Chuyện của Cửu di nương còn chưa kết thúc, lão phu nhân đột nhiên bị bệnh.
Đại phu nhân chăm chỉ hầu hạ bên giường, bưng trà đổ nước, hỏi han ân cần, cho dù lão phu nhân mặt lạnh nhìn bà, thì vẫn biểu hiện ra sự rộng lòng thỏa đáng, chăm chút đầy đủ, nhưng trong mắt mọi người, lại mang theo ý vị khác.
Đại phu nhân tự mình đi xem hạ nhân đun thuốc, lão phu nhân gọi Lí Vị Ương đến bên cạnh, nói: “Nó định diễn đến lúc nào đây?”
Lí Vị Ương cười: “Tâm lão phu nhân phóng khoáng, có lẽ mẫu thân thấy Đại ca Đại tỷ đều trưởng thành hết rồi, cho nên mở rộng lòng, không muốn căn thẳng với lão phu nhân nữa.”
Từ sau chuyện Vu cổ, lão phu nhân đã hiểu rõ ràng, con dâu lớn ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng đã hận mình thấu xương, thường ngày tuy vẫn cười mỉm, sau lưng lại nguyền rủa mình chết sớm một chút, hiện giờ nó ân cần chăm chút như vậy, làm người khác không rét mà run. Nghe Lí Vị Ương nói, cẩn thận nghĩ lại, bà đáp: “Ta thật tâm yêu thương hai hài tử kia, đáng tiếc chúng nó đều không tốt. Mẫn Phong thì thôi, tương lai dần dần dạy lại, rồi cưới một nàng dâu hiền, nhưng Trường Nhạc thì thật sự không thể nói nổi! Thường ngày nó bắt bẻ, bảo ta làm khó dễ con bé, mà không ngẫm lại Trường Nhạc đã làm những chuyện gì, nếu không có ta nỗ lực che giấu giúp nó, chuyện xấu đã sớm lan ra ngoài rồi!”
Lão phu nhân nói được mấy câu, ho khan thật mạnh hai tiếng.
Lí Vị Ương vội vàng bước lên xoa xoa lưng bà, không hoang mang nói: “Mẫu thân chỉ vì sốt ruột mà thôi, năm nay Đại tỷ đã mười lăm, vừa đủ tuổi làm mai. Tương lai nếu muốn bước vào Hoàng gia, không thiếu được sự giúp đỡ của lão phu nhân.”
Lí Trường Nhạc đã nháo loạn ra những chuyện như vậy, thanh danh không còn tốt nữa, theo ý của lão phu nhân, tìm nhà quan lại phổ thông gả đi, có thanh danh phủ Thừa tướng, sẽ không ai dám từ chối nàng ta, về sau được sống an lành, nhưng hai mẹ con này cố tình muốn leo lên Hoàng gia. Phú quý Lí gia đã đầy đủ, cần gì phải thấy người sang bắt quàng làm họ, không cẩn thận thành ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, mẹ con này đúng là không có tầm nhìn, kiến thức hạn hẹp. Trong lòng lão phu nhân khó chịu, nói với La ma ma: “Lát nữa ngươi tìm cách đuổi nó đi, ta không muốn nhìn thấy nó.”
La ma ma cười đáp lời: “Lão phu nhân, xin ngài bớt giận, lát nữa lão gia còn đến thăm ngài.”
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, “Lí gia chúng ta thật không biết đã phạm phải tai ương gì đây, haizz, hồng nhan họa thủy, gần đây chỉ cần dính dáng đến nha đầu kia, chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra!” Bỗng nhiên bà ngừng nói, hơi ngượng ngùng nhìn Lí Vị Ương: “Ừm, ta nói linh tinh, nhất định con cũng cảm thấy phiền, thôi, ta không nên lải nhải với một đứa trẻ như con.”
Lí Vị Ương cầm lấy chén cháo trong khay gỗ tinh xảo, mỉm cười nói: “Không quan trọng, chỉ cần lão phu nhân muốn nói, con sẽ ngoan ngoãn nghe. Trong lòng lão phu nhân có chuyện gì phiền lòng cứ nói hết với con, giống như tổng vệ sinh vậy, lão phu nhân nói xong, tâm tình sẽ tốt hơn, cả người thấy thoải mái.”
Lão phu nhân phì cười: “Nếu đơn giản như vậy thì ta đã khỏe lâu rồi!” Ngẫm lại, bà bắt đầu cảm khái. “Ta tuổi lớn như vậy, trải qua không ít sóng gió, nhưng chuyện liên quan đến con cháu lại cảm thấy lực bất tòng tâm, haizz!”
Lí Vị Ương khẽ thổi cháo, lời nói dè dặt: “Lão phu nhân, địa vị của người trong nhà cao nhất, là nhân vật quan trọng nhất, chuyện gì cũng không quan trọng hơn sức khỏe của người. Chỉ cần người giữ sức khỏe, thân thểvững vàng, tất nhiên phúc khí sẽ đến được con cháu, giống như được sao phúc tinh chiếu xuống, vậy thì cần gì phải suy nghĩ nhiều đây?”
Lòng lão phu nhân vui vẻ như nở hoa, nhìn Lí Vị Ương nở nụ cười: “Xem miệng của con kìa, đúng là ngọt như mật.”
Người lớn tuổi, phải dỗ dành, lúc trước Thái hậu còn như vậy, huống chi lão phu nhân Lí gia? Lí Vị Ương đưa bát canh cho lão phu nhân, cười dỗ dành nói: “Nói đến ngọt, miệng con còn kém xa bát canh táo đỏ quế hoa này, người mau nếm thử xem.”
Canh quả nhiên ngon miệng, hương vị thơm ngọt, lão phu nhân vừa ăn vừa cười.
Lúc này rèm được vén lên, Lí Tiêu Nhiên đi đến. Lí Vị Ương vội vàng đứng lên hành lễ với ông, Lí Tiêu Nhiên gật đầu, sau đó nói với lão phu nhân: “Lão phu nhân đã thấy đỡ hơn chưa?”
“Nàng dâu của ngươi bớt đứng trước mặt làm ghê tởm ta, thì đỡ hơn nhiều.” Lão phu nhân trầm mặt, lập tức đặt bát xuống, sau đó bà chợt nhớ tới Lí Vị Ương còn ở đây, ngượng ngùng nói nốt, rồi ho một tiếng, không nói nữa.
Tuy Lí Tiêu Nhiên khó xử, trong lòng ghét Đại phu nhân thêm vài phần, nhưng không lộ ra ngoài, mỉm cười nói: “Lão phu nhân cứ chuyên tâm dưỡng bệnh, những chuyện khác đều đã có con.”
