Sau khi biết cửa vào thông đạo có tin tức mới, Thẩm Thu Vãn và các tông chủ liền chạy đến, thế nhưng, hai người báo tin tốt cho anh ta lại không mừng rỡ hay kích động như anh ta hằng tưởng tượng.
"Em không biết hai tấm pháp ấn này sẽ dính đến anh sâu như vậy," Giọng điệu Vân Tử Túc nói gấp gáp, "Hiện tại biết rồi, em sẽ không đồng ý để anh làm thế."
Bùi Dịch lại là người bình tĩnh hơn cả: "Đây là cách duy nhất."
"Em không tin!" L*иg ngực Vân Tử Túc phập phồng kịch liệt, hồi lâu mới cố gắng đè thấp âm sắc giương cao, "Một tấm pháp ấn có mạnh đến đâu, cũng chỉ là chìa khóa mở bí cảnh mà thôi, sao có thể nối liền hai thế giới? Chắc chắn cần có một lượng linh lực rất lớn để mở lối đi, anh bây giờ thì thế nào? Ngay cả sư phụ còn chưa đến Độ Kiếp kỳ, muốn tự mình hoàn thành nhiệm vụ này, sao có thể..."
Lời khẳng định như đinh đóng cột của cậu dần dần biến mất trong ánh nhìn Bùi Dịch.
Bùi Dịch nói: "Thiên ấn sinh ra vì vậy."
Cổ họng Vân Tử Túc khô khốc, thái dương đau nhức, cậu nỗ lực giữ bình tĩnh, hỏi: "Ý gì?"
"Mấy nghìn năm nay hai giới không thể liên thông, mỗi bên đều nhận lấy trừng phạt. Thiên đạo muốn xoay chuyển tình thế, thiên ấn cứ vậy mà sinh ra." Bùi Dịch trầm giọng nói, "Nó vốn là chìa khóa."
"Vậy anh thì sao?" Giọng Vân Tử Túc run run, "Tại sao pháp ấn hết tác dụng, lại liên lụy đến anh?"
Bùi Dịch gọi một tiếng rất nhẹ: "Tiểu Túc."
Đối phương không trả lời, Vân Tử Túc mơ hồ đoán được điều gì. Không chỉ là giọng điệu, ngay cả cơ thể cậu cũng run lên.
Không phải không đoán được, chỉ là không dám tin.
"Công pháp của tu sĩ có kỳ lạ đến đâu, cũng chỉ có thể luyện ra hình nộm, không thể có thân thể và ngoại hình riêng biệt. Nhớ Hạ Các phải không? Cậu ta là hạc linh, nên mới có thể một hồn hai thể."
Bùi Dịch hạ giọng.
"Ta cũng giống vậy."
Lớp giấy cửa sổ cuối cùng rốt cuộc đã hoàn toàn bị xuyên thủng.
"Ta là thiên ấn tu thành hình người, nên mới có thể tách làm hai. Âm ấn phía Nam, dương ấn phía Bắc, phân chia phòng thủ hai bên lục địa, chờ đợi thời cơ thích hợp, nối liền hai giới."
Vân Tử Túc ngơ ngẩn không nói nên lời.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếng Thẩm Thu Vãn truyền vào.
"Tiền bối, tiền bối có nhà không?"
Vân Tử Túc ngẩn ngơ ngẩng đầu.
"Là ta gọi đến." Bùi Dịch nói, tiến lên mở cửa.
"Tiền bối!" Thẩm Thu Vãn hào hứng đi vào, lúc thấy Vân Tử Túc lại cả kinh, "Đây là..."
Người trả lời anh ta không phải Vân Tử Túc thất hồn lạc phách, mà là một vị đại lão kiệm lời khác. Bùi Dịch không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ đọc một chuỗi danh sách.
Thẩm Thu Vãn ghi lại, càng ghi càng ngờ vực, nói thật, ngay mục đầu tiên "nghìn khối linh thạch ngũ hành thượng phẩm", cũng không phải thứ mà Thanh Dịch tông gánh nổi, đây cơ bản là toàn bộ của cải huyền môn, còn là của cải sau khi tài nguyên của Cận Đan bị phát hiện.
Bùi Dịch lời ít ý nhiều: "Chuẩn bị xong, bảy ngày sau, phong tỏa công viên Đông Giao và bán kính hai cây quanh đấy."
Thẩm Thu Vãn chần chừ: "Tiền bối, sợ rằng những thứ này..."
Khả năng gom đủ trong bảy ngày là rất thấp.
Bùi Dịch lạnh nhạt: "Đây là nhu yếu phẩm để mở thông đạo."
