rẽ, không bị chút ảnh hưởng nào. Với việc y thường niên đua xe đường núi, đương nhiên biết cú đυ.ng này lớn như nào.

Y cũng biết lực này cũng không được quá lớn nhưng cũng không thể quá nhỏ, quá lớn thì xe của y cũng cùng rơi xuống vách núi, nhỏ quá thì không có cách nào làm cho xe Diệp Mặc rơi xuống. Tuy có chút khó khăn nhưng Trương Hòa tin rằng với kĩ thuật của y thì hoàn toàn nắm chắc.

“Ầm” động cơ chiếc Lamborghini của Trương Hòa nổ vang một tiếng, mang theo một đám khói trắng, ở lúc Diệp Mặc rẽ ngoặt, đồng thời đã làm tốt chuẩn bị rẽ ngoặt, chỉ cần xe của y đυ.ng vào đuôi xe Diệp Mặc, y liền lập tức đánh tay lái.

Tay đua xe và sát thủ của nhà họ Tra ở đằng sau Trương Hòa nhìn thấy cũng sững sờ, điều này rõ ràng là muốn mạng của Diệp Mặc, cùng với ý tưởng của bọn họ không hẹn mà nên.

Gần như trong một lúc, tên sát thủ Địa sát thiếu chút nữa đã muốn ấn quả bom, tuy nhiên nghĩ đến có người giúp y gϊếŧ Diệp Mặc, y tiết kiệm được phiền phức rồi, đợi lát nữa chỉ cần ấn bom ở xe của Kiều Cương là được rồi.

Sau khi Trương Hòa đạp chân ga, dường như trong nháy mắt liền chiếm lĩnh vị trí của xe Diệp Mặc. Trương Hòa không kịp vui mừng liền cảm thấy không đúng, xe của y chiếm vị trí của xe Diệp Mặc, tiếp theo phải có va chạm mới đúng, sau đó xe của Diệp Mặc bị rơi xuống núi, lúc này y cần nhanh rẽ ngoặt.

Nhưng sao y phát hiện xe của Diệp Mặc dường như đột nhiên biến mất vậy, xe của y lại vọt qua không chút ảnh hưởng? Không xong, Diệp Mặc muốn đồng quy vu tận, không ngờ hắn đã lái xe hoàn toàn ra khỏi đường đua. Chỗ này, chỉ có một xe mới có thể đi qua, hắn nếu như đã ra khỏi rồi thì cho thấy hắn đã rơi xuống núi. Y phải nhanh chóng rẽ ngoặt, lúc Trương Hòa nghĩ đến rẽ ngoặt thì y không ngờ phát hiện ra xe y đã lao xuống vách núi.

Xong rồi, trong khoảnh khắc Trương Hòa tuyệt vọng ngẩng đầu lên nhìn, ý thức cuối cùng trong đầu y là không thể nào. Xe của Diệp Mặc chỉ có hai lốp xe đặt ở ven đường của vách núi, hai bánh khác hoàn toàn trên không, điều này sao có thể, chiếc xe này sao không rơi xuống vách núi? Tuyệt đối không thể?

Nhưng ý thức của y rất nhanh liền cùng với sự tiêu tan mất tăm mất tích của tiếng “Ầm”. Trương Hòa ở trên đường đua xe lái xe ra ngoài đường đua, cả người và xe đều tan nát. Đương nhiên đây là kết luận sau khi thi đấu.

Đường Bắc Vi tuy rằng căng thẳng tuy nhiên cô không có chút sợ hãi nào. Cô biết bản lĩnh của anh trai, chút chuyện này chắc chắn có thể đối phó được.

Diệp Mặc thấy Trương Hòa rơi xuống vách núi thì trong lòng cười lạnh, tên này cũng muốn đấu với hắn, tuy nhiên hắn thấy kì lạ đó là, tên sát thủ kia lại không nhân cơ hội cho bom nổ. Hắn chỉ là rút ra Phi Kiếm, để Phi Kiếm thay thế đường giúp xe của hắn chịu một phần lực mà thôi. Xem ra xe của hắn chỉ có hai bánh ở ven đường, bên kia của xe vì được sự giúp đỡ của Phi Kiếm sẽ không lật nghiêng. Tuy Phi Kiếm của hắn cũng không thể giúp đỡ quá lâu nhưng kiên trì đến lúc khiến Trương Hòa lái xe rơi xuống núi thì cũng đã đủ rồi.

Xe của Trương Hòa đã rơi xuống vách núi, Diệp Mặc lại lái xe nhập vào đường đua, lúc này mới thu Phi Kiếm lại.

- Chuyện gì thế này?

Tên sát thủ của nhà họ Tra ở đằng sau lúc này đây xoa xoa mắt, y còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, rõ ràng nhìn thấy Diệp Mặc lái xe ra khỏi đường rồi, sao lại không rơi xuống vách núi, lại còn lái xe trở về? Đây quả thực là chuyện không có khả năng.

Nhưng trong lúc y còn không biết chuyện gì xảy ra thì xe của Diệp Mặc đã rẽ ngoặt không thấy đâu.

- Làm gì mà không ấn nổ, nhanh lên, sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ thì lập tức rút lui.

Bộ đàm của tên sát thủ truyền đến tiếng gọi của đồng bọn.

- Vâng, lập tức ấn nổ.

Tên sát thủ này trong lòng lại vô cùng buồn bực, ban nãy còn đặt hy vọng lên người Trương Hòa, nhưng mà chớp mắt thì cái hy vọng này liền biến mất rồi, mà cái mạng nhỏ của Trương Hòa cũng bay theo luôn

Khi mắt thấy xe của Diệp Mặc ở trước mặt lại sắp biến mất ở khúc ngoặt, tên sát thủ của nhà họ Tra đồng thời ấn nút kíp nổ trong tay.