Lão phu nhân thở dài, cuối cùng không nói gì nữa, đúng lúc này, Đại phu nhân tự mình bưng chén thuốc vào, khuôn mặt hòa thuận, cẩn thận đưa đến cạnh giường lão phu nhân, La ma ma biết lão phu nhân không muốn gặp bà ta, nhanh tay nhận lấy, nói: “Không dám làm phiền phu nhân.”
“Thân là con dâu, chăm sóc lão phu nhân là điều đương nhiên.” Đại phu nhân mỉm cười, sau đó nhìn Lí Tiêu Nhiên nói: “Lão gia, ngài đã về.”
Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên bình tĩnh, không nhìn ra mừng giận: “Phu nhân vất vả rồi.”
Đại phu nhân cười nói: “Đây là điều thϊếp nên làm, lão gia đừng khách khí như vậy.”
Hai vợ chồng này thoạt nhìn như luôn yêu thương nhau, mà Lí Vị Ương biết, đã hơn hai tháng nay Lí Tiêu Nhiên không bước vào phòng Đại phu nhân một bước, trong hào môn quý tộc, lão gia có thể có tam thê tứ thϊếp, mỹ nữ thành đàn, nhưng tuyệt đối không thể mười ngày nửa tháng không vào phòng chính thê, điều này tương đương với sự không tôn trọng. Mười năm qua, cứ mỗi tháng Lí Tiêu Nhiên sẽ đến phòng Đại phu nhân năm sáu ngày, hiện giờ quy củ này đã thay đổi, bề ngoài không nhận ra điều gì, nhưng trên thực tế… là một tín hiệu rất nguy hiểm.
Lí Vị Ương buông xuống hàng mi thật dài, như thể không biết gì hết.
Đại phu nhân nói tiếp: “Lão gia, ngày mai thϊếp muốn đến Phổ Tế tự thỉnh nguyện cho lão phu nhân, định dẫn các nữ nhi đi theo cho thư thả đầu óc.”
Lí Vị Ương nâng mắt, liếc mắt nhìn Đại phu nhân, thấy đối phương vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra được điều gì.
Thỉnh nguyện cho lão phu nhân, tất nhiên là cầu phúc cho bà, lời nói của Đại phu nhân rất hợp tình hợp lý, Lí Tiêu Nhiên không có lý do gì để ngăn cản: “Bà định dẫn ai đi cùng?”
Đại phu nhân nở nụ cười: “Trường Nhạc, Vị Ương, hai tỷ muội Thường Hỉ, nếu Nhị phu nhân nguyện ý đi theo, thì cũng dẫn muội ấy đi, tuy Phổ Tế tự không xa, nhưng người nhiều dễ chăm sóc cho nhau.”
Trước nay, nữ tử trong hào môn quý tộc tuy không đến mức bị giam cầm không cho ra khỏi cửa, nhưng cơ hội được ra ngoài rất ít, cơ hội để các nàng có thể xuất đầu lộ diện cũng có hạn. Câu nói “Cửa lớn không ra, cửa sau không lại”, tuy không thể hiện được đầy đủ thực tế, nhưng cũng không khác là bao. Chỉ có đi chùa dâng hương là ngoại lệ, không chỉ quang minh chính đại, mà còn là thường lệ, cho nên Đại phu nhân dẫn các nữ nhi trong nhà đi, không có gì kỳ quái.
Nhưng Lí Vị Ương, vẫn cảm thấy có gì đó là lạ nói không rõ được. Nếu Đại phu nhân muốn mượn cơ hội này để ra ngoài giải sầu, dẫn theo Lí Trường Nhạc là được rồi, sao đột nhiên hảo tâm như vậy, ngay cả mình cũng dẫn theo? Bà ta không sợ bị mình làm cho ngột ngạt sao? Hay là, trong chuyện này bà ta còn có mục đích khác? Không, không đúng, Phổ Tế tự là viện hương khói do tiền triều xây dựng, sau này bị hoang phế bỏ bê, hiện giờ Hoàng đế đã tu kiến lại. Từ lúc tu kiến đến nay, hương khói nghi ngút không ngừng. Không nói đến văn nhân nhà thơ, lữ khách thương nhân, sĩ tử dự thi học tập bên ngoài đến đó, mà ngay cả thân thích Hoàng tộc, quan to quý nhân, cũng đến thắp hương bái Phật, nếu Đại phu nhân muốn làm gì, cũng không thể động ta động chân trước mặt bao nhiêu người.
Chẳng lẽ, bà ta thật sự thuận miệng nói, hay là đột nhiên bộc phát lương tâm, quyết định đối xử tốt hơn với mình?
Lí Vị Ương nghĩ đến đây, ngay cả bản thân cũng cảm thấy vớ vẩn.
Chó không đổi được thói ăn phân, Đại phu nhân tuyệt đối không có tâm tư gì tốt, nghĩ đến đây, nàng mỉm cười nói: “Mẫu thân, bên người lão phu nhân nên có người chăm sóc, để con ở lại đi.”
Đại phu nhân liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, lại cười nói: “Đúng là đứa nhỏ hiếu thuận, thế cũng được.”
Không nhất quyết bắt nàng đi? Lí Vị Ương hơi ngạc nhiên. Nếu Đại phu nhân thật sự định làm gì trên đường đi, thì phải nhất quyết dẫn nàng đi cùng mới đúng.
Lí Tiêu Nhiên nghe xong, lại cảm thấy không ổn. Nếu nữ quyến Lí gia đi dâng hương, chỉ thiếu mỗi Lí Vị Ương, người khác sẽ nghĩ thế nào? Chẳng phải càng xác định tội danh khắc nghiệt với thứ nữ, tổn hại đến danh dự nhà mình sao? Ông nghĩ ngợi, nói: “Lão phu nhân đã có người chăm sóc, Vị Ương, con cũng đi theo mẫu thân giải sầu đi.”
Lí Vị Ương thấp giọng nói: “Dạ.”
Đại phu nhân mỉm cười, che lại sự đắc ý bên bờ môi. Lí gia tất nhiên sẽ không để một mình Lí Vị Ương ở lại, như vậy truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe.
Lão phu nhân nhàn nhạt nhìn bọn họ, nói: “Phái thêm nhiều người đi cùng, đừng để xảy ra chuyện gì.”
“Dạ, Phổ Tế tự hương khói nghi ngút, rất nhiều nữ quyến đến dâng hương, con sẽ phái nhiều thị vệ đi theo, phòng tránh sự quấy nhiễu, lão phu nhân cứ yên tâm.”