"Mở thông đạo?!" Dù đã nhận được tin nhắn từ trước, thì lúc nghe đến việc có thể trực tiếp mở thông đạo, Thẩm Thu Vãn vẫn khó tránh khỏi kinh ngạc.
Thẩm Thu Vãn sao dám chậm trễ, vội vàng nhớ kỹ rồi rời đi.
Trước khi đi, anh ta còn hỏi Vân Tử Túc một câu, nhưng đối phương vẫn mất hồn mất vía, không nói năng gì.
Đến khi cửa phòng đóng lại, trong nhà chìm vào tĩnh lặng, Vân Tử Túc mới chậm rãi ngẩng đầu.
"Anh chưa từng đề cập đến chuyện thiên ấn với em." Giọng cậu rất khàn, như đứt hơi khản tiếng.
"Nửa tháng trước, thiên đạo truyền âm, nói rằng đã đến thời khắc cuối cùng." Bùi Dịch khẽ nói, "Trước kia, ta cũng chưa từng chắc chắn cách thức sau cùng."
Vân Tử Túc nhìn hắn chằm chằm, con ngươi trong suốt lúc này đen như đêm không sao.
"Anh không nói, anh chính là tấm pháp ấn ấy."
Bùi Dịch im lặng.
"Vậy nên em và anh mới có thể từ Tu linh giới đến đây... phải không? Vì anh đã dùng dương ấn bảo vệ em." Vân Tử Túc ngày càng nghẹn giọng, "Cũng vì vượt qua hai thế giới mà khôi linh mới sinh ra phải không? Toàn bộ âm ấn đều bể nát, dù anh có sống lại nhờ linh thể, cũng không bao giờ thoát khỏi sự quấy nhiễu của khôi linh..."
"Không nghiêm trọng như vậy, Tiểu Túc," Bùi Dịch nói, "Khôi linh cũng là một loại năng lượng, khi âm ấn được đắp lại lần nữa, nó cũng góp không ít tác dụng."
"Nhưng nó sinh ra vì loại chuyện tồi tệ nhất!" Vân Tử Túc đột ngột lên giọng.
"Tiểu Túc..."
Bùi Dịch thở dài.
"Là ta có lỗi trước, đây là ta cam tâm tình nguyện, đừng khóc."
Hắn tiến lên mấy bước, ôm lấy người con trai run rẩy không ngừng.
"Em bị thương, ta đưa em đi chữa, không khéo gặp phải bầy ác thú đánh lén. Chiến tuyến nguy hiểm nghìn trùng, mình ta khó địch, suýt nữa không thể bảo vệ em, nên mới nảy sinh lựa chọn thứ hai vào giờ phút cuối cùng."
Bùi Dịch kể mọi chuyện cho cậu nghe.
Một nghìn năm về trước, Vân Tử Túc từng là một chế tạo sư kinh tài tuyệt diễm. Cậu có thiên chất hơn người, không chỉ tỷ lệ đúc đồ thành công cực lớn, mà tất cả những vật qua tay cậu đều là vật phi phàm, người người tranh đoạt.
Cậu một lòng si mê tạo vật, gần như cuồng dại, thời kỳ đỉnh cao muốn bế quan tạo vật, quyết luyện ra một thứ đồ khiến người đời kinh hãi.
Một lần luyện, luyện mất trăm năm.
Khí cụ vừa xong, trời giáng dị tượng, khắp nơi kinh hãi, mà Vân Tử Túc cũng vì lao lực quá độ, bất hạnh qua đời.
Thành phẩm hao hết xương máu của cậu, chính là Vô Tự Ấn âm dương tương hợp.
Hào quang của Vô Tự Ấn quá thịnh, các thế lực tranh nhau máu chảy đầu rơi. Xác người la liệt, thiên đạo tự mình xóa đi hơi thở của nó. Về sau lại vì sửa chữa hai giới, mà chọn nó làm thiên ấn.
Vô Tự Ấn vốn đã không phải vật phàm, sau khi tiếp xúc với thiên đạo cũng tự sinh linh tính, trăm năm sau, tu ra hình người.
Khí linh hiếm gặp, ra được hình người thì đây có duy nhất trường hợp này. Thiên đạo kiêng kỵ tài năng của nó, chia nó làm hai, phân qua hai lục địa, nhưng vừa vặn khiến cho âm ấn gặp được Vân Tử Túc chuyển thế.
"Nhờ luyện ra bản thể thiên ấn, nên thiên đạo cũng che chở cho em. Tài hoa của em càng thêm mạnh mẽ, thiên chất thông minh, tiến cảnh cực nhanh, còn có thể chất thuần linh từ công pháp trời ban."
