Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 72-1: Đêm khuya bị tập kích

Thị vệ vừa định kêu cứu, thì cảm thấy trên mặt trong miệng nóng bừng bừng, đau đớn như bị lửa đốt lan tỏa ra khắp người, đau đến mức không thể phát ra tiếng nào.

“Lí Vị Ương, nàng làm cái gì thế!” Thác Bạt Ngọc quay đầu lại thật mạnh.

Lí Vị Ương cười hiện ra hai má lúm đồng tiền, lại mang sự lạnh lùng tàn nhẫn hoàn toàn không tương xứng với lứa tuổi của nàng: “Thất điện hạ, người đã thấy rõ ràng, độc trùng này chui ra từ bên trong Phật châu!”

Thác Bạt Ngọc chấn động, sau đó như ý thức được điều gì, hắn nhanh chóng phất tay, phân phó đám hộ vệ đang chạy từ xa tới: “Hắn không cẩn thận bị độc trùng cắn, các ngươi nâng hắn xuống đi.”

Đám hộ vệ vừa rồi đứng cách khá xa, nên không thấy rõ ràng, hiện giờ nhìn sắc mặt Thất Hoàng tử không tốt, nhất thời hiểu ra, vội vàng kéo người xuống.

“Phật châu này có độc.” Câu này của Thác Bạt Ngọc, là câu khẳng định.

Lí Vị Ương không trả lời, nàng cầm ly trà đầy Phù dung lộ, chậm rãi uống hai ngụm, lúc nước vào đến cổ họng cảm thấy hương trà thanh đạm, lại có vị mật ngọt, sau đó nàng thản nhiên nói: “Đây là độc trùng Miêu Cương, thường ngày sẽ không đi ra, đáng tiếc nó thích nhất vị ngọt, cho nên muốn dẫn nó ra cũng không phải là việc khó.”

“Dễ như vậy đã bị dẫn ra, đối phương ngu xuẩn như thế sao?”

Lí Vị Ương nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: “Thời gian độc trùng này ở trong Phật châu rất ngắn, chờ nó biến thành trùng, thì dùng biện pháp gì cũng không dẫn được nó ra. Đối phương vốn không định lấy Phật châu ra ngay lúc này, bởi vì thời cơ chưa chín mùi, mà ta lại cố tình xen vào việc người khác, cho nên người ta bất đắc dĩ, không đợi trùng trở nên thành thục đã đem đi hiến, ta nói như vậy, điện hạ đã hiểu chưa.”

Trong lòng Thác Bạt Ngọc chấn động như sóng to gió lớn, không còn bình tĩnh được nữa. Lúc này đã là hoàng hôn, ánh sáng nhỏ vụ xuyên qua những tầng mây chiếu lên khuôn mặt hắn, hiện ra dáng vẻ tuấn dật, mặt mày đoan chính, phảng phất như người trong tranh: “Nghe nàng nói, có vẻ rất hiểu biết loại độc trùng này.”

Mày Lí Vị Ương nhướng lên, lập tức cười lạnh lùng: “Cũng không tính là nhiều, nhưng vừa đủ để biết rằng, nếu điện hạ mang theo Phật châu này một năm rưỡi, thì cuộc sống sẽ ngắn đi mười năm đến hai mươi năm.”

Lí Vị Ương cũng không muốn biết nhiều như vậy, đáng tiếc, nàng gả cho Thác Bạt Chân, thân ở trung tâm tranh đấu quyền lực của Đại Lịch, tất nhiên có cơ hội tiếp xúc với những tin tức mấu chốt nhất, hơn nữa số tin tức này, không phải là ít. Điều này ít nhiều cũng do sự nể trọng của Thác Bạt Chân đối với nàng… Dù sao, hắn cũng là con người, mặc dù có phòng bị với mình, nhưng trong lúc đối phó với kẻ địch, để có được sự trợ giúp của nàng, vẫn phải lộ ra rất nhiều.

Nếu mình giữ Phật châu bên người… Nghĩ đến đây, phút chốc Thác Bạt Ngọc biến sắc, lưng chảy ra mồ hôi lạnh. Hắn suy nghĩ, bỗng nhiên cười, mới vừa rồi Lí Vị Ương cảm thấy nụ cười của hắn mang theo gió xuân, ấm áp động lòng người, thì lúc này lại khác biệt hoàn toàn, thật sự giống như mùa đông rét lạnh, mang theo sự lạnh lẽo thấu xương lao thẳng tới. Nàng cảm thấy cả người không thoải mái, nhíu mày nói: “Điện hạ đã tiếc thị vệ kia, coi như ta nhiều chuyện đi.”