Lão phu nhân gật đầu, không nói gì nữa.
Đến buổi tối, Lí Vị Ương nghe nói, Nhị phu nhân cự tuyệt đi cùng, nói muốn về nhà mẹ đẻ vấn an phụ mẫu. Sau đó, Tứ di nương lo lắng, chạy đến chỗ Đại phu nhân yêu cầu đi theo, tất nhiên là được đáp ứng. Tứ di nương cũng đi, Lí Tiêu Nhiên đương nhiên thấy không thể bạc đãi Cửu di nương mỹ mạo như hoa, để nàng cũng đi theo, chỉ có Lục di nương vài ngày trước bị phong hàn, Thất di nương không được sủng, cho nên hai người không thể đồng hành.
Trước khi xuất phát, biểu hiện của Cửu di nương rất an phận thủ thường, không nhắc lại chuyện kia với Lí Vị Ương, mà cứ rảnh rỗi là chạy đến viện của Thất di nương ngồi, đôi lúc còn cố ý chế tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp Lí Vị Ương, mỗi lần đều gặp trước mặt người khác, Lí Vị Ương thản nhiên không có biểu hiện gì, nhưng vẫn ngầm để Thu Cúc theo dõi động tĩnh của Cửu di nương.
Đến ngày mười lăm, trước cửa phủ Thừa tướng xe ngựa xếp thành hàng dài, người đứng đông đúc. Đám hạ nhân chuẩn bị đồ đạc cho các chủ tử đi thỉnh nguyện, bận rộn đến người ngã ngựa đổ. Trời còn chưa sáng, đã sắp xếp chuẩn bị xong xuôi. Không bao lâu sau, Đại phu nhân đi ra, cùng với Lí Trường Nhạc ngồi trên chiếc xe khảm châu ngọc màu xanh, Lí Vị Ương, Lí Thường Hỉ, Lí Thường Tiếu ba người ngồi xe ngựa sơn màu son đỏ. Phía sau Tứ di nương, Cửu di nương ngồi xe đơn giản có cửa sổ bằng giấy dầu, đám nha đầu, ma ma lên ngồi cùng xe hoặc đi bộ phía sau, đoàn xe chiếm hẳn một đường phố…
Mọi người trông thấy từ xa, đều kinh ngạc: “Đây là xe ngựa nhà ai, thật khí phái!”
“Là phu nhân Lí Thừa tướng dẫn các tiểu thư đi dâng hương đấy!”
“Hả? Tiểu thư? Chẳng phải có thể nhìn thấy Đại tiểu thư quốc sắc thiên hương kia sao?”
“Quốc sắc thiên hương cái gì, là cái đại họa thì có! Lần trước nàng ta nghĩ ra chủ ý ngu ngốc, hại nạn dân bạo loạn, đúng là đồ tai họa!”
“Đúng đó, bọn họ định đi đâu?”
“Nhìn phương hướng, chắc là đến Phổ Tế tự!”
Trong đám người, có hai thám tử, nghe mọi người nghị luận xong, quan sát hướng xe ngựa đi, sau đó biến mất trong rất nhanh, vội vàng báo tin cho chủ tử.
Trong xe ngựa, Lí Thường Hỉ mắt lạnh nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, không nói gì.
Lí Thường Tiếu lại là người đầu tiên mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng: “Tam tỷ, đã nhiều ngày không gặp.”
Tuy sống trong cùng một nhà, nhưng Lí Thường Hỉ có khúc mắc với Lí Vị Ương, hại Lí Thường Tiếu không dám thân cận nhiều với Lí Vị Ương, trong lòng nàng, thật ra rất thích Tam tỷ bề ngoài nhỏ nhắn mà nội tâm vô cùng kiên cường này. Trên đời này có một quy luật, con người thường ghét những điểm người khác giống mình, mà lại thích những thứ mà bản thân không có. Vì tính tình Lí Thường Tiếu yếu đuối, chỉ biết chịu sự ức hϊếp của người khác, mà Lí Vị Ương lại cứng cỏi, cường ngạnh, cho nên Lí Thường Tiếu rất hâm mộ Lí Vị Ương, tính khí Đại phu nhân như vậy, chỉ có mỗi Lí Vị Ương dám ngáng chân Đại phu nhân, còn có thể sống êm đẹp đến lúc này, nàng không bội phục không được!
“Đúng vậy, thường ngày Tứ muội muội luôn ở trong viện thêu thùa, về sau có rảnh, không ngại đến viện ta chơi.”
Lí Vị Ương mỉm cười nói.
Lí Thường Hỉ cười lạnh một tiếng: “Thôi đi, chúng ta cũng không muốn bị ngươi liên lụy.”
Ý tứ của nàng rất rõ ràng, sau này lúc Đại phu nhân xử lý Lí Vị Ương, các nàng không muốn bị hiểu lầm là đồng đảng của Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương bật cười: “Liên lụy hay không liên lụy ta không biết, nếu không phải lần trước bỏ sức ra giúp Tứ di nương, Ngũ muội muội đã bị gả đến phủ Vinh Quốc Công rồi, ta cứ tưởng rằng Ngũ muội sẽ cảm kích mẹ muội cùng ta, thấy Ngũ muội nói như vậy, rõ ràng là không cảm kích, chẳng lẽ thật sự nhìn trúng Trình Lâm kia sao?”
Sắc mặt Lí Thường Hỉ trắng nhợt, lần trước sau khi trở về nàng đã hỏi rõ ràng, biết được rốt cuộc vì sao Tứ di nương diễn trò thiết kế vụ nhau thai kia, mạo hiểm đắc tội Đại phu nhân để giúp Lí Vị Ương, nói đến cùng, chỉ là hai bên hỗ trợ cùng có lợi mà thôi, quan trọng nhất, mình miễn được vận mệnh phải gả cho tên ăn chơi trác táng, nhưng thế thì sao, hiện giờ tướng mạo bản thân đã thành cái dạng này, cho dù phụ thân đồng ý không tùy tiện đưa mình đi lập gia đình, nhưng các hào môn thế gia nghĩ về mình như thế nào? Nghĩ đến đây, trong cổ họng nàng như bị tắc nghẽn bởi bông, một câu cũng không nói ra được.
Lí Vị Ương làm sao không biết nàng ta đang nghĩ gì, nhưng không nói gì hết. Có một số người, vĩnh viễn vẫn hồ đồ như vậy, cho dù mình nói nhiều hơn nữa, nàng ta cũng chỉ coi như gió thoảng qua tai mà thôi.