Ầm… Ầm

Hai tiếng nổ mạnh, hai chiếc xe nhà họ Tra đồng thời lật xe xuống vách núi, chưa rơi xuống đáy vực liền bùng lên một đám lửa. Tuy nhiên trong nháy mắt hai ánh lửa này liền rơi xuống đáy vực, lâu sau đó còn có tiếng nổ vang rền.

Đổng Cầm ở chân núi cũng nhìn thấy ánh lửa lúc ẩn lúc hiện, cô ta bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, lập tức liền bắt đầu gọi đồng bọn.

Nhưng mà gọi một lúc lâu cũng không có bất cứ hồi đáp nào.

- Không hay rồi.

Giác quan thứ sáu của sát thủ, cô ta cảm thấy lần này rõ ràng thất bại rồi, hơn nữa đồng bọn chắc hẳn xảy ra chuyện rồi. Cô ta nhớ đến nụ cười nhàn nhạt của Diệp Mặc, còn có thái độ không sợ hãi, Đổng Cầm bỗng nhiên rùng mình một cái.

Có thể ra tay gϊếŧ một tên đồng bọn của cô ta, người có thể bắt được mũi tên sao có thể đơn giản bị gϊếŧ vậy? Buồn cười là ban nãy cô ta còn cho rằng nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ đơn giản nhất, sau lưng Đổng Cầm bắt đầu lạnh toát.

Cô ta theo bản năng nhìn hai chiếc xe khác nhà họ Kiều, cô ta có một loại kích động, rất muốn tới xem xem có phải bom trên hai chiếc xe ấy đã không còn nữa hay không.

Diệp Mặc theo bản năng nhìn người dưới chân núi, mọi người đều đang nhìn chằm chằm màn hình lớn, mấy nơi xảy ra chuyện đều không có camera, màn hình lớn chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy ai đang đứng thứ nhất mà thôi.

Cô ta lặng yên cầm điện thoại, vừa giả vờ gọi điện thoại vừa tiếp cận hai chiếc xe thể thao nhà họ Kiều dừng ở một bên. Lúc này cuộc thi đua xe đã bắt đầu, mấy chiếc xe đua còn lại đã không có người chú ý đến, thứ mọi người chú ý đến đều là kết quả đua xe.

Sau khi Đổng Cầm tiếp cận xe đua, lựa chọn một bên rồi quỳ xuống. Cô ta chỉ là kiểm tra một chiếc xe trong đó, trong lòng lập tức liền trầm xuống, bị đánh tráo rồi. Dưới chiếc xe đua này căn bản không có bất cứ quả bom nào, bom đã bị lấy đi rồi, chắc chắn bị đặt ở dưới hai chiếc xe nhà họ Tra rồi.

Đổng Cầm bỗng nhiên cảm thấy từng đợt rét run ở sau lưng, bom là đích thân cô ta gài vào, hơn nữa luôn quan sát bốn chiếc xe này, cũng luôn quan sát hai chiếc xe nhà họ Tra, nhưng chính là như vậy, bom bị người ta gỡ đi, hơn nữa còn đặt vào dưới xe bên mình. Cô ta lại không biết chút gì, đây là bản lĩnh gì? Đổng Cầm không có cách nào trấn định lại, chuyện quỷ dị cô ta cũng đã từng gặp, nhưng chuyện quỷ dị như này đây là lần đầu tiên cô ta thấy.

Không có cách nào khống chế được mồ hôi lạnh chảy xuống từ sau lưng cô ta, lúc nãy Diệp Mặc bắt tay với cô ta, có phải là đã phát hiện ra thân phận của cô ta không? Chỉ là một khắc, Đổng Cầm đã có được kết luận chắc chắn, một trăm phần trăm Diệp Mặc đã phát hiện ra thân phận của cô ta. Hơn nữa bắt tay với cô ta cũng là có mục đích cả, lẽ nào một lát như vậy hắn liền làm ký hiệu trên người cô ta?

Đi, lập tức phải đi. Lúc này đây cuối cùng cô ta đã hiểu, tại sao Diệp Mặc phải đem em gái hắn lên xe, đó chính là vì hắn đã sớm biết thân phận của cô ta rồi, đợi sau khi kết thúc đua xe liền tìm đến cô ta.

Đổng Cầm vào nghề sát thủ tuy không lâu nhưng thiên phú của cô ta khiến cô ta trong thời gian ngắn ám sát thành công năm lần, trong đó một lần còn là ám sát một tên hắc đạo cự phách, khó khăn rất lớn. Nếu như lần này thành công, cô ta lập tức liền có thể đạt được huân chương màu cam thứ hai.

Đối với sát thủ của tổ chức Địa Sát mà nói, bất cứ một huân chương nào đều là vinh dự và của cải, một khi cô ta có được cả tám huân chương, cô ta sẽ thăng cấp sát thủ chữ Địa.

Nhưng hôm nay ở Đàn Đô nhỏ bé này, cô ta không ngờ cảm thấy sợ. Đổng Cầm không dám lưu lại ở đây một phút nào, cô phải nhanh chóng rời khỏi Đàn Đô, sau đó tìm một nơi cởϊ qυầи áo của mình ra rồi đốt, thay quần áo rồi rời khỏi lần nữa.

Tuy rằng không biết Diệp Mặc lưu lại trên người của mình cái gì, nhưng hiện tại giác quan thứ sáu của sát thủ luôn cảm thấy nguy hiểm.