Nói xong, nàng định xoay người rời đi.

Đột nhiên Thác Bạt Ngọc chắn trước mặt nàng, ánh mắt trong trẻo: “Không, ta muốn đa tạ nàng, nếu hôm nay không có sự trợ giúp của nàng, ta thật sự đã bị mắc mưu.”

“Điện hạ không trách ta làm bị thương thị vệ kia?” Lí Vị Ương nhướng mày.

Thác Bạt Ngọc cười nhẹ: “Mặc dù hắn ở bên cạnh ta nhiều năm, mà chưa hẳn đã là thân tín.”

Thế còn tạm được, Lí Vị Ương gật đầu, coi như mình không uổng công.

“Chủ mưu ngày hôm nay, vừa rồi có phải đã ngồi trong đình này?” Thác Bạt Ngọc đột nhiên hỏi.

Lí Vị Ương chớp mắt, nói: “Điện hạ nói xem?”

Thác Bạt Ngọc đột nhiên nở nụ cười: “Là Thái tử muốn gϊếŧ ta?”

Lí Vị Ương lắc đầu, nàng cười mà như không cười, trong mắt lộ ra sự mỉa mai: “Nhìn xem, chỉ sợ điện hạ xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ đem cái mũ chủ mưu chụp lên đầu Thái tử vô tội.”

Bên môi Thác Bạt Ngọc vẫn mang theo nụ cười đạm mạc: “Thác Bạt Chân.”

Lí Vị Ương cười nhàn nhạt, như thể hoa cúc tím cuối thu nở rộ, lại làm người khác bất giác sinh ra sự trìu mến: “Thất điện hạ còn chưa đến nỗi quá ngốc.”

Sắc mặt Thác Bạt Ngọc trầm xuống: “Hắn đúng là si tâm vọng tưởng!” Chuyện gì cũng lấy danh nghĩa Thái tử, làm người khác đều hiểu lầm mọi chuyện do Thái tử làm chủ, Thác Bạt Chân đúng là người khó đối phó!

Khóe miệng Lí Vị Ương giương lên, trên má hiện ra hai xoáy nhỏ nhắn: “Điện hạ đã biết, thì nên sớm phòng bị mới tốt.”

Mặt bên Thác Bạt Ngọc góc cạnh như được gọt giũa, lời nói của hắn hàm chứa ý cười: “Thật ra ta rất muốn biết, rốt cuộc làm sao nàng biết được tất cả những chuyện này, lại vì sao phải giúp ta.”

Lí Vị Ương không thể nói rõ tình hình thực tế, cũng không muốn lừa gạt hắn, cho nên đành trầm mặc.

“Lí Vị Ương,” Thác Bạt Ngọc hiểu được tâm tư nàng, biết nàng không muốn nói, thì không ép hỏi nữa, bờ môi mang ý cười, “Hằng ngày nàng thường xuyên cười với người khác như thế này sao?”

“Hả?” Lí Vị Ương ngây người, nhận ra được ý chế nhạo trong lời nói của hắn, khuôn mặt biến thành lạnh lùng, “Điện hạ đừng hiểu lầm ý tốt của ta.”

Nàng không phải thiếu nữ không hiểu chuyện, đừng tưởng rằng tùy tiện nói một hai câu là có thể lừa ra được đáp án.

Thác Bạt Ngọc cười nói: “Cũng may hôm nay ta gặp nàng, bằng không lần này thật sự xảy ra chuyện,” Hắn quay đầu đi, đột nhiên thay đổi đề tài, “Sau khi đến nơi này, đã thấy quen chưa?”

Lí Vị Ương thấy kỳ quái, nhìn hắn không nói gì.

“Cuộc sống ở quê hương tuy vất vả, nhưng so với Kinh đô thì an tĩnh hơn nhiều. Nơi này đấu tranh lẫn nhau, nàng phải tập thành thói quen thôi.” Hắn thản nhiên nói.

Lí Vị Ương kinh ngạc, nhưng Thác Bạt Ngọc chỉ lười nhác cười, như thể câu vừa rồi không phải do hắn nói.

