Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (Sắc Hiệp)

Chương 129: Hai nữ chơi đùa

Lúc này Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh cũng đã đi vào sa mạc Takla Makan. Chỉ có điều, khác với suy nghĩ ban đầu của các cô, các cô cũng không chỉ đi hai người, mà là một đoàn xe.

Tuy rằng Trì Uyển Thanh thực sự không nghĩ cha mình sẽ can thiệp vào việc của cô, nhưng lần này gặp mặt cha, cha cũng không nhắc tới bất kỳ chuyện gì trước kia. Hơn nữa, cha cô còn đồng ý để cô đi vào sa mạc, cũng có thể xem như đã lui một bước. Hơn nữa cô cũng hiểu cha mình làm vậy là muốn tốt ình.

Cho nên, dưới sự thỏa hiệp, Trì Hữu Quân chẳng những thu xếp mấy chiếc xe cho Ninh Khinh Tuyết, còn phái chuyên gia đi cùng con gái mình tới sa mạc. Điều này coi như đã dùng việc công để giải quyết việc riêng. Nếu không phải vì con gái, Trì Hữu Quân tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.

Nhưng không có cách nào. Vài năm không gặp con gái, vừa thấy mặt, con gái lại muốn đi sa mạc. Cho dù ông ta đã khuyên can, con gái ông ta cũng không đổi ý. Nếu không muốn cãi nhau khiến con gái trở mặt, ông ta chỉ có thể thỏa hiệp với yêu cầu của con gái mình, phái chuyên gia hộ tống con gái mình đi thám hiểm sa mạc.

Trong sa mạc cũng không thể tìm đâu ra nơi để tắm, nên mỗi ngày cả hai cô gái chỉ có thể dùng khăn ướt để lau người. Lý do trong đoàn chỉ có 2 người là nữ, lại quen biết nhau qua Diệp Mặc nên dần thân thiết hơn.

Trì Uyển Thanh giúp Ninh Khinh Tuyết lau tấm lưng trần, cô nhìn vào làn da mềm mại trắng trẻo của Ninh Khinh Tuyết mà hâm mộ.

- Khinh Tuyết, da cô thật trắng…

- Của cô cũng vậy mà.

Ninh Khinh Tuyết xấu hổ liếc nhìn Trì Uyển Thanh, dù cho đối phương là con gái nhưng cô vẫn có chút không tự nhiên. Trì Uyển Thanh dần hướng mắt trước ngực của Ninh Khinh Tuyết, lúc này cô không có mặc áo ngực.

Nhìn hai núʍ ѵú nhỏ xinh, Trì Uyển Thanh dù là con gái cũng có cảm giác muốn cắn. Hai tay cô đặt khăn ướt trên ngực Ninh Khinh Tuyết, vừa lau vừa tán thưởng.

- Khinh Tuyết, ngực cô thật đẹp.

- A, chỗ đó không cần đâu.

Khinh Tuyết hai má hồng lên, định che tay trước ngực nhưng bị Trì Uyển Thanh chặn lạ. Dù sao khí lực của Ninh Khinh Tuyết sao so lại với người xuất thân quân đội như Trì Uyển Thanh. Chỉ thấy Trì Uyển Thanh hai tay bóp cặp ngực của Ninh Khinh Tuyết làm thiếu nữ rên nhẹ, vẻ đáng yêu điềm đạm làm cô là con gái cũng không nhịn được.

Trì Uyển Thanh cúi đầu, sau đó ngậm lên núʍ ѵú của Ninh Khinh Tuyết, miệng nhỏ ngọt ngào hàm chứa hai quả nho hồng hào. Ninh Khinh Tuyết mím môi, thật không dám tin tưởng Trì Uyển Thanh lại đối với nàng như vậy, cô thật nghi ngờ không biết Trì Uyển Thanh có phải là less không nữa.

- Chụt… Vυ' cô thật mềm nha Khinh Tuyết, Diệp Mặc thật có phúc…

- Ưm… khoan đã Uyển Thanh, cô làm gì vậy.

