Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 48: Thôn làng bị tàn phá

[Ký chủ có thay đổi lại quyết định của mình hay không?]

“Mẹ nó! Mày đổi chức năng phiên dịch cho tao!” Nam Phong nói mà lòng đau như cắt. Bây giờ, hắn có thể được coi là một người nghèo được không? Mười ba điểm tích luỹ cứ như thế bị hắn tiêu một cách không thương tiếc. Lúc này đây đừng có nói là một điểm, hắn cũng không có a.

“Mình phải nhanh chóng thăng cấp mới được!” Nam Phong ảo não nghĩ, không có điểm tích luỹ lúc này thì làm việc gì cũng cảm thấy khó khăn.

[Hệ thống bắt đầu kích hoạt chức năng phiên dịch! Tiêu tốn tất cả 20 điểm tích luỹ. Ký chủ có muốn tiếp tục?]

“Có! Nhanh lên cho ta!”

[Hệ thống kích hoạt trong vòng vài giây! 3. 2. 1. Kích hoạt thành công! Chức năng phiên dịch sẽ được cài đặt sẵn và chuyển tất cả về Tiếng Việt cho ký chủ. Chúc ký chủ có những phút giây thư giãn và thoải mái!]

Nam Phong thoát ra khỏi hệ thống và nhìn về phía người thanh niên đang thủ thế vì sợ hãi, hắn nói: “Xin lỗi! Tôi không hề có ý đồ xấu, tôi chỉ muốn hỏi nơi này là đâu mà thôi?”

Người thanh niên quần chúng này cảm thấy Nam Phong không có vẻ gì là ác ý, thế nhưng sau những gì mà hắn đã trải qua, thì hắn không còn dễ tin người lạ nữa.

Nam Phong cảm thấy người này không có vẻ gì là muốn trả lời câu hỏi của mình, thì tỏ ra bực tức mà nói: “Hừ! Nếu mà tôi muốn làm hại anh thì lúc nãy đã không cứu anh làm gì rồi! Anh nghĩ tôi là loại người thích rước phiền phức vào mình lắm hả?”

Nhìn thấy biểu hiện giận dữ cùng với tình trạng trên người mình, thì người này bắt đầu tin tưởng Nam Phong hơn, hắn ta thu lại thế phòng thủ và nói: “Tôi là thôn dân sống ở một ngôi làng gần đây! Làng của chúng tôi lúc nãy bị một toán cướp càn quét, may mắn thay là tôi còn sống sót trở ra.”

Vẻ mặt người này dần trở nên bi thương khi nghĩ lại chuyện này, đối với một người đã sống rất lâu tại một nơi, vào một ngày nào đó lại tận mắt nhìn thấy người thân, bạn bè, hàng xóm chết ngay trước mắt mình nhưng lại bất lực, thì cũng có tâm trạng giống hắn ta mà thôi.

“Haizz! Đây đúng là thời kỳ loạn lạc mà! Sao mà mình đi đến thế giới nào cũng rơi vào hoàn cảnh loạn lạc vậy?” Nam Phong cảm thấy nghi ngờ về nhân sinh của chính mình.

Thế giới này theo như lời của người thanh niên này được gọi là Huyền Linh đại lục. Đại lục này vô cùng rộng lớn, còn rộng đến chừng nào thì hắn ta không biết, vì từ trước đến giờ hắn chỉ có sống ở trong thôn được quản hạt bởi “Càn Nguyệt vương quốc” mà thôi.

Càn Nguyệt vương quốc này hiện tại đang trong tình trạng chiến tranh với một vương gần đó tên là “Hàn Vũ vương quốc”. Hai nước giao tranh đã lâu nhưng vẫn chưa phân thắng bại. Những người dân giống như người thanh niên này, không phải là đi chạy nạn thì cũng lên rừng làm cướp, cuộc sống vô cùng lam lũ.

Nam Phong vô cùng cảm thán, hắn cảm thấy Trung hoa đại lục, dù cho ở bất kỳ thế giới nào thì vẫn là chủng loài hiếu chiến và xâm lấn. Chiến tranh liên miên đối với họ cũng chỉ là chuyện cơm bữa mà thôi. Họ lúc nào cũng tự cho rằng mình là giống loài thượng đẳng và trị vì những chủng tộc khác.

Một phần cũng là vì thôi thúc của quyền lực, thế nên những cuộc chiến như thế này liên tiếp xảy ra. Nhưng cuối cùng người chịu tội lúc nào cũng là dân thường, chỉ vì lòng tham của những người quyền quý này mà họ gặp phải tình cảnh tan cửa nát nhà.

Như nắm được cọng rơm cứu mạng, người thanh niên này quỳ xụp xuống, hắn dập đầu liên tục xuống đất và nói: “Xin ân công hãy cứu giúp ngôi làng của chúng tôi! Tôi xin làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của ngài!”

Nam Phong vội đỡ người này dậy và nói: “Anh đừng có làm như vậy! Anh đang bị thương đấy, làm như thế thì vết thương bung hết ra ngoài bây giờ?”