Theo bản năng Lí Vị Ương nhìn thoáng qua phía xa xa, bụi hoa bên kia đã có vài người đi lại, bọn họ nhìn về phía bên này, trái tim Lí Vị Ương lạnh lại, nơi đây nhiều ánh mắt như vậy, nếu để người khác nghĩ rằng nàng cùng Thất Hoàng tử đang nói chuyện bí mật, thì nàng sẽ gặp nhiều chuyện phiền toái.

Thác Bạt Ngọc như đọc được tâm tư của nàng, bỗng nhiên mở miệng.

“Lí Vị Ương,” hắn nhìn nàng, con ngươi đen đậm như bóng đêm giống những viên hắc diệu thạch tuyệt hảo nhất, ẩn chứa tia sáng, “Lưu Duyệt vừa rồi, ta sẽ nghĩ cách xử lý, còn miệng đám thị vệ, câm như hến.”

Lí Vị Ương chỉnh trang lại quần áo hành lễ: “Đa tạ điện hạ.”

Thác Bạt Ngọc mỉm cười, bỗng dưng bước lại gần một bước, Lí Vị Ương không kịp phản ứng.

“Kinh đô nguy cơ trùng trùng, không như nàng tưởng tượng đâu,” Thác Bạt Ngọc nhẹ nhàng nói bên tai nàng, “Đừng lỗ mãng giống như hôm nay.”

Cả người Lí Vị Ương run lên, hàng mi buông xuống, trước mắt là thảm cỏ xanh mướt, đáp: “Dạ. Đa tạ điện hạ.” Nói xong, nàng xoay người, trấn định lại tâm tư đang hỗn loạn, nhanh chóng rời đi.

Đi ra khỏi đình, đến nơi Thác Bạt Ngọc không thể nhìn thấy, Lí Vị Ương mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Chỉ nhìn nàng, kinh ngạc: “Tiểu thư, nô tỳ còn tưởng tiểu thư không căng thẳng chút nào cơ!”

Lí Vị Ương nở nụ cười: “Sao mà không căng thẳng, tim ta còn đang đập thình thịch đây! Ngươi xem hắn lạnh lùng như vậy, chẳng khác gì một khối băng, nói chuyện với hắn đúng là phí tâm tư.”

Mặc Trúc bước lại gần nói: “Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ canh giữ bên ngoài, tiểu thư đi vào chưa được bao lâu, thì có hai nha đầu đi tới, nói muốn mời tiểu thư đến phía trước, nô tỳ nói tiểu thư đi bộ nhiều, thấy mỏi chân, cho nên dừng chỗ này nghỉ ngơi một lát…”

“Các nàng tin không?” Lí Vị Ương hỏi.

“Hẳn là tin,” Mặc Trúc cười hì hì, “Nô tỳ quấn lấy các nàng hỏi đông hỏi tây, các nàng cơ bản không có biện pháp đến gần đình, cho dù có nghi ngờ, cũng không nghe thấy tiểu thư cùng Thất điện hạ nói gì, tiểu thư cứ yên tâm.”

Lí Vị Ương cười: “Không nhìn ra ngươi cũng có chút lanh lợi đấy.”

Mặc Trúc nói: “Đi theo tiểu thư lâu, đầu gỗ cũng sẽ trở nên thông minh.”

Lí Vị Ương đột nhiên ngừng cười, nói: “Đó là Tam công tử sao?”

Bạch Chỉ mở to hai mắt, nhìn chỗ Lí Vị Ương chỉ, thấy bóng dáng Lí Mẫn Đức chợt lóe qua bụi hoa.

Bạch Chỉ giật mình nói: “Hình như vậy!”

Trong đầu Lí Vị Ương chợt có một suy nghĩ, vội hỏi Bạch Chỉ: “Ngoại trừ Mẫn Đức, có nhìn thấy người hầu mặc áo xám không?”

Bạch Chỉ ngẩn người, nói: “Không có, nô tỳ chỉ nhìn thấy một mình Tam công tử.”

Có nghĩa, Bạch Chỉ không nhìn thấy người mặc áo xam thân hình cao lớn cường tráng. Lúc này, Mặc Trúc bên cạnh nói: “Vừa rồi nô tỳ thấy Tam công tử đứng cùng một người mặc áo xám.”

Lí Vị Ương nói với Mặc Trúc: “Ngươi có nhận ra người kia không?”

Mặc Trúc lắc đầu: “Lúc đó nô tỳ còn đang lo lắng chuyện tiểu thư phân phó, căn bản không chú ý, hơn nữa trang phục người đó là thị vệ bình thường, tất nhiên không để ý đến.”