Vân Tử Túc chỉ nghe điều mà cậu muốn.
"Nếu em có thể chuyển thế, vậy anh..."
Bùi Dịch khẽ lắc đầu.
"Ta là sản phẩm của thiên đạo, sinh thì bất diệt, diệt thì bất sinh."
Vân Tử Túc thẫn thờ nghe Bùi Dịch nói tiếp.
Hai người gắn bó nương tựa vào nhau, sau đó... chính là lần mất khống chế.
Vân Tử Túc bị thương hôn mê, thiên ấn đưa cậu rời đi, lại gặp làn sóng ác thú tấn công. Giữa lúc nguy nan, cảm xúc bất thường mãnh liệt của thiên ấn dẫn đến biến động không gian, hắn liền dựa vào đây mang Vân Tử Túc chạy thoát.
Chẳng qua là giữa hai giới, đã không còn thông đạo bảo vệ, bốn phía là công kích ngang ngược và dòng chảy hỗn loạn, vậy nên dù có bản thể thiên ấn bảo vệ, thân xác hai người vẫn hư hại nặng nề, chỉ còn lại linh thể.
Vân Tử Túc không đoán sai, vì bảo vệ cậu, thiên ấn không chỉ tách dương ấn ra, mà còn kéo tất cả công kích về phía mình, cuối cùng rơi vào kết cục âm ấn vỡ vụn, khôi linh khắp người.
Cậu từng tưởng tượng rất nhiều lý do vì sao khôi linh được sinh ra, chỉ chưa nghĩ đến là bởi chính mình.
Thiên ấn là chìa khóa mở lối đi giữa hai thế giới, nó là do thiên đạo lựa chọn, nhưng cũng không thoát khỏi số mệnh dùng hết sẽ tàn.
Bản thể hai ấn âm dương bị hủy diệt, Bùi Dịch Tư Hàn nghiễm nhiên sẽ không còn tồn tại, mà khí linh biến mất, Hàn Dịch mượn thân xác Phàm tục giới cũng sẽ không tỉnh lại nữa.
Khi biết Nguyên Anh giải tán là do người thân cận nhất gây nên, Vân Tử Túc đã từng tâm như tro tàn, nhưng cậu chưa từng nghĩ, mình còn có thể lại có một ngày hoàn toàn tuyệt vọng.
_________
Bảy ngày sau, chính là thời khắc thiên đạo lựa chọn.
Công viên Đông Giao Lâm thành, toàn bộ tông chủ của Ngũ đại tông môn đều có mặt, bán kính ba cây số bị lấy lý do diễn tập quân sự mà giới nghiêm hoàn toàn.
Khi rương đựng linh thạch pháp khí được mở ra, linh khí ngất trời làm cho tất cả tu sĩ có mặt đều chấn động. Vân Tử Túc đứng cuối đám người, bên cạnh là Hàn Dịch nắm tay cậu.
Mười ngón tay bọn họ đan nhau, đây là lần đầu tiên, nhiệt độ cơ thể Vân Tử Túc lạnh hơn Hàn Dịch.
Thiên ấn hiện nguyên hình, mọi người dạt ra một lối đi, vị trí chính giữa nhất, nhường lại cho Vân Tử Túc.
Phàm tục giới lớn như vậy, lại không tìm ra nổi một tu sĩ Kim Đan thay cậu đọc chú khai mở, mà lại để tự cậu tiến lên, tự tay tiễn ân sư, bằng hữu, ái nhân, vào giữa bóng đêm vô tận.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, ngay cả một cái cớ để đột nhiên yếu ớt khóc òa cũng chẳng có.
Sắc mặt cậu tái nhợt, cậu đứng giữa núi linh thạch chất chồng lấp lánh, đứng ở cửa vào đường thông giữa hai thế giới, ngẩng mặt nhìn trời.
Chú ngữ đứt quãng, nhưng không hề ảnh hưởng đến tiến triển gì. Khi âm cuối cùng rơi xuống, thiên ấn trống rỗng không có ký tự nào, bỗng dưng phát ra tia sáng chói mắt, ánh sáng nối thẳng chân trời, xông thẳng vào giữa tầng mây xám xịt.
Tiếng sấm đùng đoàng, mưa như thác đổ, tất cả mọi người đều bị xối ướt, chỉ có Vân Tử Túc ở cạnh pháp ấn được ánh sáng che chở, mà không có một chút gió mưa hắt vào người cậu.
Hàn Dịch còn đứng bên cậu, mưa như trút nước, đất trời đổi sắc, hai người nắm tay nhau, giống như một đôi quyến lữ không thể bị chia lìa.
