Liên tục sau bốn tiếng ‘Bịch, bịch, bịch, bịch’ bốn tên xông tới Diệp Mặc với tốc độ nhanh đã bị hắn đá bay ra, thậm chí còn không phân biệt trước sau, người có thị lực giỏi, cũng chỉ thấy được bóng chân mà thôi.
Những tên khác cùng xông lên đã bị bốn tên đó đυ.ng phải, kết quả thành một khối, ngã lăn xuống đất. Và bốn tên vừa nãy đã đυ.ng vào vách đá bên trong, lúc rơi xuống đất, đã không còn mấy sức lực.
Những người xung quanh nhất thời đều khựng lại, đây là động tác gì thế? Lực đánh quá lớn, người thanh niên đứng sau bang chủ ‘Hà bang’ thì phản ứng nhanh hơn, liền rút súng ra nhắm ngay Diệp mặc.
Một làn gió nhẹ thổi qua, ngón tay của y còn chưa đυ.ng được vào cò súng, trên trán đã bị vật gì đánh trúng thủng một lỗ đầy máu, mở to mắt ngã xuống đất.
Im lặng, trong một lúc chẳng ai dám động đậy gì, người này vừa đến cửa, trong tích tắc đã gϊếŧ chết năm người, đó còn chưa kể hắn đã gϊếŧ hai người ngoài cửa, gϊếŧ nhiều người như thế, thậm chí còn không thấy hắn cử động tay chân.
Nhưng bang chủ của ‘Hà bang’ đã phản ứng lại kịp, lập tức biết rằng người thanh niên này là một người hung ác, mà còn là một cao thủ, gã liền nói:
- Anh bạn, chắc là có hiểu nhầm gì đây. Tuy chúng tôi đã động tới miếu này, nhưng thật sự không biết đây là chỗ của anh, vả lại, Vương Hiện tôi xin nguyện bồi thường gấp đôi những tổn thất của anh.
Diệp Mặc cười lạnh nhạt, lại vẫy tay một cái, hai tên ‘Phi bang’ muốn bóp cò súng, lập tức trước ngực bị thủng hai lỗ, chết ngay tức khắc, cây súng trong tay văng ra khá xa.
Lần này thì Vương Hiện nhìn thấy rõ, tay của người thanh niên đã vẫy một cái, chỉ là vẫy một cái đơn giản thôi, đã lập tức hai người chết, cái vật mà hắn bắn ra còn nhanh hơn cả súng, sự lợi hại của người này là quá mức rồi.
- Đền bù cho tổn thất của tao à? Mày đền được không? Mày đã đánh bạn tao là Phương Nam, đã gϊếŧ người của anh ta, cho dù mày đền được, thì hôm nay tao sẽ để mày từ đâu đến sẽ về lại nơi đó.
Nói xong Diệp Mặc cũng không nhiều lời nữa, đinh sắt trong tay như băng bay ra ngoài.
Người nhiều hay lộn xộn, bây giờ thần thức của Diệp Mặc hơi không được mạnh, nếu như tất cả cùng xông đến hắn ta, thì thần thức của hắn không nhìn rõ, nhất định sẽ bị thương. Nếu như cứ phải đánh, thì nên gϊếŧ một ít đã rồi hẳn hay.
- Các anh em, cùng xông lên nào, hãy liều chết với hắn.
Trong thời gian cực ngắn, lại chết thêm mười mấy người, Vương Hiện mới nghĩ ra kêu lên một tiếng, mình đã tự lui về trốn phía sau.
Trong mắt y đã nhìn thấy cái cửa sổ, y muốn nhảy ra đó, vốn dĩ y nghĩ đây là một căn nhà đá kiên cố, bây giờ lại oán hận sao tại sao đây là căn nhà đá kia chứ, nếu như là những nhà khác, không chừng sẽ có cửa sau, chính vì không có cửa sau, thì cửa sổ chắc sẽ không đến nỗi chắc chắn chứ. Nhưng căn nhà đá này không những không có cửa sau, đến cửa sổ cũng hết sức kiên cố, y phá cả nửa ngày trời cũng không nhúc nhích gì.
