Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp)

Chương 188: Lại tâm ma

Diệp Mặc sướиɠ run, hắn nhìn sư phụ mình yêu quý, xinh đẹp tựa tiên nữ đang vì hắn mà quỳ gối bú c-c, chỉ nghĩ đã làm hắn muốn xuất ra.

Lạc Ảnh vụng về mà ngậm lấy đầu quy, một mùi vị lạ lẫm tan trong miệng nàng, tuy không thích nhưng nàng vẫn nén nuốt xuống. Con c-c cứ cứng phồng chọc trong cổ họng khiến Lạc Ảnh hít thở không thông.

Lạc Ảnh chỉ biết vụng về làm một động tác là phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ, nhưng chỉ vậy đã làm Diệp Mặc như đang ở tận thiên đàng, long căn như muốn bùng nổ, một đại lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun trao phòng thẳng cổ họng Lạc Ảnh.

Hắn ra nhanh như vậy làm Lạc Ảnh không kịp đề phòng, nuốt một đại lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bụng, trên tiên y dính vãi chút sữa trắng đυ.c.

Về sau Lạc Ảnh lại vì hắn tiếp tục chăm sóc dươиɠ ѵậŧ, động tác càng thành thục, con c-c hắn đã như muốn hòa tan trong miệng nàng, từ một tiên nữ xinh đẹp cao cao tại thượng vì hắn rớt xuống trần gian trở thành tình nhân hết mực chiều chuộng tình nhân.

Diệp Mặc run lên, hai mắt mở ra, hắn giật mình, lại chú ý bản thân lại tiếp tục lâm vào tâm ma, sợ hãi không dám tiếp tục nữa.

Tuy nhiên hiện cổ họng hắn khô nóng, toàn thân phát nhiệt, quan trọng là con c-c lần nữa ngỏng đầu chọc vào quần đau đớn.

Nhìn xung quanh không có ai có thể giúp hắn, Diệp Mặc cũng không muốn bị nó khống chế, chỉ là hiện tại quá khó chịu, hắn đành cởϊ qυầи xuống, lôi con c-c to lớn ra ngoài, chính hắn cũng thấy hoảng sợ với độ to dài của tiểu đệ mình.

Hắn tự sóc c-c, đây là lần đầu hắn làm như vậy, chỉ hi vọng có thể giảm đi một chút nhiệt khí.

Nhưng tự bản thân thì càng khó thỏa mãn, hắn nằm trên giường cứ mãi mê vuốt trụ nhưng một chút cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng không có. Xem ra nếu có ai giúp thì tốt.

Trác Ánh Tình tìm đến biệt viện của Diệp gia, cô nghe nói nơi này là chỗ Diệp Tử Phong sống, có thể là nơi duy nhất Diệp Mặc ở.

Bên trong viện không có người, Diệp Lăng đã lên trường, còn Diệp Mặc thì không thấy đâu, cô tìm khắp nơi vẫn không thấy. Nhưng đột nhiên cô chú ý tới cánh cửa đang hé mở, có lẽ nguyên nhân Diệp Mặc không chú ý đóng chặt.

Trác Ánh Tình tò mò đến gần, cô lén nhìn vào phòng, qua khe cửa nhỏ nhìn vào trong phòng, thấy quả nhiên là Diệp Mặc, mà điều quan trọng là hắn đang thủ da^ʍ. Cô không ngờ người như hắn mà cũng có thể làm việc này giữa ban ngày ban mặt, trong lòng thầm mắng.

Tuy nhiên má cô lại đỏ hồng, chăm chú nhìn thanh dươиɠ ѵậŧ to lớn của hắn, vật kia thật quá cỡ, cô cũng là lần đầu nhìn thấy một con c-c ở ngoài đời, bình thường đã chán ghét rời đi nhưng không hiểu sao lại bị con c-c của hắn thu hút.

Cô ghé mắt nhìn, vừa tò mò vừa nhớ tới mấy bộ phim mà bạn cô đã cho mình xem, trong đó người con trai sẽ dùng vật kia đâm vào bên trong người con gái. Trác Ánh Tình vẫn là thiếu nữ thơ ngây, cô quả thật không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình ái này.