Lí Thường Tiếu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lí Vị Ương, tò mò hỏi một câu mình luôn muốn hỏi nhưng chưa có cơ hội: “Nghe nói lần trước, là Thất điện hạ cứu tỷ tỷ.”
Lí Vị Ương cười nói: “Đúng là như thế.”
Lí Thường Hỉ nâng mắt, trong mắt rõ ràng có sự ghen ghét. Nàng thật sự không rõ, vì sao Lí Vị Ương có vận khí tốt như vậy!
Lí Thường Tiếu gật đầu, nói: “Nghe nói Vĩnh Ninh Công chúa điện hạ thấy tỷ tỷ bị kinh hoảng, chẳng những giữ tỷ lại một đêm, còn đặc biệt phái người đưa tỷ trở về, sau đó đưa tới nhiều lễ vật an ủi, tỷ tỷ coi như nhân họa đắc phúc. Người ta thường nói, đại nạn không chết, tất sẽ có hậu phúc, tương lại vận mệnh của tỷ nhất định sẽ rất tốt.”
Lí Thường Hỉ hừ một tiếng, nói: “Mệnh lớn cái gì! Tứ tỷ không thấy nghi ngờ sao, đâu ra nhiều vận khí tốt thế để tiêu xài, nói không chừng là có người trời sinh mang yêu thuật!”
Lí Vị Ương nở nụ cười, khuôn mặt điềm tĩnh như nước, trong sự ấm áp có ẩn hiện mũi nhọn: “Ngũ muội muội, ta thật sự thấy bội phục muội, ta đã có yêu thuật, muội còn gấp gáp đến trêu chọc, đúng là không sợ chết!”
Lí Thường Hỉ tức nghẹn, nói trắng ra: “Nếu ngươi không có yêu thuật, sao có thể lừa Thất Hoàng tử chạy đến cứu ngươi!”
Lí Thường Tiếu vội quát lớn: “Đừng có nói bậy!”
Lí Vị Ương không hề để trong lòng, chỉ mỉm cười thản nhiên nói: “Chuyện này sao, muội muội phải đến hỏi Thất điện hạ rồi.” Sau đó, nàng nhắm mắt lại dưỡng thần, bất luận Lí Thường Hỉ kɧıêυ ҡɧí©ɧ thế nào, cũng không đấu võ mồm với nàng ta nữa.
Phương trượng hiện giờ của Phổ Tế tự, đã hơn tám mươi tuổi, lúc chưa xuất gia, từng là văn sĩ uyên bác, đầy bụng kinh luân, tài hoa hơn người, nhưng trải qua nhiều bước ngoặt, khó khăn trong cuộc sống, cuối cùng nhìn rõ hồng trần, xuống tóc xuất gia. Hiện tại chủ trì bản tự, một lòng hướng Phật, trở thành cao tăng đức cao vọng trọng.
Biết phủ Thừa tướng đến lễ Phật, lão phương trượng dẫn chư tăng, tự mình ra ngoài cửa nghênh đón
Đại phu nhân xuống xe ngựa, được nha đầu nâng, giương mắt nhìn về phía cửa tự, thấy phương trượng mặc áo cà sa đỏ thẫm thêu kim tuyến, dẫn đầu tăng nhân đứng trước cửa, như vậy, tương đối phô trương, làm dân chúng xung quanh Phổ Tế tự đến vây xem.
Phương trượng thấy Đại phu nhân đi tới, bước lên một bước, hai tay tạo thành chữ thập cúi đầu, nói: “A di đà phật! Phu nhân Thừa tướng giá lâm sơn tự, vô cùng vinh hạnh! Lão tụ nghênh đón chậm trễ, mong phu nhân thứ tội!”
Đại phu nhân vội vàng đáp lễ, nói: “Tội lỗi tội lỗi! Đại sư là cao tăng đã đắc đạo, sao dám để ngài ra nghênh đón, thật sự ngượng ngùng không dám nhận.”
Phương trượng nói: “Phu nhân đi đường vất vả, mời vào tự dùng trà!”
Đại phu nhân gật đầu, phân phó nói: “Mời các tiểu thư phía sau xuống xe.”
Đám nha hoàn lập tức vâng lời, đặt bệ xuống bên xe, đứng chờ bên ngoài. Lí Trường Nhạc che mặt bằng lụa sa, xuống xe trước tiên, gót sen nhẹ nhàng, eo nhỏ đung đưa, thướt tha bước đi. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, trong lòng hoài nghi phải chăng tiên nữ bước xuống đài sen, đến đây cứu khổ cứu nạn, phổ độ chúng sinh. Tuy không nhìn được chân diện mục của tiểu thư, nhưng chỉ qua trang phục, qua dáng người, cũng làm mọi người phải thổn thức. Vốn tưởng rằng Lí gia chỉ có vị tiểu thư này, ai ngờ từ chiếc xe ngựa phía sau, lại có ba cô nương đeo khăn che mặt, thân hình yểu điệu bước xuống, nhất thời gây chấn động, tranh nhau chiêm ngưỡng phong thái thiên kim phủ Thừa tướng, trong đó không thiếu các công tử phóng khoáng của hào môn quý tộc, đặc biệt chạy tới xem thứ hiếm lạ, chỉ tiếc trên mặt các tiểu thư đều đeo khăn lụa, lụa mỏng lay động, chỉ biết đều là mỹ nhân, mà không biết rốt cuộc có bộ dáng gì.
Đi thẳng vào chùa miếu, ngăn cách khỏi sự ồn ào náo động bên ngoài. Phương trượng nói: “Đã chuẩn bị một viện cho phu nhân và các tiểu thư, phòng ốc khá rộng, địa thế u tĩnh, cách xa tường vây của tiểu tự, tuyệt đối không có người đến quấy rầy.”
Đại phu nhân mỉm cười nói: “Đã phiền đại sư lo nghĩ.”
Lần này đi thỉnh nguyện, phải ngây ngốc ở Phổ Tế tự ba ngày, cho nên Lí Tiêu Nhiên phái rất nhiều thị vệ, vây quanh viện các nữ quyến ở, bảo đảm an toàn cho mọi người. Thực tế là đã quá lo lắng, bởi vì Phổ Tế tự, mỗi khi có nữ quyến quyền quý đến dâng hương đều phong tỏa tự, người bình thường không vào được, căn bản không bị quấy rầy.
Đại phu nhân muốn đến thiện phòng niệm kinh trước, phân phó những người khác về viện nghỉ ngơi.
Lí Trường Nhạc cười nhìn Lí Vị Ương: “Tam muội, chúng ta đi xem viện thôi?”