Máu văng tứ tung bên trong, tiếng súng và tiếng dao hỗn tạp, cảnh tượng trở nên hỗn loạn, Diệp Mặc đã chắn ngay cửa lớn, không để ột kẻ chạy thoát.
Tuy Diệp Mặc có thần thức, ra tay lại nhanh, thường thì hắn sẽ gϊếŧ những kẻ có súng trước, còn dao thì hắn sẽ cố tránh. Nhưng kẻ muốn gϊếŧ hắn thì quá nhiều, thần thức của hắn trong một lúc không thể chiếu rọi hết, chân đã bị bắn trúng, kẻ bắn hắn cùng lúc đã bị gϊếŧ.
Tuy vết thương không nặng, nhưng đã khiến Diệp Mặc nổi giận, đinh sắt bắn ra với tốc độ càng nhanh.
Mấy phút sau, tiếng ồn ào trong nhà đã lắng xuống, trừ tên Vương Hiện vẫn còn đang phá cửa sổ, còn bang chủ ‘Phi bang’ cũng bị Diệp Mặc gϊếŧ. Căn nhà đá ngổn ngang xác người, vết máu không nhiều lắm, bởi vì Diệp Mặc gϊếŧ người thì một đinh là chết.
Diệp Mặc lấy viên đạn trong chân ra, và xử lý vết thương của mình, mới lạnh lùng nhìn tên Vương Hiện đang phá cửa sổ nói:
- Mày đừng có phá nữa, mày nghĩ mày có thể chạy nữa sao?
Vương Hiện nghe thấy lời Diệp Mặc, mới giật mình quay người lại nhìn, lập tức tay chân lạnh ngắt, rốt cục thì y đã đắc tội với ai, bốn mươi mấy người chẳng còn ai sống sót, có thể nói trừ y ra, thì tất cả đều bị gϊếŧ.
- Xin đại ca tha mạng, tôi nguyện dâng tất cả mọi thứ, cũng chấp nhận làm tay sai của anh.
Vương Hiện gϊếŧ người vô số, nhưng khi đến lượt mình, mới biết là cái chết đáng sợ như thế.
- Phương Nam, ở đây giao lại cho anh nhé, người này anh tự giải quyết đi.
Nói xong Diệp Mặc quay người đi.
Phương Nam và mấy tên đệ tử đứng ngoài, đang lúc không biết nên thế nào, thì nghe Diệp Mặc gọi anh ta, lập tức kêu người khiêng anh ta vào.
Lúc ấy Diệp Mặc đã rời khỏi, Phương Nam nhìn thấy cảnh tượng trong nhà, há hốc miệng đến nửa ngày cũng không thể khép lại, trong nhà toàn xác chết, hoặc có thể nói ngoại trừ tên Vương Hiện đang run như cầy sấy ra.
Phương Nam đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cái gì gọi là độc? Đây mới chính là độc đấy. Phương Nam cũng gϊếŧ người vô số, nhưng chưa bao giờ một người lại gϊếŧ nhiều người như thế. Vả lại Diệp Mặc xem ra còn không hề hấn gì, hình như chuyện gϊếŧ người đối với hắn mà nói đơn giản như chuyện hít thở vậy, chẳng trách đã khiến ột tên gϊếŧ người không chớp mắt như Vương Hiện sợ chết khϊếp.
Phương Nam gϊếŧ người cũng vì chuyện bang phái đấu đá, xem ra rất kinh khủng, máu văng khắp nơi, nhưng đa số là bị thương không nhẹ, người chết không đến nỗi nhiều, gϊếŧ người hàng loạt như thế, thật chưa xảy ra bao giờ.