Không biết từ lúc nào, Trác Ánh Tình vừa lén nhìn, tay đã thò xuống cách một lớp quần ve vuốt theo bản năng, đầu óc dần suy nghĩ nếu con c-c to lớn kia mà đâm vào trong l-n cô thì thế nào. Bất giác phía dưới đã ẩm ướt.

Diệp Mặc vẫn mãi vuốt trụ, vừa tự nhớ lại những người con gái hắn từng quan hệ, cảm thấy bản thân có đôi phần vô trách nhiệm, về sau nếu có thể sẽ đối với các nàng trách nhiệm.

Đang mãi mê nhớ tới từng cảm giác mà từng cô nàng mang lại, thì một tiếng két từ phía cửa vang lên, Diệp Mặc ngồi bật dậy mắt nhìn ra cửa thấy Trác Ánh Tình ngã trên đất.

Trác Ánh Tình không nghĩ mình bất cẩn như vậy, thật xấu hổ muốn chôn mặt đi, nhưng nghĩ đến việc mình đến đây còn là vì tìm Diệp Mặc chữa bệnh, cô dần mạnh dạn hơn. Đứng lên, mắt hơi liếc dươиɠ ѵậŧ còn đang cứng, đợt nói.

- Không ngờ anh cũng không khác bao tên con trai...

- Cô đến đây làm gì.

Diệp Mặc mặc lại quần, trong lòng cũng là xẩu hổ, để bị đứa con gái bắt gặp như vậy thật sự quá mất mặt. Trác Ánh Tình nghĩ đến ông nội, cắn môi nhìn hắn.

- Tôi muốn anh chữa bệnh cho ông nội tôi.

- Không phải tôi không muốn mà là không thể giúp.

Diệp Mặc biết nguyên liệu để chữa bệnh cho ông nội Trác Ánh Tình tốn khá nhiều thảo dược quý hiếm, hắn không có thời gian để đi tìm mấy loại này. Trác Ánh Tình còn tưởng hắn từ chối, không biết làm sao, lại thấy sau lớp quần côn ŧᏂịŧ hắn vẫn còn đang cứng, nghĩ nghĩ lại nói.

- Tôi sẽ giúp anh, nhưng anh tuyệt đối phải chữa trị cho ông nội.

- Giúp tôi cái gì?

Diệp Mặc không hiểu cô định nói gì, chỉ thấy cô đi đến tay run rẩy đặt trên đũng quần hắn, mùi hương thiếu nữ chui vào mũi hắn, gây thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng mạnh.

- Giúp anh giải tỏa nhu cầu sinh lý như thế nào.

Sợ hắn phản đối, Trác Ánh Tình không cho mình cơ hội, kéo tuột quần hắn xuống, thanh dươиɠ ѵậŧ nóng hổi vừa giấu đi nay lại bung ra.

- A... Của anh thật lớn.

Trác Ánh Tình vươn tay cầm lấy côn ŧᏂịŧ nóng hổi, con c-c hắn to hơn cả vòng tay cô, nhớ đến bạn mình từng nói đàn ông có thể thỏa mãn bằng tay của phụ nữ, Trác Ánh Tình liền vuốt ve lên xuống.

- Anh thấy thế nào...

- Cô làm như vậy chưa chắc nó sẽ ra...

Diệp Mặc hỏa khí xông đầu, mặc kệ mọi chuyện, chỉ muốn tạm thời làm cho tiểu đệ suy tàn. Trác Ánh Tình lại cầm hai tay nắm lấy con c-c, vừa vuốt vừa bóp, tuy động tác vụng về mà nhanh nhẹn cũng mang đến cho hắn kɧoáı ©ảʍ lớn.