Giọng nói trầm thấp truyền tới rõ ràng giữa màn mưa trắng xóa.
"Tiểu Túc, ta nợ em một lời xin lỗi."
Mưa gió không thể xâm nhập vào vòng ánh sáng, nhưng Vân Tử Túc vẫn lạnh đến run rẩy, nghe đối phương mở lời-----
"Khí vật vô tâm, vốn không nên có ràng buộc với thế gian này. Em là món quà độc nhất vô nhị của ta. Ta cũng không biết sự trở về của mình, sẽ lại khiến em đau lòng."
"Ta hẹn với thiên đạo, cứu hai giới khỏi thế đổ vỡ, đổi lấy sự đồng ý của thiên đạo. Sau khi thông đạo mở ra, ơn trời dồn lại, từ nay về sau, em sẽ được vô ưu vô sầu, bình an hạnh phúc, phú quý giàu sang, suốt đời đời kiếp kiếp."
Vòng tay ôm lấy cậu thật chặt, lời sau cùng truyền đến trên môi.
"Tiểu Túc, ngủ ngon."
Vân Tử Túc ôm chặt người đàn ông trước ngực, lời vừa dứt, Hàn Dịch đã đổ về phía cậu nặng trĩu.
Cậu ngước đầu nhìn, đối phương đã nhắm mắt lại.
Sắc mặc hắn trầm lặng, không chút lạ thường, nhìn giống như đang ngủ.
Chỉ có Vân Tử Túc biết rằng, hắn sẽ không tỉnh lại nữa.
Mưa càng lúc càng lớn, nhấn chìm tiếng khóc nghẹn ngào tê tâm liệt phế, những tia sáng rực rỡ ló dạng từ trong đám mây đen.
Hai tiếng sau, mưa như thác đổ mới dần dần ngớt lại.
Bốn phía vẫn âm u, nhưng không ai còn quan tâm thời tiết, toàn bộ tu sĩ đều chăm chú nhìn lối đi màu vàng đã hoàn toàn mở rộng, gần như phấn khích phát điên.
"Thành công rồi phải không? Phải không?"
"Chỉ cần nhìn thấy lối đi này, là đã có thể tượng tưởng thế giới bên kia có bao nhiêu hùng vĩ!"
"Trời ạ, sinh thời có thể thấy được thế giới khác sau khi phi thăng, quả thực đáng giá!"
Giữa những tiếng ồn ào kích động, tông chủ Thanh Dịch tông ho nhẹ một tiếng, người bên cạnh lập tức ra hiệu cho mọi người im lặng.
"Còn một bước cuối cùng." Tông chủ nói, "Chờ thông đạo này đáp xuống đất, vậy mới thật là việc lớn đã xong."
Nghe vậy, mọi người nhao nhao nhìn về phía thông đạo đang lơ lửng giữa không trung, chỉ hận không thể trực tiếp kéo thẳng thông đạo xuống mặt đất.
Đám người huyên náo, chỉ có vị trí trung tâm hoàn toàn tĩnh lặng.
Một con cự thú màu vàng hoa báo không biết xuất hiện đến từ đâu, thân hình nó khỏe mạnh mà hung tàn, lúc này chỉ lặng yên đứng đó, sống lưng vững chắc đỡ một người.
Vân Tử Túc nửa quỳ bên người cự thú, dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau chùi cho người.
Đến khi người đàn ông không còn nhiễm một hạt bụi nào, cậu mới chậm chạp thu tay về.
"... Tiền bối."
Cách đó không xa truyền đến tiếng nói của Thẩm Thu Vãn, Vân Tử Túc không ngẩng đầu, Thẩm Thu Vãn cũng không truy vấn, chỉ khẽ nói: "Xe của ngài đã lái đến nơi, hướng đông nam ngoài quảng trường mười mét."
"Cảm ơn."
Dường như Thẩm Thu Vãn muốn nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Thông đạo ngày càng hạ thấp, hào quang vàng rực bạc màu dần đi, mọi người cũng đang một lòng chú ý đến nó, tâm trạng bọn họ dần dần bình tĩnh lại.
Không biết đã qua bao lâu, có người nhỏ giọng thầm thì một câu: "Sao ánh sáng trông như sắp tắt ấy nhỉ... Sao nó vẫn chưa đáp xuống?"
Mới đầu chỉ là xì xào bàn tán, nhưng nửa giờ sau, lo lắng đã hoàn toàn khuếch tán ra.
Năm vị tông chủ tụm vào một chỗ, hai vị đã bắt đầu thúc giục, muốn tông chủ Thanh Dịch tông hỏi thử Vân Tử Túc đã xảy ra chuyện gì.