Nhưng Diệp Mặc gϊếŧ những kẻ này, trạng thái vẫn bình thường, giống như chuyện gϊếŧ gà vậy, chẳng có biểu hiện gì cả. Phương Nam đột nhiên nghĩ lại tình huống hôm hắn ta đến nhà mình, càng lạnh sống lưng nhiều hơn. Lúc đó chỉ cần mình khẽ cương một chút, có tâm địa đen tối, thì trên cuộc đời này đã không có Phương Nam này.
Phương Nam chưa từng thấy ai lợi hại như thế bao giờ, đồng thời độc ác như thế. Cũng may anh ta kính nể Diệp Mặc từ trong lòng, tìm mọi cách để trở thành bạn của hắn, nếu không… Phương Nam không dám nghĩ tiếp.
- Hội trưởng Phương, xin tha tội, Vương Hiện tôi nguyện đem tất cả tài sản cống nạp cho anh, chỉ xin anh tha tội.
Tiếng cầu xin của Vương Hiện đánh ngang tầm suy nghĩ của Phương Nam.
- Hãy gϊếŧ tên khốn nạn này cho tôi, đem tất cả xác trong nhà dọn dẹp sạch sẽ. Thạch Đầu, lập tức cùng tôi đi gặp anh Diệp.
Phương Nam dặn dò tên đàn em của mình, sau đó nhiệm vụ chủ yếu là đi gặp Diệp Mặc.
- Anh Diệp.
Phương Nam được hai tên đàn em khiêng đi, đến phía sau Diệp Mặc, rất cung kính gọi. Nếu như nói trước đây Diệp Mặc ở trước mặt Phương Nam là một người đáng kính, khiến anh ta kính nể. Bây giờ trong mắt anh ta Diệp Mặc không những đáng kính, hơn nữa khiến anh ta tồn tại sự sợ hãi.
- Phương Nam…
Diệp Mặc kêu một tiếng, hình như đang nghĩ chuyện gì.
- Anh Diệp, tôi ở đây.
Phương Nam lập tức đáp.
Trầm ngâm một lát, Diệp Mặc mới nói:
- Vốn dĩ tôi muốn ở lại thêm một thời gian nữa, nhưng không ngờ những chuyện như thế không phải mình muốn là được, cho nên tôi sẽ đi.
- Anh Diệp, anh đi rồi sao? Chỗ anh ở, tôi sẽ lập tức cho sửa lại.
Phương Nam lập tức nói, anh ta tưởng rằng cái miếu của Diệp Mặc đã bị hủy hoại.
Diệp Mặc vẫy vẫy tay,
- Phương Nam, Lưu Xà bây giờ anh nắm hết đấy. Tôi cũng biết anh dựa vào đâu để kiếm cơm mà, nhưng cũng không nên làm quá, về việc chặn đường cướp giật, nếu có thể không làm thì đừng làm nữa. Mua bán gần biên giới cũng dễ, nhưng tôi không muốn anh mua bán thuốc phiện đâu, cái thứ này hại người hại ta, tóm lại, sẽ có ngày tôi về xem anh thế nào.
Nói xong Diệp Mặc quay đầu đi, không hề có chút lưu luyến, đối với một nơi không thể trồng cây ‘cỏ ngân tâm’, hắn không muốn tiếp tục lở lại, cho dù là vì muốn tránh nhà họ Tống, hắn cũng không dùng sự kết thúc việc tu luyện của mình làm cái giá phải trả. Con người của Phương Nam cũng không tệ, mình cũng đã giúp anh ta không ít, cho dù là Lưu Xà bây giờ thì hắn cũng không thể khống chế, hắn cũng không có tư cách để tiếp tục ở lại.
Mãi đến khi Diệp Mặc đi xa rồi, Phương Nam mới tỉnh ra, lập tức gọi:
- Anh Diệp, tôi nhất định sẽ làm theo lời anh.
Diệp Mặc không để anh ta cho người tiễn, anh ta không dám tự làm theo ý mình.