Trác Ánh Tình chỉ muốn nhanh chóng làm cho xong việc này, cô cũng không phải là loại ngu ngơ không biết gì, biết chỉ tay thì vẫn chưa đủ. Miệng nhỏ mở ra lần đầu ngậm lấy một con c-c trong miệng, cô ngậm một phần đầu c-c trong mồm, trong đầu lại suy nghĩ đến mấy bộ phim hay lời nói của bạn bè.

Động tác cũng thành thạo hơn hẳn, lưỡi nhỏ quét quanh, trong miệng cô như có tấm đệm mỏng làm con c-c hắn thoải mái lạ thường, môi đỏ mịn vì hắn mà chu ra phun nuốt long đầu.

- Ưʍ... chụt... chụt...

Trác Ánh Tình càng bú c-c càng thành thạo, cô tập trung nhìn thanh côn ŧᏂịŧ nóng dài, miệng tuy có chút mỏi nhưng cũng đã dần quen.

Tay dài nữ sinh cầm trên đầu c-c ve vuốt, ngón tay thon mịn trượt trên đầu rùa hồng hào, miệng lưỡi tách rời dần dần liếʍ xuống con c-c hắn, cảm giác này so với tự xử quả thật sung sướиɠ hơn trăm lần.

Cả hai đều không thể tin lần đầu mà Trác Ánh Tình đã thành thạo nhanh đến vậy, thậm chí làm còn rất tốt. Miệng nhỏ của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của hắn, hắn túm lấy cánh tay cô, hai tay đặt trước ngực mở tung cổ áo, hai bầu vυ' trắng xuất hiện sau cái áo vυ'.

Một tay vén lên, Diệp Mặc nhìn thấy hắn đầu ti hồng hào, liền huống miệng bú ʍúŧ, Trác Ánh Tình không chút phản kháng, mở rộng ngực cho hắn bú ngực.

Bên dưới con c-c Diệp Mặc đặt giữa hai chân cô, qua lớp quần tất cọ sát ra vào, l-n cổ chảy nước qua lớp quần tất màu đen, dần phấn khích đến lạ thường.

- Hôn tôi...

Trác Ánh Tình không hiểu sao lại nói vậy, trong óc cô lúc này trống rỗng, chỉ nghĩ đến cảm giác sung sướиɠ hắn mang lại. Diệp Mặc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp hoa khôi trường đại học chủ động kêu mời, nào nỡ từ chối. Cả hai bắt đầu hôn lấy nhau, lần đầu trải nghiệm cảm giác ái tình khiến Trác Ánh Tình phấn khích.

Mông cô bị hai tay hắn xoa nắn qua lớp quần vải, con c-c hắn thì cọ sát giữa hai đùi thon dài của cô, l-n nhỏ có thể cảm nhận được độ nóng của dươиɠ ѵậŧ. Đã vậy hai bên còn hôn nhau triền miên, môi lưỡi quấn quít giao hòa.

- Lạ quá... tôi hình như muốn tiểu... ưʍ...

Trác Ánh Tình chỉ như vậy đã muốn cao trào, bên trong qυầи ɭóŧ đã ướt, hiện rõ qua đôi tất chân màu đen. Diệp Mặc cũng nhờ cô mà cảm giác được toàn thân được thoải mái, hắn tuột đôi tất chân đến giữa đùi, con c-c được cơ hội cọ sát tại mép l-n, qυầи ɭóŧ cô đã bị vạch qua một bên cùng hắn tiếp xúc.

Trác Ánh Tình hai tay vòng qua ôm cổ hắn hôn một lúc, hạ thân muốn tiết, từ l-n chảy ra tinh thủy dính chặt trên thân c-c. Diệp Mặc cọ sát mấy lần, đã sảng khoái muốn điên. Hắn đâm c-c đút vào trong quần tất của cô, tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị xạ kích hết vào trong.

Trác Ánh Tình cảm thấy chân mình bị luồng tinh khí nóng hổi bắn đầy chân, truợt dài trên cặp đùi trắng nõn. Qua ánh nhìn, tại lớp quần tất màu đen cũng khó nhìn thấy.

- Ưʍ... anh vậy mà bắn vào đó...