Lí Vị Ương rất bội phục vị Đại tỷ này, hiện giờ còn có thể mang vẻ mặt ôn hòa, dù sao, điều này cũng thể hiện nàng ta đã trở nên mạnh mẽ hơn trước mặt kẻ địch. Nàng cười gật đầu, nói: “Đại tỷ mời đi trước.”
Nhìn vẻ tươi cười trên mặt hai người, Lí Thường Hỉ chỉ cảm thấy khí lạnh thổi qua người, nhanh chóng kéo Lí Thường Tiếu đi.
Viện đó tọa lạc phía sau Tàng Kinh các, ở phía Bắc nhìn về hướng Nam, xung quanh có tường gạch cao một trượng vây quanh, hoàn toàn ngăn cách ồn ào náo loạn bên ngoài. Bên ngoài viện là một toàn hoa viên lớn, bốn phía đều có hành lang gỗ. Hoa cỏ sum xuê, đá tảng núi giả, đường mòn quanh co tĩnh lặng, đủ để tu tâm dưỡng tính. Lâm ma ma đang phân phó đám nha đầu chuyển hành lý của các tiểu thư vào, trong viện rất náo nhiệt.
Thấy các tiểu thư đi vào, Lâm ma ma nhanh chóng chạy lại hành lễ: “Đại tiểu thư, viện này có một gian chính ốc, bốn gian sương phòng, còn bảy tám gian phòng bên. Người xem, chích ốc tất nhiên để phu nhân ở, bốn gian sương phòng, Đại tiểu thư ở một gian, Tam tiểu thư một gian, đành để Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư chịu khổ ở một phòng, Tứ di nương cùng Cửu di nương một phòng.” Nói xong, bà liếc mắt nhìn Tứ di nương.
Tứ di nương cười nói: “Thế có gì là khổ, ra khỏi nhà ở bên ngoài, không nên làm phiền phương trượng vì chút chuyện nhỏ này.”
Trên mặt Cửu di nương bình tĩnh, không dị nghị gì cả.
Lí Vị Ương nâng mắt nhìn lên, toàn viện này chỉ dùng để cho khách quý đến chùa miếu lễ Phật ở, mỗi ngày lão phương trượng cho người quét dọn, cho nên hiện giờ xem ra, rất sạch sẽ lịch sự tao nhã. Sân viện có một đường đi được ghép bằng những miếng đá vụn nhiều màu. Trước đại sảnh có hai cây cổ thụ cao ngất, sinh cơ dạt dào. Đối diện là gian chính ốc, từ ngoài cửa đã có thể thấy một hương án đối diện với cửa ra vào, chính giữa hương án đặt một bức Quan âm mặc đồ trắng, bên cạnh đặt lô hương bằng gỗ tử đàn, hai bên là đế đồng cắm nến, một bình hoa, bên trong đặt phất trần màu bạch ngọc, phía trước bàn án trải thảm dày màu hồng, bên trên có bồ đoàn, đái khái là chuẩn bị cho khách lễ Phật ở lại.
Đám nha đầu đang đi ra đi vào sắp xếp đồ đạc, Lí Trường Nhạc cười nói: “Ta vào phòng trước, chư vị cứ tự nhiên.” Nói xong, nàng ta chọn gian phòng tốt nhất nhìn về phía mặt trời vào ở.
Lí Thường Hỉ hừ lạnh một tiếng, nói: “Tứ tỷ, chúng ta đến ở gian kia!” Nói xong, không đợi Lí Vị Ương phản ứng, lôi kéo Lí Thường Tiếu chọn lựa gian phòng khác.
Tứ di nương cười: “Chỉ còn lại hai gian, một Nam một Bắc, Huyện chủ chọn trước đi.”
Lí Vị Ương liếc nhìn Cửu di nương luôn yên lặng không nói gì, thoải mái nói: “Hai vị di nương chọn đi, phòng còn lại để cho ta là được rồi.” Nói xong, nàng nói với nha đầu, “Mặc Trúc ngươi chờ các di nương chọn xong thì đi thu dọn phòng, Bạch Chỉ, ngươi theo ta đi dạo xung quanh.”
Lí Vị Ương dẫn Bạch Chỉ ra khỏi viện mọi người đang bận rộn, Bạch Chỉ không phục nói: “Tiểu thư, phòng tốt nhất đều bị bọn họ lấy hết rồi!”
Lí Vị Ương bật cười: “Phòng nào chẳng giống nhau, căn bản không có hư hại gì, cần gì phải để ý đến tiểu tiết.”
Đến bây giờ, nàng còn chưa biết, Đại phu nhân đi lễ Phật, rốt cuộc có mục đích gì, cho nên, nàng không có tâm tư dây dưa mấy chuyện này với những người lòng dạ hẹp hòi kia.
Lí Vị Ương tiện tay tháo khăn che mặt xuống, nàng không trang điểm xinh đẹp như những người khác, mà chỉ trang điểm sơ qua như khi ở nhà, mái tóc đen búi lên, ngọc trâm phỉ thúy xuyên qua, son hồng má hồng, mày nga mi nhẹ nhàng, mặc váy áo màu xanh nhạt, càng mang vẻ thanh tú tao nhã, đạm mạc như cúc.
Nàng vừa hồi tưởng lại các sự kiện một lần, vừa bước ra khỏi viện, đi dọc theo đường đá, quanh co, thấy xuân ý dạt dào, hoa nở rực rỡ, từng cánh hoa, phiêu đãng rơi xuống mặt đất, đúng là cảnh đẹp nói không nên lời. Đúng lúc này, Bạch Chỉ nói: “Tiểu thư, nha đầu kia cũng đi theo.”
Lí Vị Ương nhìn lại, thấy Triệu Nguyệt mặc quần áo nha đầu phổ thông, đứng cách đó không xa, bộ dạng buông mắt phục tùng.
Lí Vị Ương cười, nha đầu này, đúng là khá thú vị, Lí Mẫn Đức bảo nàng ta chăm sóc mình, nàng ta liền mộc tấc cũng không rời đi, mỗi ngày đều ngồi trong viện nhìn chằm chằm, chỉ sợ mình có gì sơ xuất. Lí Vị Ương đã từng cố ý lệnh cho nàng ấy bưng trà, nhưng nhìn thấy bàn tay nàng ấy đầy vết chai, rõ ràng, nha đầu kia chuyên dùng đao kiếm, chỉ có điều, không biết võ công cao bao nhiêu.
Lí Vị Ương vừa định tìm cơ hội thử công phu nha đầu kia, đột nhiên nghe thấy Triệu Nguyệt quát lớn một tiếng: “Người nào!”