Ninh Khinh Tuyết có thể cảm nhận từng cơn kɧoáı ©ảʍ từ bộ ngực, mắt nhìn xuống Trì Uyển Thanh chỉ thấy cô nàng đang liếʍ láp hai vυ' cô, bàn tay nhỏ nhắn của Trì Uyển Thanh dịu dàng di động trên cặp ngực, vừa nắn vừa xoa.

Ninh Khinh Tuyết nghe Trì Uyển Thanh nhắc tới Diệp Mặc toàn thân liền nóng lên, cô còn có cảm tưởng người đang ngậm vυ' mình là Diệp Mặc, mơ hồ nhìn thấy hắn ngậm hai vυ' cô, vừa nắn vừa chơi đùa. Cả cặρ √υ' của cô đều thuộc về hắn.

Trì Uyển Thanh cũng nhớ lại cùng Diệp Mặc hoan ái, cảm giác sung sướиɠ đê mê khắc cốt ghi tâm đó vẫn đọng lại trong tâm trí cô.

Trì Uyển Thanh miệng vẫn ngậm hai bên vυ' tròn trịa của Ninh Khinh Tuyết, tay lại tự chùi xuống quần, đưa hai ngón tay vào trong l-n tự an ủi.

- Ưm… Uyển Thanh, đừng ngậm nữa…

- Khinh Tuyết, có phải cô chưa bao giờ tự sướиɠ.

Trì Uyển Thanh ngẩng đầu trêu chọc, quả nhiên thấy Ninh Khinh Tuyết đỏ mặt không nói. Lúc này Trì Uyển Thanh mới tin tưởng, cô cũng nghĩ nữ nhân trông thánh thiện như vậy làm sao mà có thể biết được. Nghĩ rồi, cô liền nhìn Ninh Khinh Tuyết cười nói.

- Để tôi giúp cô…

- Khoan đã… Chúng ta không nên…

Ninh Khinh Tuyết sợ hãi than, nhưng cũng không chuyển biến được Trì Uyển Thanh, lúc này cô nàng này đang nứиɠ, nhớ tới hình dáng, mùi vị của Diệp Mặc, còn nhớ cả con c-c của hắn.

Cô kéo quần Ninh Khinh Tuyết xuống, bạch nộn da thịt vẫn vô cùng trơn bóng. m động của Ninh Khinh Tuyết hồng hào không chút lông thừa, mép thịt tươi sống rĩ ra chút nước.

Thân là con gái Trì Uyển Thanh cũng tránh không khỏi than. Cô đưa vài ngón tay chọc ngoáy vào trong l-n của Ninh Khinh Tuyết, vì cùng là con gái nên cô biết làm sao để kí©ɧ ŧɧí©ɧ một nữ nhân.

Quả nhiên Ninh Khinh Tuyết không thể kháng cự, cô lần đầu cảm nhận được cảm xúc vị lạ, hạ thể ngứa ngáy khó chịu.

- Uyển Thanh, đừng chọc nữa, thật nhột…

- Thả lỏng người đi Khinh Tuyết… Tôi giúp cô thấy thoải mái hơn nữa.

Vừa xong lời Trì Uyển Thanh cúi đầu ghé sát ngay mép l-n của Ninh Khinh Tuyết, lưỡi mềm tiến vào liếʍ láp xung quanh, ngậm mυ'ŧ hạt đậu nhỏ phía dưới. Hai tay Trì Uyển Thanh tự xoa bóp bộ ngực của mình, tưởng tượng Diệp Mặc đang bú ʍúŧ nó.

- Ư… Ân… ưm… Đừng liếʍ… lại bẩn…

- Của cô thơm lắm Khinh Tuyết… khiến tôi thật ghen tị.

Trì Uyển Thanh ngước đầu nhìn dáng vẻ ướŧ áŧ của Ninh Khinh Tuyết, phía dưới l-n đã chảy ra ít nước. Cô đối với Ninh Khinh Tuyết cười một cái, sau đó nói.

- Khinh Tuyết, tôi giúp cô… Cô cũng nên giúp lại tôi.

