Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp)

Chương 197: Chiến đấu với Nhàn đạo nhân

Nếu như nói roi Hồ khâu tạo thành bóng roi trùng trùng điệp điệp, như vậy roi của Nhàn đạo nhân quả thực chính là bức màn roi, chẳng những ngăn chặn đường lui chung quanh của Diệp Mặc, hơn nữa còn mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt khiến Diệp Mặc không thể nào chống cự.

Diệp Mặc khẳng định, nếu hắn đang ở luyện khí tầng hai gặp Nhàn đạo nhân, tuyệt đối không thể may mắn thoát khỏi. Người này dùng roi quá mức lợi hại, hơn nữa y là người tu luyện. Nội khí của y thực ra mạnh hơn so với Diệp Mặc, có thể nói Diệp Mặc ngoại trừ là thân phận Tu chân Gỉa, có thể sử dụng một ít pháp thuật, cái khác thậm chí không bằng Nhàn đạo nhân.

Đây là Nhàn đạo nhân chưa thăng cấp, một khi y thăng cấp còn mạnh lên không biết bao nhiêu, Diệp Mặc đoán rằng khả năng của mình không phải là đối thủ của y.

Nếu Diệp Mặc không phải là Tu Chân Gỉa, hắn có thể cùng Nhàn đạo nhân đọ sức. Tuy nhiên hiện tại hắn là Tu Chân Gỉa cùng Nhàn đạo nhân đọ sức nhất định là lấy ngắn đánh dài.

Diệp Mặc hai tay vận chân nguyên, liên tục đánh ra hơn mười quyền, quyền phòng và bức màn roi đυ.ng vào nhau, phát ra âm thanh ‘lốp bốp lốp bốp’, Nhàn đạo nhân lui ra sau mấy bước, nhìn Diệp Mặc có chút kinh ngạc, y không nghĩ đến Diệp Mặc chỉ dựa vào nắm tay mà ngăn trở được nội lực mấy chục roi.

Người trẻ tuổi trước mắt kia thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, cho dù là hắn bắt đầu tu luyện khí từ trong bụng me, cũng không có khả năng khá hơn so với y?

Diệp Mặc đánh lui Nhàn đạo nhân, lui về phía sau vài bước, hắn thở dài. Nhàn đạo nhân này bình thường không phải khó đối phó. Nhưng bây giờ Diệp Mặc không thể dùng phong đao và hỏa cầu, phong đao chỉ dùng cho việc đánh một lần, lần thứ hai đối phương sẽ phòng bị. Hỏa cầu dùng hoàn toàn là lãng phí. Tài năng của đạo sĩ kia là không thể dùng hỏa cầu đánh, trong lúc đánh nhau biết đâu lộ nhược điểm, nếu bây giờ Diệp Mặc là Trúc Cơ Kỳ, hắn có thể tùy tay phát ra hỏa cầu, Nhàn đạo nhân này có thể dùng một quả cầu là xong chuyện. Nhưng bây giờ luyện khí tầng ba, có lẽ hắn chưa kịp phát ra hỏa cầu thứ hai, roi dài của Nhàn đạo nhân đã đánh tới.

Với trình độ như Nhàn đạo nhân nếu dễ dàng nhìn thấy được điểm yếu của hỏa cầu, hắn tuyệt đối không có khả năng đánh trúng.

- Người thanh niên kia, anh không tồi hèn chi hai tên đồ đệ của ta chết trên tay của anh, chẳng qua nếu anh có chút bản lĩnh ấy, như vậy ngươi cũng không cần hỏi ẩn môn gì đó rồi. Đi mà bồi tang với đệ tử của ta đi.

Nói xong Nhàn đạo nhân căn bản không đợi Diệp Mặc trì hoãn lấy lại hơi, roi dài trong tay hóa thành một bong đen, quét tới bên hông Diệp Mặc.