Vừa dứt lời, trong khoảnh khắc chớp mắt, Triệu Nguyệt đã rút nhuyễn kiếm (kiếm mềm dẻo, có thể uốn cong) bên hông. Thường ngày nhuyễn kiếm đều quấn trên eo, thoạt nhìn không khác gì đai lưng, hiện giờ rút ra, tia sáng sắc bén. Không đợi Lí Vị Ương phân phó, nàng ấy đã phi thẳng đến chỗ người đó.
Thanh niên từ trong rừng đi ra hiển nhiên không ngờ nha đầu này biết võ công, nhưng động tác của hắn cũng cực kỳ nhanh, dùng quạt xếp khẽ chuyển, tránh được kiếm thế vạn phần sắc bén. Bạch Chỉ khẽ hô một tiếng, Lí Vị Ương lại đưa tay ra, ý bảo đừng lên tiếng.
Vừa hay nhân cơ hội này, xem công phu của Triệu Nguyệt như thế nào.
Lí Vị Ương nhìn từ xa, thấy ánh kiếm như múa, tiếng xé gió vun vυ't, Triệu Nguyệt đâm ra bảy kiếm liên tiếp. Bảy kiếm này vừa nhanh vừa chuẩn, đâm tới các bộ vị khác nhau, chỗ nào cũng là chỗ yếu hại, người kia dùng quạt để đấu. Bóng kiếm, tiếng quạt, lia nhanh như tia chớp, không hề nghe thấy tiếng binh khí giao nhau, chiến đấu kịch liệt trong yên lặng. Thân hình thanh niên chỉ cần chậm một giây, nhất định sẽ bị thương nặng, nhưng hắn né tránh càng lúc càng nhanh, miệng lại cười nói: “Người bên cạnh Huyện chủ quả nhiên rất lợi hại!”
Bạch Chỉ thấy hai người tranh đấu, lau mồ hôi lạnh: “Tiểu thư, thật sự không ngăn lại?”
Lí Vị Ương mỉm cười: “Không sao, chờ xem.”
Triệu Nguyệt một cô nương nhỏ gầy, kiếm pháp cực nhanh vượt qua cả sự tưởng tượng của người thường, vừa ra tay đã ào ào đánh đến. Kiếm trên tay, mau lẹ linh động, một khi kiếm thế triển khai, nhanh như cuồng phong, mạnh như sấm đánh, mỗi chiêu gần như không để ý đến tính mạng để tấn công, khí thế sắc bén bức người. Nhưng đối phương lại không hề yếu thế.
Thể hiện rất thành thạo thong dong. Lí Vị Ương nhìn một lúc đã hiểu ra, kiếm của nàng ấy ba bốn lần đánh về chỗ yếu hại của thanh niên kia, đều bị cây quạt ngăn cản, một công một thủ, hai người giằng co không ngừng!
“Huyện chủ, đúng là lấy oán trả ơn mà!” Khóe miệng thanh niên mang ý cười, dưới chân lùi lại vài bước, thân hình như nước chảy mây trôi, chợt lóe lên tránh được kiếm thế sắc bén của Triệu Nguyệt, đợi hai người ổn định lại, hắn đã đứng sau lưng Triệu Nguyệt.
Triệu Nguyệt mặt không biểu cảm, quay người tiếp tục tấn công, thanh niên không kinh hoảng chút nào, bước chân phiêu dật, trong nháy mắt thân hình đã cách xa hơn một thước, chỉ nghe “Keng” một tiếng, trường kiếm của Triệu Nguyệt không biết vì sao lại bị cây quạt nhẹ bẫng đánh bay! Sắc mặt Triệu Nguyệt trắng bệch, từ nhỏ nàng đã tập võ, khá kiêu ngạo, cho tới giờ chưa từng bị thua thẳng tay như thế này, lập tức trợn mắt há mồm, còn định đánh tiếp, Lí Vị Ương cao giọng nói: “Nguyệt nhi, không được vô lễ, đây là Thất điện hạ!”
Triệu Nguyệt lắp bắp kinh hãi, vội vàng dừng bước chân, chần chừ nhìn thanh niên tuấn mỹ trước mắt.
Người này mặc quần áo màu xanh, mái tóc dài đen dùng trâm vàng với đầu trâm là hai rồng tranh đoạt ngọc búi lên, chính giữa còn khảm trân châu Nam Hải cực kỳ hiếm thấy. Khuôn mặt hắn tuấn tú, nhưng đôi mắt lại tỏa ra ánh sáng u tĩnh như ánh trăng, từ xa đã để lộ ra sự thanh lãnh, ngăn cách hắn với trần thế, sáng ngời làm người khác không thể mở mắt ra được. Nhưng lúc này khuôn mặt hắn mang ý cười, điều này chưa từng có trước đây, nếu người ngoài nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc vô cùng, Thất điện hạ lại lộ ra vẻ tươi cười.
“Huyện chủ đãi khách như vậy sao?” Thác Bạt Ngọc mỉm cười đi tới, tay áo vung lên hiện ra một lỗ hổng.
Lí Vị Ương coi như không nhìn thấy nói: “Nếu không phải Thất điện hạ giấu đầu hở đuôi, thì nha đầu của ta cũng sẽ không nghĩ điện hạ là đăng đồ tử!” Ngụ ý là, tại ngươi không nói gì trốn bên đó nhìn lén, còn trách ai nữa. (Từ thời Tần Hán đến nay, “Đăng Đồ Tử” là một cái tên dùng để chỉ những kẻ háo sắc)
“Ồ, nói vậy là phải trách ta sao?” Trên mặt Thác Bạt Ngọc vui giận không thể hiện, cười mà như không cười.
Nếu là người khác, đã sớm sợ hãi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng Lí Vị Ương lại không để mình bị người khác xoay vòng: “Điện hạ, người là Hoàng tử long tôn, tất nhiên bụng lớn có thể chứa cả thiên hạ mà khó chứa được việc nhỏ, sao có thể trách tội chúng ta vô tâm làm sai chứ? Người nói có đúng không?”
Thác Bạt Ngọc nhìn đôi mắt trầm lắng như giếng cổ của nàng, lại có chủ ý xấu xa, tự giễu nói: “Ta vốn hảo tâm đến xem Huyện chủ có mạnh khỏe không, xem ra ta đã xen vào chuyện người khác rồi.”
Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Nhắc tới chuyện này, còn chưa giáp mặt cảm tạ điện hạ.”
