Kịch Bản Cuộc Đời

Chương 21

Đã là duyên phận, chỉ có thể đối mặt chứ k thể trốn tránh. Nhân duyên của người ta thì nhẹ nhàng vậy mà sao nhân duyên của cô lại đau khổ đến vậy.

Có lẽ....trong tình yêu, yêu và hận...luôn đi kèm với nhau. Truyện được viết bởi tác giả thu huong

Quay trở lại căn biệt thự nhà anh ta, 4 năm vẫn y nguyên. A ta k về phòng mình, mà vào thẳng căn phòng trước đây cô từng

ở. Mọi thứ vẫn được giữ nguyên, căn phòng sạch sẽ k có một hạt bụi nào. Đưa tay chạm vào chiếc ghế

" đây là chiếc ghế e vẫn ngồi học bài mỗi ngày."

" em biết k, chưa khi nào tôi thôi nhớ e. Liệu rằng e còn nhớ đến tôi "

- mẹ, con đi làm đây ạ

- ừ đi cẩn thận con.

- à đợi mẹ chút. Con cầm cái này theo, cơm trưa mẹ chuẩn bị cho con. Ăn còn lấy sức làm, chứ dưới thị trấn đồ cũng k đảm bảo được đâu con.

- vâng ạ

Cô vui vẻ cầm cặp l*иg cơm mẹ cô sắp sẵn cho cô. Đấy cuộc sống cô chỉ cần bình yên như vậy thôi.

Tại tầng cao nhất của tập đoàn C&K. Tiếng goc cửa vang lên, thư kí a ta đi vào.

- chủ tịch, đây là toàn bộ các công ty con và chi nhánh của tập đoàn chúng ta.

- để đấy đi.

- vâng ạ

A ta vùi đầu vào đống tài liệu vừa nói.

- sao còn chưa đi???

- sắp tới chúng ta sẽ có buổi khảo hạch giữa các chi nhánh để bổ sung thêm nhân lực vào tổng công ty ạ.

- sao tôi k biết chuyện này???

- dạ đây là lịch thường xuyên cứ 3 tháng sẽ khảo hạch 1 lần. Những nhân viên k làm việc tốt sẽ bị đào thải. Còn những nhân viên làm việc tốt sẽ được thăng chức ạ.

- ừ. Vậy cứ làm như vậy đi

- tất cả các bài khảo hạch sẽ được chuyển về công ty tổng để phê duyệt ạ

- được rồi

- vậy tôi xin phép ra ngoài ạ.

Thư kí ra ngoài, còn a ta vẫn vùi đầu vào đống tài liệu của công ty. Về đây tiếp quản và phát triển thị trường bên Việt Nam này, khiến a phải xem xét toàn bộ tài liệu để đưa ra chiến lược phát triển hợp lý và lâu dài cho công ty.

- thông báo thông báo....

Tiếng trưởng phòng vang lên, toàn bộ mọi người trong phòng yên lặng.

- sắp tới sẽ có buổi khảo hạch quy định của công ty chúng ta. Toàn bộ nhân viên cố gắng làm việc để qua khảo hạch. Đừng ai bị tạch nhé

- trưởng phòng, a nói thật sao

- đúng vậy

- trơi ơi, e mới làm đc 2 tháng mà.

- OMG.....

Sau thông báo của trưởng phòng, điều đầu tiên cô nhìn thấy là toàn bộ các anh chị trong phòng cô mặt méo xị hết. Ai nấy cũng kêu than, cô tò mò liền hỏi

- chị ơi sao mọi người lại lo lăngs vậy c?

- e cũng lo lắng đi là vừa.

- sao vậy c?

- tập đoàn C&K cứ 3 tháng diễn ra khảo hạch một lần. Nếu ai k qua, nhẹ là giảm lương, giảm cấp bậc, nặng là đuổi việc. Còn ai đã khảo hạch thông qua mà kết quả tốt thì một bước lên tiên.

- nghiêm khắc vậy ạ c? 1 bước lên tiên là sao vậy c?

- là e được thăng chức và sẽ được vào tổng công ty làm việc đó.

- thật hả c

- đúng vậy. Nhưng kết quả chấm khảo hạch rất khó để qua. Nên ai cũng lo lắng, vì người chấm khảo hạch là người ở bên tổng công ty chứ k phải ở chi nhánh mình đâu.

- vậy ạ

- ừ. E cũng phải cố gắng lên đó

- vâng ạ

Cô mỉm cười nói, khó khăn lắm cô mới xin vào được đây. Cô k cho phép mình bị loại, bao nhiêu sự nỗ lực công sức của cô suốt 4 năm qua. Đây sẽ là cơ hội để cô thăng tiến hơn, sẽ là bước đệm của cô tiến xa hơn nữa.