Bạch Chỉ nhíu mày: “Ý tiểu thư là —— “

Lí Vị Ương cười nói: “Gần đây ta luôn cảm thấy Mẫn Đức có gì kỳ quái, nhưng lại không tìm được kỳ quái ở chỗ nào, hiện giờ xem ra có chút manh mối, nhưng không được nóng vội.”

Lí Vị Ương vừa định đi qua, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên: “Huyện chủ dừng bước.”

Nâng mắt lên, nhìn thấy Thác Bạt Chân từ sau núi giả mỉm cười đi ra, bên cạnh còn có “Bát Hoàng tử”, không, có lẽ nên gọi nàng ta là Cửu Công chúa, mắt đang ngó khắp xung quanh.

Cửu Công chúa cười nói: “Vừa rồi Huyện chủ nói chuyện với Thất ca ta lâu như vậy, là nói những gì thế?”

Nơi này cách đình hóng mát hơn trăm thước, xung quanh đình lại đầy thị vệ của Thác Bạt Ngọc, Lí Vị Ương không sợ bọn họ nghe được gì, cười rạng rỡ: “Thất điện hạ nói với ta một bí mật.”

Cửu Công chúa cười hớn hở chạy lại gần: “Đâu đâu, ta thích nhất là nghe bí mật.”

Lí Vị Ương nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Thất điện hạ nói, Cửu Công chúa lén chạy ra khỏi cung, còn giả dạng làm Bát Hoàng tử đi loạn khắp nơi, Thất điện hạ thật đau đầu, không biết nói lời công đạo thế nào với Hoàng đế bệ hạ. Nói thật thì sợ Cửu Công chúa bị trừng phạt, không nói thật, lại cảm thấy có lỗi với bệ hạ —— “

“Cái gì? Ngay cả chuyện này Thất ca cũng nói với Huyện chủ! Thất ca thật quá đáng! Ta đi tìm Thất ca!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cửu Công chúa đỏ bừng, nhảy dựng lên, nhất thời quên hỏi chuyện Lí Vị Ương, nổi giận đùng đùng chạy về phía đình hóng mát.

Thác Bạt Chân đột nhiên cười rộ: “Huyện chủ đúng là thông minh, biết điểm yếu của Cửu muội ở chỗ nào, nói hai ba câu đã đuổi đi được rồi.”

Vừa rồi hắn bị Vĩnh Ninh Công chúa mời đi thưởng trà, Thác Bạt Ngọc giữ nha đầu kia lại hỏi chuyện, bọn họ đành đi trước một bước, nhưng mãi không thấy Thác Bạt Ngọc đến nơi, trong lòng nổi lên sự nghi ngờ, vừa hay Cửu Công chúa nháo loạn đòi ra ngoài, hắn lập tức lấy cớ dẫn Cửu Công chúa ra ngoài tìm người, ai ngờ lại thấy Lí Vị Ương cùng Thác Bạt Ngọc đang ngồi trong đình trò chuyện với nhau có vẻ rất vui, cảnh tượng này làm trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái, cực kỳ không thoải mái!

Lí Vị Ương cự tuyệt lời đề nghị của hắn, lại cười vui vẻ như vậy với Thất Hoàng tử, làm cho hắn có cảm giác như bị khinh thường, mà cuộc đời này, hắn hận nhất là cảm giác này!

Ánh mắt dừng trên khuôn mặt vô cùng bình tĩnh của Lí Vị Ương, Thác Bạt Chân lạnh lùng: “Lí Vị Ương, hình như nàng đã đặt cược nhầm chỗ rồi!”

Lí Vị Ương bật cười: “Tam điện hạ, Vị Ương tin vào đôi mắt của mình.”

Gương mặt Thác Bạt Chân bỗng chốc trở nên vô cùng rét lạnh, sắc mặt lạnh lùng, đứng yên không động đậy, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, vẻ mặt Lí Vị Ương bình thường, nhưng Bạch Chỉ đứng phía sau thì trong lòng phát lạnh. Bình thường nàng đi theo tiểu thư đã hiểu biết không ít người, như Đại tiểu thư giả nhân giả nghĩa, Đại phu nhân ác độc, nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được sự sợ hãi toát ra từ đáy lòng.