Hiển nhiên Thác Bạt Ngọc cũng không thèm để ý, nói: “Chỉ là có qua có lại thôi. Nếu không phải Huyện chủ giúp ta trước, ta sẽ không ra tay tương trợ.” Sau đó hắn đến gần, ngưng mắt nói, “Có tra được hôm đó rốt cuộc là ai đánh lén không?”
Lí Vị Ương lắc đầu nói: “Người điện hạ bắt được đều uống thuốc độc tự sát, ta cùng Mẫn Đức cưỡi ngựa chạy đi, kết quả lạc đường trong rừng, cho đến sáng mới tìm được đường ra, bởi vì bộ dáng chật vật quá mức, bất đắc dĩ mới cầu cứu điện hạ.”
Thác Bạt Ngọc cười, một câu nói thẳng: “Huyện chủ, ta đã coi chúng ta là bằng hữu, vì sao còn không nói thật với ta?”
Lí Vị Ương nhướng mày: “Sao điện hạ biết ta không nói thật?”
Thác Bạt Ngọc lặng lẽ nắm chặt tay, móng tay đâm vào thịt mang đến cảm giác nhói đau làm hắn bình tĩnh lại. Không biết từ lúc nào, có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, thiếu nữ bề ngoài dịu ngoan sau lưng xảo quyệt đã bước vào trong mắt hắn, sau này gặp lại ở Kinh đô, có lẽ vì tò mò, có lẽ vì yêu thích, cũng có thể là cảm thấy cuộc sống quá mức tĩnh lặng không thú vị, nên ánh mắt hắn không tự chủ được bắt đầu truy tìm khuôn mặt kia, nhưng hiện tại hắn mới biết được, thật ra nàng không hề chú ý đến hắn, thậm chí, nàng còn coi hắn thành một đối tượng có thể lợi dụng được.
Ngẫm lại, có lẽ lần trước nàng trợ giúp mình, chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Điều này đương nhiên là sự thật đã sớm bày ra trước mắt, nhưng Thác Bạt Ngọc vẫn thấy không thoải mái chút nào. Có lẽ hắn được mọi người nâng niu quá lâu, đột nhiên có một thiếu nữ không để ý gì đến hắn, thậm chí lý do thật sự cũng giấu hắn, hắn không thể không thấy ngạc nhiên.
Mà bên kia, Thác Bạt Chân cũng vừa đến tự. Lão phương trượng cuống quít ra nghênh đón, Thác Bạt Chân cười nói: “Không cần đa lễ, ta chỉ tới bái Phật, khỏi cần kinh động nhiều người.”
Dù sao cũng là hoàng tử, lão phương trượng vẫn không dám chậm trễ, vội vàng phân phó người dẫn hắn đi tham quan.
Thác Bạt Chân bước vào trong miếu thờ, sa di dẫn đường cho hắn nói: “Điện hạ, nơi này là Thiên Vương điện.”
Thác Bạt Chân ngẩng đầu nhìn, thấy Tứ Đại Thiên Vương, trợn trừng mắt, dữ tợn đáng sợ. Trên cột của điện có treo một câu đối, vế trên “Mưa thuận gió hòa”, vế dưới “Quốc thái dân an”.
Hắn cười nhẹ, sau đó lững thững đi về phía trước, sa di nói: “Phía trước là La Hán đường.”
Thác Bạt Chân không bái Phật cũng không dâng hương, như vô tâm nói: “Nghe nói gia quyến Lí Thừa tướng đã đến chùa miếu?”
Sa di ngây người, sau đó quan sát vẻ mặt của hắn, cung kính nói: “Dạ, Lí phu nhân dẫn theo các tiểu thư đến, đều ở lại trong tự.”
“Ồ? Các vị tiểu thư nào?” Thác Bạt Chân khẽ xoay nhẫn ngọc trên tay, hỏi như vậy.
Sa di không ngờ hắn hỏi kỹ càng như vậy, dè dặt nói: “Chuyện này… thứ cho tiểu tăng không rõ.”
Thác Bạt Chân thấy vẻ mặt cảnh giác của hắn, nở nụ cười: “Sư phó yên tâm, ta có quen biết với Lí Thừa tướng, chắc chắn không có đạo lý vào chùa mà không đi bái kiến, sư phó dẫn đường, ta muốn đến gặp Lí phu nhân.”
Sa di còn lo lắng hắn có hành động gì kỳ quái, hiện tại thấy hắn chỉ muốn đi bái kiến Lí phu nhân, nhất thời yên lòng, nói: “Điện hạ mời.” Vừa đi, hắn vừa nghĩ thầm, hôm sao làm sao vậy, đầu tiên Thất điện hạ thần không biết quỷ không hay đến, hiện giờ lại thêm Tam điện hạ, các Hoàng tử hẹn tụ tập ở đây hay là thế nào? Đột nhiên nhớ đến các tiểu thư như hoa như ngọc của Lí gia, sa di bất giác thở dài, nữ sắc hại người!
Thác Bạt Chân không hề biết suy nghĩ trong lòng hắn, trên mặt mang ý cười, đi theo sa di về phía trước.
Lúc này, Lí Vị Ương cùng Thác Bạt Ngọc đã rời khỏi hoa viên, đi tới La Hán đường. Ở hai bên cửa La Hán đường, cũng treo một câu đối, vế trên “Năm trăm la hán, sổ tử tế, là hung là cát?” vế dưới là “Ba thế giới, thấy rõ ràng, như huyễn như thực.” Vừa bước vào đã nhìn thấy, năm trăm la hán xếp ngay ngắn, có hung ác, có hiền lành, tư thái biểu cảm không hề giống nhau. Lí Vị Ương chăm chú xem các la hán, dường như rất có hứng thú.
“Huyện chủ, số châu báu vàng bạc phụ hoàng ban cho, ngoài những vật chết không thể động vào, những thứ khác Huyện chủ chắc đã dùng không ít.” Đột nhiên Thác Bạt Ngọc nói.
Lí Vị Ương không ngờ hắn đột nhiên nói đến chuyện này, quay đầu lại, trong đôi mắt tối đen mang theo sự kinh ngạc.
Thác Bạt Ngọc nở nụ cười: “Huyện chủ muốn chống lại mẹ cả, quan trọng nhất chính là nhân mạch, mà nhân mạch, phần lớn phải dựa vào tiền tài mới có, Huyện chủ có thể sống yên nhanh như vậy ở Lí phủ, chỉ cần nghĩ qua cũng biết đã tiêu tốn không ít.”
Lí Vị Ương nhíu mày cười nói: “Điện hạ nói đúng, những thứ bệ hạ ban cho ta, rất nhiều thứ là cống phẩm không thể đem bán, còn những thứ chân chính sử dụng được như vàng bạc, đã dùng khá nhiều.”