Diệp Mặc vừa rồi bị roi Nhàn đạo nhân đánh trùng, đến bây giờ tay còn cảm giác đau, hắn biết roi của Nhàn đạo nhân không phải là bình thường. Đúng như Diệp Mặc suy đoán roi trong tay Nhàn đạo nhân không phải là vật tầm thường. Đây là y nhờ một môn phái chuyên chế tạo ra vũ khí làm, roi này thậm chí còn là pháp khí, còn là pháp khí công kích.

Thấy Nhàn đạo nhân lại cầm roi đánh tới, Diệp Mặc nhíu nhíu mày, trong lòng nghĩ mình cũng nên chuẩn bị một món vũ khí, nếu đối phó với người bình thường thì được, chứ đối phó với vị đạo sĩ này dùng tay không là chịu thiệt thòi.

Lập tức thấy roi dài lại đánh tới, hai đấm của Diệp Mặc tụ lại chân nguyên, lần thứ hai lại đυ.ng vào màn roi dài.

“Bang bang”, âm thanh phát ra khi nắm tay của Diệp Mặc va vào roi giao giống như dùng nắm đấm phá cửa vậy, tiếng vang làm Diệp Mặc biết rằng mình đang bị thiệt thòi do không có vũ khí.

Thần trí của hắn tuy là mạnh mẽ, nhưng Nhàn đạo nhân động tác nhanh chóng vô cùng, Diệp Mặc mới biết y sẽ quét ở chỗ nào, roi của Nhàn đạo nhân cũng đã đánh tới rồi. Mắt thấy Diệp Mặc lần thứ hai dùng đánh bật roi mình, Nhàn đạo nhân khóe miệng hé ra một tia cười lạnh, y đã nhìn ra được tình thế xấu của Diệp Mặc lúc này. Y liền không tin nội khí của Diệp Mặc cao hơn tu luyện chục năm của y mấy.

Roi thứ hai của Nhàn đạo nhân bây giờ bị Diệp Mặc ngăn trở, thậm chí còn chưa rút về. Roi trong tay tung trên không đã biến chiêu, lần thứ ba ra tay không ngờ chỉ là một đường roi. Diệp Mặc nhìn ra dù chỉ có một đường roi, tuy nhiên may là Diệp Mặc còn có thần thức, tuy nhiêncùng Nhàn đạo nhân loại cao thủ này đánh nhau, tác dụng của thần thức rất ít, nhưng dù sao cũng có chỗ cần đến.

Đường roi không có bóng roi này còn chưa quất tới Diệp Mặc thì một loại cảm giác cực nóng truyền đến. Thần thức Diệp Mặc nhận biết được đường roi này so với hai đợt trước thô hơn nhiều, thậm chí hơn đến mấy lần

Diệp Mặc lập tức biết đây chắc là nhân tuyệt kỹ của Nhàn đạo nhân, hơn mười đường roi đánh ra, nhưng đồng thời đánh tới hướng Diệp Mặc khiến người thấy chỉ có một mà thôi. Trong lúc này chỉ cần khống chế không tốt, sẽ trở thành như bóng roi, ảnh hưởng uy lực đường roi này.

Bộ dạng Diệp Mặc ngưng trọng, hắn biết đường roi này là tuyệt chiêu của Nhàn đạo nhân.

Hơn nữa đường roi này khiến Diệp Mặc cảm thấy tất cả trọng tâm không ở trên roi, mà là ở đường roi đánh ra. Nếu như mình giống vừa nãy, tụ kết chân nguyên lại một quyền đánh trúng roi, nói không chừng là giúp y một tay, khiến đường roi đánh ra càng mạnh.

Cứ như vậy chính hắn và Nhàn đạo nhân hợp lực với nhau tự đánh mình.

Ánh mắt Diệp Mặc lạnh lùng, Nhàn đạo nhân này thật là nham hiểm, nếu không phải là hắn nhìn nhận được vấn đề, nói không chừng là bị mắc âm mưu của y. Một khi chính mình là trung roi, hơn nữa còn là đường roi nặng như vậy, Diệp Mặc không biết được tiếp theo làm thế nào để tránh né sát chiêu của Nhàn đạo nhân.