Ngay lúc Bạch Chỉ và Mặc Trúc như gặp phải đại địch, thì Thác Bạt Chân đột nhiên nở nụ cười, tươi cười của hắn rất ấm áp, nhưng trong đó có thâm ý. Lí Vị Ương lạnh nhạt nhìn hắn, so với bộ mặt dữ tợn không thèm che giấu, thì sự thay đổi như rừng sâu thẳm này càng làm người khác thấy sợ hãi, bởi vì ngươi vĩnh viễn không đoán được hắn muốn cái gì, tựa như ngươi vĩnh viễn cũng không biết mình trúng mai phục của dạng mãnh thú quái vật gì!

Thác Bạt Chân không nói một lời, giữ chặt lấy tay Lí Vị Ương, kéo nàng đi. Lí Vị Ương tức giận nói: “Ngươi làm gì!”

Thác Bạt Chân cười lạnh: “Đi xem ván cờ chưa phân thắng bại của chúng ta!”

Ai ngờ Lí Vị Ương lạnh lùng gạt tay hắn ra: “Không cần ngươi kéo, tự ta đi được!”

Thác Bạt Chân nheo mắt lại, thấy Lí Vị Ương đi qua người hắn, cười lạnh một tiếng, bước theo.

Lí Vị Ương quay trở lại đình hóng mát, nhìn thấy Cửu Công chúa đang ôm lấy cánh tay Thác Bạt Ngọc, quấn lấy hắn bắt nói chuyện, Thác Bạt Ngọc thấy Lí Vị Ương quay lại, lộ ra vẻ mặt giật mình.

Lí Vị Ương lạnh lùng nhíu mày, ngồi xuống ghế: “Ta bị mời đến xem cờ.”

Thác Bạt Ngọc nhìn thoáng qua ván cờ trên bàn, hắn không ngờ Thác Bạt Chân vẫn còn so đo ván cờ chưa đánh xong này, cười nói: “Đã như vậy, mời Tam ca.”

Thác Bạt Chân mỉm cười ngồi xuống, tiếp tục cầm quân cờ. Lí Vị Ương thờ ơ lạnh nhạt, nhìn hai quân trắng đen đang chém gϊếŧ nhau kịch liệt, chiến đấu không ngừng nghỉ. Thế cục ngang nhau, nhất thời khó phân thắng bại.

Tuy Lí Vị Ương không tinh thông những phương diện nữ tử am hiểu như cầm kỹ vũ đạo nữ hồng, nhưng riêng cờ – Thác Bạt Chân thích nhất chơi cờ, để lấy lòng hắn, nàng đã tốn rất nhiều công sức. Chỉ có điều, để hắn được vui vẻ, nàng đều tốn hết tâm tư nhường cho hắn thắng, hơn nữa còn phải thua không để lại dấu vết. Hiện giờ lại ngồi đây nhìn hắn chơi cờ cùng người khác, đúng là có loại cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.

Thác Bạt Chân cờ trắng cùng Thác Bạt Ngọc cờ đen bày trận trên bàn cờ, quả thật như quân hai bên đang đánh giáp mặt, hỗn chiến.

Lí Vị Ương nhìn được rõ ràng, kỳ nghệ hai người này tương đương nhau, cho nên mới có thế cục giằng co, muốn thủ thắng nhất định phải chấp nhận hy sinh, cứ như thế hỗn chiến luẩn quẩn, nhưng vẫn chú ý đến đại cục.

Ánh mắt Thác Bạt Chân như đông lạnh, một quân cờ nằm giữa hai ngón tay hắn mãi vẫn không hạ xuống.

Cửu Công chúa ghé người sát cạnh Lí Vị Ương, nghiêng đầu hỏi: “Huyện chủ thấy bọn họ ai có thể thắng?”

Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Bọn họ ngang nhau, đều là người chơi cờ giỏi, muốn quyết phân thắng bại, còn phải khổ chiến dài.”

Nàng nói như vậy, nhưng trong lòng hiểu được, ván cờ như đời người, lúc chơi cờ thể hiện ra một cách chân thật nhất tính cách một con người. Thác Bạt Chân giỏi bày mưu tính kế, làm việc cẩn mật, là nhân vật khéo léo mọi bề. Nhược điểm duy nhất của hắn chính là suy nghĩ mọi cách, tâm tư quá cẩn thận. Còn Thác Bạt Ngọc, tính cách quá mức không để tâm, thông minh có thông minh, nhưng rất dễ bị người khác lợi dụng sơ hở, nếu như gặp phải đối thủ như Thác Bạt Chân, chỉ hơi vô ý sẽ thua toàn bộ.