- A… Giúp thế nào.

Ninh Khinh Tuyết ngây thơ hỏi, Trì Uyển Thanh suy nghĩ một chút rồi nói.

- Khinh Tuyết, cô nằm trên giường đi.

Nghe Trì Uyển Thanh nói vậy, Ninh Khinh Tuyết mặc kệ xấu hổ nằm trên giường xếp, do là giường xếp dành cho chuyến đi dài nên cũng không rộng. Khi cô nằm lên, Trì Uyển Thanh cũng cười đi tới, ngắm nhìn người vợ cả của Diệp Mặc, không ngừng tán thưởng.

Lúc này Ninh Khinh Tuyết bộ ngực trắng lộ ra ngoài đi kèm hai núʍ ѵú hồng hào, phía bên dưới quần bị Trì Uyển Thanh kéo xuống để lộ âʍ ɦộ đầy mê hoặc.

Trì Uyển Thanh đi tới, cô nhìn ra cửa thấy đã khóa kỹ càng, liền an tâm cởϊ qυầи áo, trong sự hoảng hốt của Ninh Khinh Tuyết. Cô nằm đè lên người Ninh Khinh Tuyết, mặt lại hướng xuống phía dưới l-n của Ninh Khinh Tuyết, còn l-n của cô lại hiện ngay trước mắt của tiểu thư họ Ninh.

Trì Uyển Thanh cúi đầu ngậm tiếp hạt nhỏ nơi l-n của Ninh Khinh Tuyết, bộ ngực liên tục ép sát bụng của đối phương. Vừa ngậm cô vẫn không quên chỉ dẫn.

- Khinh Tuyết, giúp tôi liếʍ l-n đi…

- A… Xấu hổ như vậy, làm sao có thể…

Ninh Khinh Tuyết đỏ mặt, rất muốn từ chối, cô cũng là lần đầu nhìn thấy âʍ ɦộ của một ai khác ngoài cô ra. Có thể cảm nhận bờ eo của Trì Uyển Thanh liên tục uốn éo, tay vẫn luồn xuống tự mò mẫn âʍ ɦộ. Mà bản thân nàng đang được Trì Uyển Thanh chăm sóc bú nút.

Sau cùng cô vẫn quyết định le lưỡi, lần đầu liếʍ lấy l-n của Trì Uyển Thanh. Cơ thể Trì Uyển Thanh run lên, hơi thở có chút gấp gáp.

- Ưm… Khinh Tuyết, tiếp tục liếʍ đi… Tôi sướиɠ lắm… Ư… a… tôi cũng giúp cô sướиɠ…

- Uyển Thanh, chỗ của cô ướt rồi…

- Ưm… Là do cô làm tôi sướиɠ… tiếp đi Khinh Tuyết… Diệp Mặc thật có phúc…

- Ư… tôi cảm thấy lạ quá… có gì sắp ra… sắp tiểu…

Ninh Khinh Tuyết là lần đầu nếm trải tư vị được cao trào, không biết đây có ý nghĩa gì, nhưng chuyện này tuyệt đối xấu hổ, có chút ân hận để Trì Uyển Thanh làm bậy.

- Cô sắp cao trào rồi… cứ bắn ra đi… Ư… tôi cũng sắp ra…

Cái lưỡi mềm mại đôi chỗ vụng về quét trên l-n Trì Uyển Thanh khiến cô hơi tê tái. Trong giây lát cả cơ thể nóng ran, cũng không phải do cơn nóng từ xa mạc, mà từ trong cơ thể cô.

Hai tiếng rên yêu kiều vang lên, cả hai nữ nhân đồng thời tiết thân, sau đó cả hai nhìn nhau có đôi chút thẹn thùng. Cả hai đều có suy nghĩ, nếu đối phương cũng thích Diệp Mặc cũng không sao, ít nhất các nàng vẫn chấp nhận đối phương.

Nhanh chóng mặc lại quần áo, khi người trong đoán nhìn thấy hai người cũng không có ai nghĩ hai cô gái lại giúp nhau giải tỏa cả...