“Xin ân công hãy cứu giúp ngôi làng của chúng tôi, nếu không có chết tôi cũng không đứng dậy!”

Nhìn thấy dáng vẻ kiên cường của người này thì Nam Phong biết rằng mình không thể khuyên bảo được rồi, hắn thở dài một hơi và nói: “Anh đứng lên trước đi, tôi sẽ đi cùng anh một chuyến! Còn nếu cứu được hay không thì cũng là tôi đã tận lực.”

“Cảm ơn ân công rất nhiều! Cảm ơn rất nhiều!” Người này thì thào đứng dậy nhưng vết thương lại khiến cho hắn ta có dấu hiệu lung lay ngã xuống. Nam Phong nhanh chóng bám vào vai người này và dùng sức của mình đỡ lấy hắn. Nam Phong nói: “Thôi thì để tôi dìu anh vậy! Anh chỉ hướng về làng của mình đi.”



Nhìn thảm trạng trước mắt mà Nam Phong nắm chặt bàn tay của mình lại. Xác người nằm la liệt khắp nơi, phải nói rằng những kẻ gây ra việc này đã không còn được coi là con người nữa rồi, mà chỉ đáng là những bọn cầm thú ác quỷ.

“Phụ thân, nương! Con trai bất hiếu không thể cứu được hai người! Aaaaa…!” Người thanh niên này quỳ xuống nơi mà cha mẹ mình nằm xuống và kêu lên từng tiếng bất lực.

Nam Phong không nhịn được mà quay đầu đi chỗ khác. Mặc dù, hắn đã từng gϊếŧ rất nhiều Zombie nhưng hắn vẫn chưa gϊếŧ người thật bao giờ. Thế nên, khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì hắn không khỏi súc động muốn gϊếŧ hết những kẻ đã gây ra việc này.

“Hơ...ơ! Tiểu cẩu đó à! Cháu vẫn còn sống sao?” một người đàn ông trung niên dần bò lên từ trong đống đổ nát. Người thanh niên được gọi là tiểu cẩu nhanh chóng tiến lại gần người đàn ông này. Hắn nhìn người này với ánh mắt súc động và nói: “Lão Bá, bác vẫn còn sống ư?”

“Ta sắp không kịp nữa rồi! Bọn súc sinh đó đã bắt hết những thiếu nữ và mang về trại của bọn chúng rồi, trong đó có cả em gái của cậu nữa. Lão này chết cũng được nhưng mà không cam tâm! Ta đã phụ sự giao phó của cha mẹ cậu là bảo vệ cho Linh Linh.” Nói xong người này thổ ra một bụm máu, lão nắm chặt tay của tiểu cẩu và thều thào nói: “Cậu nhất định phải cứu được em gái mình và trả thù cho chúng ta.”

Nói xong người này nghẹo cổ sang một bên và chết. Người thanh niên nhìn thấy như vậy thì cố gắng lay người và kêu gào: “Lão Bá, bác đừng có chết!” sau đó hắn quay sang nhìn Nam Phong như cầu mong hắn cứu giúp.

Nam Phong nhìn thấy người này đã thực sự tắt thở thì lắc đầu thở dài. Hắn có thể cứu được người sắp chết, chứ đã là xác chết rồi thì hắn cũng vô phương cứu giúp. Đột nhiên hắn chợt nghĩ: “Mẹ nó! Sao mà giống mấy bộ phim truyền hình thể nhể? Cũng kiểu như sắp chết và tạo ra một sự kiện gì đó cho nhân vật chính đi thu phục!”

Người thanh niên này lần nữa quỳ xuống trước mặt Nam Phong và nói: “Xin ân công một lần nữa hãy cứu giúp em gái tiểu nhân! Tiểu nhân hiện tại không có gì để báo đáp nhưng sau này sẽ lập đền, thờ phụng ngài ân trạch viên đức.”

Nam Phong nghe thấy vậy thì hậm hực nghĩ: “Mẹ nó! Ngươi là đang trù ẻo ta chết sớm hay sao mà đi lập đền thờ hả?”

Người thanh niên này cúi gằm mặt xuống đất. Hắn biết người này không có bổn phận gì phải giúp đỡ mình cả, nhưng người đang đứng trước mặt hắn lúc này lại chính là hy vọng cuối cùng để hắn có thể cứu được em gái của mình, đây chính là người thân duy nhất còn sót lại của hắn trên thế gian này.

Nam Phong nhìn thấy quyết tâm trong đôi mắt của người này thì thở dài nói: “Tôi có thể giúp cậu nhưng nếu mà không thành thì tôi cũng đành bất lực.” Mặc dù, hắn muốn cứu giúp những người này, thế nhưng hắn cũng không có ngu mà đi liều mạng, nếu cảm thấy có gì đó không ổn, thì hắn vẫn nhanh chóng rút lui.

“Cảm ơn ân công!” Người thanh niên biết rằng dù có nói gì nhiều vào lúc này thì đều vô ích. Hắn chỉ có thể phó mặc tính mạng của em gái mình cho trời mà thôi.