Edit: Mavis Clay
Beta: LeeMon, Thảo My
"Tự lựa chọn hạnh phúc cho mình? Ý này của công chúa, có phải là nói bổn vương không mang lại hạnh phúc cho công chúa?" Nam Cung Mộc nghe vậy khẽ nhíu mày, Đông Phương Dao vậy là có ý gì? Chẳng lẽ gả cho hắn thì sẽ không được hạnh phúc sao?
"Ặc, ý ta không phải vậy, chỉ là, cái mà ta muốn chính là một đời một kiếp chỉ một đôi, ngươi đáp ứng nổi không?" Đông Phương Dao không vui, chu cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường. Không phải đám hoàng tử bọn họ đều tam thê tứ thϊếp sao? Còn không biết xấu hổ hỏi ra miệng?
"A, hay đấy! Một đời một kiếp chỉ một đôi!" Nam Cung Mộc nghe vậy, thoáng sửng sốt trong chốc lát, lập tức gật gật đầu, khẽ cười nói.
"Ngươi, ngươi cười cái gì chứ? Có gì đáng cười sao? Đại ca đại tẩu của ta bọn họ đều vậy mà!" Đông Phương Dao thấy nụ cười mập mờ của Nam Cung Mộc, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn hắn, tức giận bất bình nói.
"Đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác đâu, chỉ là có chút bất ngờ thôi." Nam Cung Mộc nghe vậy, nhanh chóng khoát tay nói, hắn cũng không muốn bị Đông Phương Dịch Hàn xa lánh đâu! Chỉ là hắn cũng thật sự không nghĩ rằng, Đông Phương Dao mà lại có ý nghĩ như vậy.
"Hừ, cho dù có, cũng vô dụng." Đông Phương Dao khẽ hừ một tiếng, bĩu môi nói. Trong lòng lại rầu rĩ, trông bộ dáng lạnh lùng của đại ca, chắc là không thể cầu xin huynh ấy được rồi, hiện giờ người có thể giúp nàng chỉ có đại tẩu, nhưng nàng phải làm sao để thuyết phục đại tẩu giúp nàng đây?
"Vân nhi, không được vô lý, bộ dáng của muội giống một công chúa sao?" Đông Phương Dịch Hàn nhíu chặt mày, nha đầu kia thật đúng là rất tùy hứng, nếu không phải vì Nam Cung Mộc là bằng hữu của hắn, chỉ với thân phận đường đường là hoàng tử như hắn, có thể đối đãi không tốt với nàng sao?
"Hàn, không có gì đâu, ngươi đừng vì vậy mà tức giận!" Nam Cung Mộc thấy Đông Phương Dịch Hàn lạnh mặt liền lên tiếng. Nếu không, chắc chắn Đông Phương Dao kia sẽ càng có thành kiến với hắn, hắn không muốn lần tới đây này bị kết cừu không đáng.
Đông Phương Dao ủy khuất nhìn bọn họ, nàng thầm nghĩ, tự mình lựa chọn hạnh phúc cho bản thân là sai sao? Đều do hắn, nếu hắn không tới, thì nàng sẽ không bị đại ca giáo huấn. Nghĩ vậy, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Mộc càng thêm oán hận.
" Muội mặc kệ, bất kể thế nào muội cũng sẽ không liên hôn, mọi người tự xử lí đi!" Đông Phương Dao ngồi phịch xuống, mặt không phục lớn tiếng nói, vẻ mặt tràn ngập sự bất mãn và không cam lòng.
"Chuyện này muội không được phép làm loạn, hiểu chưa?" Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, tức giận nói, nha đầu này nói chuyện chẳng nhìn tình hình gì cả, tính cách này thực sự không thích hợp để gả vào hoàng thất. Nhưng mà, nàng lại chính là công chúa có địa vị cao quý nhất nước, đôi khi không còn cách nào khác.
"Hàn, chàng đừng dọa muội ấy nữa, tạm gác chuyện này lại đi!" Thương Lung Tình thấy bộ dáng ủy khuất của Đông Phương Dao, bất đắc dĩ kéo nhẹ tay Đông Phương Dịch Hàn, hắn nháo lên như vậy làm gì chứ? Trong lòng hắn thực sự rất quan tâm tới muội muội này, sao giờ bộ dáng lại hung dữ vậy chứ?
"Lung nhi, ta không dọa muội ấy, nhưng mà nàng xem kìa, bộ dáng muội ấy trông giống một công chúa sao?" Đông Phương Dịch Hàn nghe được lời của Thương Lung Tình, ngao ngán giải thích. Trong mắt xẹt qua một chút thất vọng, muội muội này của hắn tâm cơ không thâm sâu, sau này sao có thể ở chung với người trong hậu cung?
"Đại ca, nếu nhất định phải liên hôn, muội thà không làm công chúa!" Đông Phương Dao thấy bộ mặt lạnh lùng của Đông Phương Dịch Hàn, nàng quyết tuyệt nói, nàng muốn làm vật hy sinh, tương lai của nàng phải do nàng tự quyết định.
"Dao nhi, muội đừng nói hươu nói vượn, đây không phải là lời có thể nói lung tung ra được!" Thương Lung Tình nghe vậy nhíu mày, Đông Phương Dao thật sự hạ quyết tâm đến vậy sao? Nhưng mà nàng nghĩ như vậy cũng không phải là không hợp lý, nếu đổi lại là nàng có lẽ nàng cũng không chấp nhận. Chỉ là nàng có chút kinh ngạc, không ngờ nàng ấy lại có thể bảo vệ suy nghĩ của bản thân đến mức như vậy.
"Thôi, được rồi! Ta không nói nữa là được!" Đông Phương Dao ủy khuất, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nhìn Thương Lung Tình. Thực ra nàng biết họ sẽ không đối xử tệ với nàng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, muốn bộc phát sự bực dọc ra ngoài.
"A, xem ra là công chúa vô cùng bất mãn với hoàng thất nước khác." Nam Cung Mộc nhếch miệng cười, hớp một ngụm trà nhàn nhạt nói. Trong mắt xẹt qua một thứ hàm xúc không rõ là gì.
Đông Phương Dao nghe vậy, bất mãn bĩu môi, biểu cảm muốn nói lại thôi, ánh mắt bọn họ chạm nhau, cuối cùng chỉ im lặng, cúi đầu thì thầm.
"Được rồi, không nói nữa, chúng ta đi dùng bữa? Chuyện này ngày mai lại bàn tiếp." Thương Lung Tình nhìn bọn họ, cười nói, nàng cảm thấy Nam Cung Mộc này có cái gì đó, dường như là cũng có hứng thú với Đông Phương Dao, nói không chừng bọn họ còn có thể hấp dẫn lẫn nhau!