“Miệng ăn núi lở, cho dù là núi vàng núi bạc cũng sẽ hết dần.” Thác Bạt Ngọc nhẹ nhàng nói, “Huyện chủ có thể phái người tin cậy đi đến thành khác thu mua hàng hóa, nhất là tơ tằm thượng đẳng, gần đây rất nhiều người xuống phía Nam để mua tơ, đây là vụ mua bán một vốn bốn lời.”
Thác Bạt Ngọc lộ ra tin tức thương vụ cực kỳ quan trọng, vương phủ hắn năm nay thu được tiền lời phần lớn là nhờ tơ tằm, ít nhất cũng phải vài vạn lượng hoàng kim. Mà Lí Vị Ương lại không vui mừng gì, người tin cậy – bên cạnh mình, thật ra không nhiều lắm.
Thác Bạt Ngọc nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cười nói: “Nếu tin ta, ta có thể thu mua hộ.”
Lí Vị Ương có chút khó hiểu: “Vì sao điện hạ phải giúp ta như vậy.”
Thác Bạt Ngọc cười: “Coi như ta cảm tạ đại ân lần trước của Huyện chủ đi.”
Lần trước hỗ trợ, hắn đã sớm hoàn trả rồi, trong lòng Lí Vị Ương nghĩ như vậy, đang định mở miệng từ chối, ai ngờ Thác Bạt Ngọc lại nói: “Phía trước là Đại Hùng bảo điện, chúng ta đi xem.”
Đại Hùng bảo điện kiến tạo vô cùng phi phàm, bậc thềm bạch ngọc, ngói xanh lưu ly, rường cột chạm trổ, kim bích huy hoàng, trang nghiêm túc mục. Hai bên cũng treo câu đối rất có ý nghĩa. Tới gần cửa, nhìn thấy “Chư ác đừng làm, chúng thiện thừa hành, thiện ác cuối cùng sẽ có báo.”
Thác Bạt Ngọc cùng Lí Vị Ương, vừa hay đυ.ng mặt Thác Bạt Chân ở chỗ này.
Trong thời gian ngắn, song phương đều ngây người…
Thật ra, trước khi Lí Vị Ương nhìn thấy Thác Bạt Chân, hắn đã chú ý tới nàng rồi. Chỉ có điều lúc hắn nhìn, Lí Vị Ương đang nhỏ nhẹ nói chuyện với Thác Bạt Ngọc, có vẻ rất hợp ý. Thỉnh thoảng còn nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng, giọng nói trong trẻo, rất êm tai dễ nghe.
Lúc đối mặt với hắn, lại mang bộ dáng cách xa hơn ngàn dặm. Thác Bạt Chân bề ngoài ra vẻ rộng rãi, nhưng thực ra hắn là người lòng dạ hẹp hòi, nhìn hai người mang bộ dáng “Tình ý triền miên”, mỉm cười lạnh lùng, hắn thấy chướng mắt Lí Vị Ương, lúc trước vứt bỏ hắn, rồi leo lên cành cao khác! Nếu Lí Vị Ương nhìn trúng người khác thì thôi, mà nàng cố tình nhìn trúng Thác Bạt Ngọc người luôn được coi là tử địch của Thác Bạt Chân, Thác Bạt Chân bất giác hận luôn cả nàng. Nhưng dù sao hắn cũng là người thành thục, rõ ràng căm hận Thác Bạt Ngọc, lại cố sức rút hồn phách ra, chia nhân cách thành hai người. Một người ở nơi đó tràn ngập ghen tị, một người lại tràn ngập mừng rỡ, bước lên nói: “Thất đệ sao lại ở đây?”
Qua chuyện lần trước, Thác Bạt Ngọc đã hiểu thấu dã tâm của Thác Bạt Chân, sẽ không bao giờ bị bộ dạng thân mật này của hắn làm cho dao động, mỉm cười nói: “Đệ thay mẫu phi dâng hương, vừa hay gặp được Huyện chủ.”
Ánh mắt của Thác Bạt Ngọc, rất tự nhiên dừng ở chỗ Lí Vị Ương, Lí Vị Ương cười nói: “Tam điện hạ chẳng lẽ đến tham thiền sao?”
(“THAM” là tham cứu, tham khảo, tham nghiệm… Còn “Thiền” là thanh-tịnh, yên-lặng, tịch-mặc… “Tham Thiền” nghĩa là ngồi lắng lòng yên lặng, lìa xa các điều vọng niệm, tư tưởng đảo-điên, để dùng tư duy quan sát tìm tàng trong vũ-trụ, những huyền bí ẩn-vi nơi con người…)
Thác Bạt Chân đương nhiên không phải đến tham thiền, hắn nghe nói người Lí gia đến, cho nên mới đi theo, chỉ có điều đến nơi rồi, hắn mới phát hiện, không biết rốt cuộc mình đến để tìm Lí Trường Nhạc, hay là mượn cơ hội đến gặp Lí Vị Ương.
Lí Trường Nhạc xinh đẹp như vầng trăng, diễm lệ áp đảo mọi người, nhưng trong lòng Thác Bạt Chân luôn vướng bận một người khác. Người đó tướng mạo không bằng trưởng tỷ, tính tình ẩn nhẫn ác liệt như sói, phong thái khí khái vô cùng, trước mắt hắn diễn trò lừa gạt thoải mái như uống trà vậy. Thường ngày Thác Bạt Chân làm việc có chừng mực, chỉ có người này dễ dàng làm tâm của hắn rối loạn.
Thực tế, nếu Lí Vị Ương giống kiếp trước coi Thác Bạt Chân rất quan trọng, mọi chuyện lấy hắn làm chủ, thì Thác Bạt Chân chưa chắc đã liếc nhìn nàng nhiều hơn một lần, mà hiện giờ nàng lúc nào cũng đối đầu với hắn, thậm chí trái lại còn đi giúp người khác, bất giác làm hắn chú ý, có thể thấy được trong đó có sự thất thường, không một ai biết vận mệnh của mình sẽ đi về phương nào.
Nhưng mà, vì sao Lí Vị Ương lại đi cùng với Thác Bạt Ngọc! Thác Bạt Chân không tự chủ được, tay nắm chặt lại!
_________________________________
Thanh Mai: Đáp án là 27/07 ngày Thương binh liệt sĩ:”) Mình thắc mắc, sao bạn hankyunghee biết được nhỉ @@
Tất nhiên người thắng cuộc chính là bạn hankyunghee ^^~