Cả hai tách ra, Diệp Mặc thấy Trác Ánh Tình cũng không cởi ra tất chân, cứ như vậy mà mặc lại. Cô chỉ chỉnh chu lại áo, liếc mắt nhìn Diệp Mặc, giấu đi khuôn mặt đã xấu hổ.

- Tôi giúp anh như vậy rồi... Anh nhất định phải đi...

- Được rồi, tôi đưa cô đơn thuốc giúp tôi tìm nguyên liệu... Tôi khi quay trở lại sẽ chữa bệnh giúp cho ông cô.

Trác Ánh Tình sau đó còn đòi lấy số điện thoại của hắn, đến như vậy cô mới không nỡ mà buông Diệp Mặc ra. Sau đó cô rời đi, vừa bước vừa cảm thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dày đặc của hắn vẫn đang trượt dính một bên tất chân.

Trác Ánh Tình vừa đi thì Diệp Lăng vừa về, nhìn thấy hắn Diệp Lăng do dự một chút liền hỏi.

- Anh, khi nào chúng ta đi Lạc Thương.

Diệp Mặc kì lạ nhìn Diệp Lăng nói:

- Em còn có chuyện gì sao?

Diệp Lăng gật đầu:

- Còn hai tháng nữa em tốt nghiệp rồi, anh hai tháng nữa mới đi Lạc Thương được không? Anh ba chiều hôm nay gọi cho em, anh ấy nói vài ngày nữa về, bảo em đợi anh ấy, em nghĩ anh ấy nhất định có chuyện gì.

Diệp Mặc không nói gì, Diệp Lăng nói tiếp:

- Chiều nay ông nội đích thân gọi điện cho em, ông nội chưa bao giờ gọi qua cho em, ông nói ông xin lỗi ba anh em chúng ta, nói đợi anh ba về cùng nói chuyện với chúng ta, em cũng không biết có nên nghe theo ông không, nhưng mà anh à, nếu anh cảm thấy em không nên ở lại đây, em lập tức theo anh đến Lạc Thương, lát nữa em sẽ gọi cho anh ba.

Diệp Mặc đã rõ ý của Diệp Bắc Vinh, có thể muốn thông qua Diệp Tử Phong mượn thực lực của hắn, nhưng hắn không thèm quan tâm, ngược lại cho dù Diệp Lăng ở lại Yến Kinh, Diệp gia cũng không dám làm gì nó, huống chi mình về Lạc Thương, có thể lúc này còn phải ra ngoài một chuyến, Diệp Lăng ở Lạc Thương không quen ai, với tính cách của nó không chừng rất khó khăn.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc gật đầu nói:

- Nếu là như vậy, em ở lại đây đợi Tử Phong về, một khi có chuyện gì thì gọi cho anh, em đưa cái lắc tay này cho Tử Phong đeo, là anh tặng nó, hôm nay anh phải về Lạc Thương rồi.

Diệp Mặc nói lời này là bởi vì hắn biết Diệp Tử Phong có rất nhiều cảm xúc đối với Diệp Gia, mà đoán là Diệp Tử Phong trong lòng Diệp Lăng quan trọng hơn hắn, nên Diệp Lăng ở lại, hắn cũng không khuyên nữa.

Tuy không muốn, ngay hôm sau Diệp Lăng cũng đành tiễn Diệp Mặc rời khỏi, trong lòng cô thực sự muốn cùng Diệp Mặc rời khỏi Yến Kinh, cô rất ghét nơi này, nhưng mấy ngày nữa anh ba về, cô sợ người trong Diệp gia đối phó Diệp Tử Phong, có những lời cô muốn trực tiếp nói rõ với anh ba, Diệp Mặc nghĩ có thể Diệp gia mượn Diệp Tử Phong lợi dụng hắn, nhưng Diệp Lăng lại nghĩ không ra.

Diệp Mặc về đến chỗ mới dọn đến ở Lạc Thương, đứng ngoài xa biệt thự, lập tức cảm giác có gì không bình thường, ngay sau đó ánh mắt hắn quét xuyên vào.