Nhận đề tài khảo hạch, cô vui mừng ngày đêm nỗ lực thiết kế ra sản phẩm. Đề tài là thiết kế nội thất nhà ở. Một đề tài mà cô chưa bao giờ đặt bút vẽ. Hầu hết cô thường đặt bút vẽ với những thiết kế về quần áo, trang sức....đề tài càng khó cô càng phải cố gắng.

Phía bên Anh, tại biệt thự nhà ông Trung.

Hiền Anh và ông Kiệt tiến vào sảnh chính, ông Trung thấy ông Kiệt vào vội bảo quản gia đẩy xe lăn ra đón.

- sao ông k bảo tôi, để tôi bảo người ra đón ông.

- khách sáo làm gì, sắp thành người một nhà rồi.

- nào vào đây dùng bữa đi. Đồ cũng chuẩn bị xong rồi

- được, được

Ba người ngồi vào bàn ăn, những tiếng cười, những câu chuyện rôm rả vang lên, nhưng nội dung cũng chỉ xoay quanh câu chuyện của anh và Hiền Anh.

Nào là sắp xếp ngày tổ chức lễ đính hôn, nào là địa điểm, rồi rất nhiều thứ khác.

- Hiền Anh, con cũng chuẩn bị đi. Lễ đính hôn sẽ diễn ra sau 2 tháng nữa.

- có nhanh hơn được k bác.

- còn phải đợi thằng Kiên nó ổn định công ty và thị trường bên Việt Nam nữa. Con cũng nên thông cảm cho nó thời gian,

- đúng đó con, bác Trung nói đúng. Con sắp thành bà chủ rồi. Phải biết cảm thông cho công việc của chồng con chứ.

- vâng ạ

- nào k được buồn. Phải vui lên để còn chuẩn bị cho lễ đính hôn chứ

- vâng

Được ba và bác Trung động viên, Hiền Anh vui vẻ cười. Dù a ta có k muốn, nhưng chỉ cần có ba a ta và ba cô thì cô tin a ta nhất định phải làm lễ đính hôn với cô.

Sau khi dùng bữa xong, ông Kiệt và ông Trung ra ngoài vườn uống trà nói chuyện.

- dạo này ông thế nào rồi?

- tôi vẫn vậy. Giao hết mọi quyền hành cho thằng Kiên. Tôi cũng nhàn hơn, bớt lo nghĩ, giờ chỉ có chơi như thế này thôi. Đợi nó yên bề gia thất, đến lúc đó tôi cũng mới yên tâm hẳn. Còn ông thế nào?

- mọi chuyện đang ra khỏi tầm kiểm soát của tôi. Và tôi cần ông giúp tôi một tay.

- chuyện gì vậy?

- em trai tôi đã trở về.

- chẳng phải đã chết sao?

- k, nó vẫn sống. Hiện nay đang được lão gia giao mọi quyền quản lý.

- vậy còn ông.

- vẫn quản lý những thứ tôi đang quản lý. Còn mọi việc từ kinh tế, xã hội và những chuyện trong gia đình đều giao lại cho em tôi.

- vậy ông cần tôi giúp gì?

- tôi cần ông giúp tôi trừ khử nó.

- được.

Ông Trung nhận lời, ông Kiệt cười to. Dù muốn hay không, ông Trung vẫn phải nhận lời. Vì chỉ có nhận lời, thì quyền hành mới lại rơi vào tay ông Kiệt, có như vậy con trai ông mới được nhờ. Ông đồng ý cho con trai mình kết hôn với Hiền Anh là muốn con trai ông được nắm quyền hành của gia tộc Vũ Văn- 1 trong những gia tộc bí hiểm nhất và giàu có nhất. Đắc tội với Vũ Văn đâu phải chuyện đùa, có thể bị xoá sổ bất cứ lúc nào. Nhưng ông bắt buộc phải làm, vì con trai ông, vì củng cố địa vị cho con trai ông.

Được ông Trung nhận lời, ông Kiệt sung sướиɠ. Mượn đao gϊếŧ người, đây vẫn luôn là kế sách ông ta làm. Trước đây để tiêu diệt e trai mình, tạo nên mâu thuẫn giữa e trai và ba ông ta, ông ta cũng mượn tay người khác để làm. Cứ nghĩ em mình đã mất tích, ai ngờ sau bao nhiêu năm lại đột nhiên quay lại. Khiến ông ta k thể k lo lắng.

.......