Tông chủ Thanh dịch tông còn đang trầm ngâm, đã nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng la hốt hoảng.
Bọn họ vội xoay người, chỉ thấy thông đạo màu vàng vô cùng chói mắt bỗng nhiên giống như thoát lực, phát ra ánh sáng lập lòe chớp tắt, nguy cơ tràn ngập.
"Sao lại thế này?!"
"Có phải không chuẩn bị đủ linh thạch hay không?!"
"Đấy đều là chuẩn bị theo căn dặn mà..."
Hiện trường hoang mang rối loạn, thông đạo này phải vất vả lắm mới mở được ra! Mấy nghìn khối linh thạch thượng phẩm, vô số pháp khí phù lục, của cải huyền môn đã bị khoét sạch, bọn họ không thể gánh thêm một lần thử nữa.
Mọi người vội vã nhìn về phía chính giữa pháp trận, chỉ thấy nơi đó đã không còn bóng người. Ngược lại, ở cách đấy không xa, một người con trai thon gầy đang bế một người đàn ông không còn phản ứng, bên người cậu còn có một con thú lớn màu vàng hoa văn báo, đi về hướng xe hơi.
Người con trai không quan tâm đến ồn ào sau lưng, tận đến khi bầu trời lần nữa vang lên tiếng sấm, cậu mới cau mày ngẩng đầu.
Mây đen che khuất mặt trời, thông đạo chỉ có tu sĩ có khả năng nhìn thấy vốn đã ngưng tụ lại đột nhiên như ẩn như hiện, tình huống xem ra vô cùng không hay.
Giữa lúc mọi người hốt hoảng rối loạn, một tia chớp xé rách màn trời, đánh thẳng xuống phía đám đông. Tia chớp không làm hại người, một giây sau đã biến mất chính tâm pháp trận, sau đó, linh thạch và pháp khí còn sót lại xung quanh sáng lên một trận sáng cuối cùng.
Người đã rời khỏi pháp trận cũng vậy.
"Tiền bối!"
Thẩm Thu Vãn kêu lên thất thanh, anh ta đi sau lưng Vân Tử Túc hai bước, tia chớp giáng xuống, trơ mắt nhìn Hàn Dịch trong lòng Vân Tử Túc chậm rãi hóa thành trong suốt.
Vân Tử Túc đưa lưng về phía anh ta, đến cuối cùng, Thẩm Thu Vãn cũng không thể thấy rõ nét mặt của vị tiền bối quá mức trẻ tuổi này.
Sấm rền vang dội, linh thạch và pháp khí tiêu hết chút linh khí cuối cùng hóa thành vật chết không còn sáng bóng, rốt cuộc thông đạo cũng rơi xuống mặt đất, khiến cho trái tim mọi người không còn treo cao.
Ngay lúc ánh sáng vàng rực tiếp xúc với mặt đấy, tia sáng chói mắt chợt nở rộ. Bất luận là đệ tử Luyện Khí kỳ hay là trưởng lão tông chủ Trúc Cơ kỳ, ai nấy đều cảm giác được một luồng linh khí dồi dào mà hừng hực.
Đây là linh khí xa cách nghìn năm, từ một thế giới rất xa, xa cả mười triệu năm ánh sáng.
Không còn là những giọt nhỏ lấm tấm li ti, luồng linh khí này giống như đại dương vĩ đại mà sặc sỡ, mang đến hy vọng và cuộc sống mới.
Tiếng reo hò hân hoan vang khắp từng ngõ ngách công viên Đông Giao, đến cả hoa cỏ lá cành cũng rung rinh xao động, phơi bày màu sắc rực rỡ nhất.
Bên bờ yên lặng, còn sót lại chiếc xe hơi màu đen đã mở cửa hàng sau.
Bên xe có một người đang đứng, người ấy vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, giống như trong lòng còn ôm báu vật quý giá nhất thế gian.
Linh khí dồi dào từ một thế giới khác truyền tới thông qua thông đạo, bọc lấy thân hình gầy gò của người ấy, dường như muốn trao cho cậu một cái ôm.
Trong luồng linh khí này, có hương thơm thanh ngọt mà cậu không thể thân thuộc hơn được nữa.
Sự bạc màu của pháp ấn và biến mất của Hàn Dịch đều không thể đánh gục chàng trai này, nhưng mùi ngọt thanh quen thuộc lại nặng như nghìn tạ, từng chút từng chút ép cong sống lưng cậu.
Xa xa, trời hửng nắng, mưa tạnh trời trong.