May mắn hắn là người tu đạo, nhưng võ thuật không buông lỏng, thậm chí có thể đem chân nguyên áp dụng vào võ thuật. Nếu không hắn luyện khí tầng ba thi đấu cùng với Nhàn đạo nhân, chỉ có thua.

Giữa đường roi cực nóng, Diệp Mặc bỗng nhiên ra quyền, một quyền đánh tới giữa roi.

Nhàn đạo nhân ánh mắt rực sáng, khóe miệng khẽ nhếch, mày lợi hại đấy, nhưng cũng phải uống nước rửa chân của lão, bỗng nhiên y cảm thấy không đúng, tuy rằng Diệp Mặc một quyền đánh tới hướng roi của y, nhưng roi y không cảm nhận được chịu lực nào, thậm chí không có chút nào thay đổi. Nói đúng là tay của Diệp Mặc cũng không đυ.ng tới roi y, có chuyện gì xảy ra?

Nếu như nói Diệp Mặc có thể thấy được nơi lực đạo của đường roi này của y, Nhàn đạo nhân tuyệt đối không tin. Hiện y tương đương một nửa với người luyện Địa Cấp, cho dù là người luyện Địa cấp cũng không thể thấy được, Diệp Mặc làm sao có thể thấy được?

Nhưng sự việc khiến y kinh ngạc đã xảy ra, Diệp Mặc không ngờ mất tăm không thấy đâu.

Nhàn đạo nhân trước giờ tự tin với chính mình, y đã phong tỏa đường đi chung quanh, ép cho Diệp Mặc chỉ có thể đánh với y. Làm sao có thể qua mắt được Diệp Mặc?

Xoay chuyển suy nghĩ trong đầu, Nhàn đạo nhân liền phát hiện Diệp Mặc, hắn giống như dùng thứ gì đó ẩn thân, thế nhân nội khí trong người hắn không có cách nào giấu diếm.

Chính là khoảnh khắc nghi ngờ này, Nhàn đạo nhân Roi trong tay Nhàn đạo nhân đã có chút chậm chạp, chính vào thời gian do dự này, Diệp Mặc đột nhiên giơ tay bắt được đường roi của y.

- Muốn chết.

Nhàn đạo nhân cười thầm trong lòng, y không biết tại sao Diệp Mặc biết được nơi lực đạo của đường roi. Hơn nữa cho dù hắn đã biết nơi lực đạo của đường roi, hắn dùng tay bắt lấy cây roi cũng là muốn chết.

Nhàn đạo nhân đang muốn dùng nội khí, đồng thời tiến lên một bước muốn đá Diệp Mặc một cú, y tự nhiên cảm thấy một loại hàn ý. Đường roi cực nóng của y đột nhiên xuất hiện sự lạnh lẽo thấy lạnh cả người, khiến Nhàn đạo nhân rùng mình một cái.

Y không biết chiến đấu với biết bao nhiêu người, đương nhiên biết là trong lúc đánh nhau có bất cứ cảm giác xấu nào cũng có thể làm cho mình chết. Nhàn đạo nhân là một người cẩn thận, lúc này không lo đến việc Diệp Mặc nữa, mà muốn tìm cách rút lui.

Lập tức hai chân của y chợt lạnh.

Không tốt rồi, Nhàn đạo nhân lập tức hiểu mình vừa bị ám khí gì đó đánh trúng, về phần ám khí gì, Thậm chí ngay cả y không thể phát hiện, ám khí kia cũng quá độc. Bình thường thì dù ám khí y không thể ngăn, nhưng có thể phát hiện thấy. Nhưng hôm nay ám khí mà người thanh niên này phát ra, thậm chí y không thể phát hiện. Chỉ có lúc ban đầu cảm thấy chân mình có cảm giác lành lạnh.

“Bụp” một tiếng, Nhàn đạo nhân bỗng nhiên không làm chủ được, y ngã ngay trên mặt đất. Khiến y kinh tâm động phách là, y phát hiện ra hai chân bị cái gì rất sắc bén chặt đứt rồi! Rơi qua một bên xa xa.

Quá kinh sợ, Nhàn đạo nhân buông tay, roi trong tay y đã rơi vào tay Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhìn kỹ roi da trong tay mình, đúng là một món vũ khí tốt, hơn nửa nguyên liệu cũng không tầm thường, thậm chí hắn không thể nhận ra roi rốt cuộc là vật gì làm nên.

Nhàn đạo nhân hoảng sợ vô cùng xem máu dưới chân mình không ngừng chảy, y không biết Diệp Mặc dùng cách nào chém lìa chân của y.

Diệp Mặc nhìn nhìn bàn tay đã bị bong ra một lớp da , mặt trên đã thấy máu tươi ứa ra. Lấy tay thu roi vào nhìn Nhàn đạo nhân nói:

- Ông rất mạnh, là một đối thủ lợi hại mà tôi gặp. Tuy rằng ông không khiến tôi trọng thương, nhưng ông cũng không tệ.

- Mày vừa rồi dùng loại ám khí gì? Còn nữa mày vừa thu roi vào nơi nào?

Nhàn đạo nhân dần dần bình tĩnh.

Diệp Mặc cười lạnh:

- Ông bây giờ còn muốn hỏi những thứ đó sao? Nói đi ‘Cỏ Ngân Tâm’ trồng ở chỗ nào? Tránh để tôi tức giận.

Nhàn đạo nhân thật không ngờ, vừa rồi y còn chiếm hết lợi thế, đảo mắt không hiểu ra sao đã bị chặt đứt hai chân, biến thành người cá thế này đây.

Nhàn đạo nhân lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh, y biết hiện tại không có cách nào thoát khỏi lòng bàn tay của người thanh niên trước mắt này, trầm ngâm một lát mới tỉnh táo nói

- Vừa rồi nếu khoảnh khắc tôi cảm nhận được hàn ý liền lập tức nhảy lên, hoặc là thu rọi lại chống đỡ, ám khí của anh có phải sẽ không đánh tới tôi không?

Diệp Mặc thản nhiên cười nói:

- Không tồi, như thế, tôi cũng là không có cách nào đánh trúng ông.

- Vậy vì sao anh không dùng ám khí công kích cánh tay tôi đi? Roi dài của tôi cho dù là thu hồi lại, anh hủy cánh tay của tôi chẳng phải đỡ tốn sức hơn sao?

Nhàn đạo nhân trong lòng lúc này hối hận vô cùng, y thật không ngờ luồng gió lạnh không ngờ khủng bố thế. Nếu lúc trước Diệp Mặc chỉ có là dùng ám khí gió lạnh đánh cánh tay y, mặc dù mất đi một cánh tay, nói không chừng còn cơ hội sống.

- Bởi vì tôi không muốn để cho ông đi, ông chỉ cần không thể đi được, tôi muốn gϊếŧ ông thì rất đơn giản.

Diệp Mặc vốn cũng không muốn dùng đao gió chém hai chân Nhàn đạo nhân, ý của hắn là chỉ làm cho hai chân của Nhàn đạo nhân bị thương, hỏa cầu của hắn có thể có hiệu quả này rồi. Không nghĩ tới NHàn đạo nhân lại không thu hồi roi dài chắn phong đao (đao gió), thậm chí còn không kịp tránh.

Nói xong Diệp Mặc đánh ra một hỏa cầu, hỏa cầu lúc này vừa đánh trúng vào một chân gẫy của Nhàn đạo nhân, dưới ánh lửa, chân của Nhàn đạo nhân lập tức biến mất.

Thấy Diệp Mặc thuận tay có thể phát ra hỏa cầu, Nhàn đạo nhân lúc này mới lộ vẻ mặt hoảng sợ vô cùng, thậm chí vừa rồi y nghĩ đến cái chết cũng không hoảng sợ như vậy. Sau một lúc lâu y mới lên tiếng:

- Rốt cuộc anh là ai.