Chương 35
Lão bà bà vừa khóc vừa mắng: “Ngươi là đồ nghịch tử, ta bất quá chỉ muốn ngươi nạp thϊếp để kế thừa hương khói, ngươi lại ra sức từ chối, quả nhiên cưới vợ rồi liền quên nương. Nhà chúng ta cả chín đời đều sinh con một, ta cầu thần bái phật đến bốn mươi tuổi mới sinh được ngươi, ngươi nói xem, ngươi lấy một nam nhân về nhà làm gì? Hắn có thể vì ngươi sinh con dưỡng cái sao? Ngươi cả đời chung thủy với hắn, hương khói nhà chúng ta chẳng phải đứt đoạn trong tay ngươi? Cho dù ngươi không nghĩ đến hương khói tổ tông Lý gia, chẳng lẽ ngươi cũng không vì bản thân ngươi mà lo lắng? Trăm năm sau, ai sẽ giữ tròn đạo hiếu mà khóc tang ngươi?”Nam tử gương mặt đỏ hồng, nói: “Nếu muốn hài tử, chúng ta có thể nhận nuôi. Nương, người bớt giận đi, chúng ta về nhà từ từ bàn bạc.” Hắn hướng bọn người Giang Giác hành lễ tỏ ý cảm tạ, lại khách khí mời bọn họ về nhà ngồi xuống uống ly trà, tuy nhiên bọn người Giang Giác đều lễ phép nhã nhặn từ chối.
Sau khi mẫu tử họ rời đi rồi, thiếu niên toàn thân ướt sũng mới nói: “Lại là noi theo phía trên mà lấy nam thê”
“Trên làm dưới theo, cũng không phải điều gì kỳ lạ. Thế nhưng, nghe nói Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu chung thủy vô cùng, khiến bốn vị phi tử chịu cảnh cô độc, người đời liền theo đó mà noi gương. Bản triều thịnh hành nam phong, nếu cứ tiếp tục như thế chỉ sợ số dân cư sẽ giảm mạnh, nông, quân, thương* cả ba phương diện đều phải bị ảnh hưởng, thực lực đất nước suy yếu rất nhiều.” Thanh niên cao gầy bên cạnh thiếu niên bất đắc dĩ nói.
*nông, quân, thương: nông nghiệp, quân đội, thương nghiệp.
Nam tử hồng lấy mặt nói: “Như muốn hài tử chúng ta có thể nhận nuôi, nương, ngài mà lại bớt giận, chúng ta đích gia sự trở về bàn lại a.” Hắn hướng Giang Giác bọn người hành lễ nói lời cảm tạ, khách khí mời bọn họ đi trong nhà ngồi một chút uống chén nước trà, Giang Giác bọn người lễ phép từ chối nhã nhặn.
Hoa Nam trong lòng quặn thắt, sắc mặt trắng bệch, nói khẽ: “Cho dù bệ hạ không cưới nam thê thì cũng không thể thay đổi sự thật có rất nhiều nam tử yêu người đồng giới. Bọn họ chung thủy với tình yêu, không muốn vì chuyện nối dõi tông đường mà tiếp nhận nữ tử, điều này không hề sai.”
Lúc này mấy người họ mới chú ý đến dung mạo Hoa Nam, có chút sửng sờ. Nửa ngày sau, thiếu niên kia mỉm cười với y: “Tiểu huynh đệ nói phải. Nghe khẩu khí của ngươi không phải người địa phương, chẳng lẽ cũng là sĩ tử lên kinh ứng thí?”
“Đúng vậy, tại hạ là Nam Hoa, còn đây là ca ca của ta, Nam Giang. Không biết các vị xưng hô thế nào?” Hoa Nam kéo Giang Giác qua giới thiệu. Y đối với thiêu niên ướt sũng vô cùng có hảo cảm, mắt hắn đen tuyền linh hoạt, làm cho người khác tinh thần phấn chấn. Ngũ quan trên khuôn mặt hài hòa cân đối, là một người cực kỳ xinh đẹp. Mặc dù lúc này toàn thân ướt đẫm cũng không khiến hắn trở nên lôi thôi mà ngược lại hiện lên vẻ tự nhiên tao nhã.
Giang Giác nhận ra giọng của thiếu niên chính là giọng của người họ Kỷ trong ba người vừa rồi, liền gật đầu cười với hắn. Đôi bên trò chuyện vài câu, thiếu niên kia tên gọi Kỷ Văn Trạch, còn hai người bạn của hắn một người tên Triệu Phóng Ca, một người tên Đỗ Yến Đình, đều là tài tử đã có chút ít danh tiếng.
“Kỷ huynh toàn thân ướt đẫm, nên mau chóng trở về thay y phục a.” Giang Giác mỉm cười, có chút ngoài ý muốn khi thiếu niên kia nhiều lần dán chặt ánh mắt trên người Hoa Nam.
Hoa Nam cũng vội vàng khuyên nhủ: “Đúng vậy, bị gió thổi lâu như thế dễ sinh bệnh lắm.”
“Đa tạ hai vị Nam huynh đã quan tâm, vậy tiểu đệ xin quay về. Không biết hai vị đang trọ ở khách *** nào, khi có dịp tiểu đệ sẽ đến thăm hỏi.” Thiếu niên rất nhiệt tình muốn kết giao, thầm nghĩ huynh đệ hai người họ quả là sinh ra để khiến người khác tự ti. Đệ đệ vừa đẹp đến mức khiến người ta kinh diễm lại vừa hồn nhiên khiến cho người ta muốn che chở. Còn ca ca thì y phục không tầm thường, toàn thân cao quý nho nhã, hai mắt sáng ngời như thần, chỉ cần nhìn đã khiến kẻ khác sinh lòng kính phục. Hắn cuối cùng đã hiểu cái gì gọi là khí chất cao sơn ngưỡng chỉ*.
*cao sơn ngưỡng chỉ: ngẩng đầu nhìn núi cao, ý nói khí chất cao quý khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.
“Chờ khi ngươi đề tên trên bảng vàng thì chúng ta tự nhiên sẽ gặp lại, hiện tại nên cáo từ ở đây. Ngươi mau trở về đi, hì hì.” Hoa Nam thấy có vài giọt nước chảy xuống từ trên trán hắn thì đưa khăn tay cho hắn lau khô.
“Nếu vậy, tại hạ xin cáo từ, sau này gặp lại.” Kỷ Văn Trạch thi lễ với bọn họ, tuy nhiên ngoài miệng thì nói cáo từ nhưng chân lại đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Có cần lưu luyến vậy không? Giang Giác chắp tay thi lễ, bình thản mỉm cười: “Sau này gặp lại.”
Thấy hai người đã đi xa, Triệu Phóng Ca mới nói: “Bọn họ không phải sĩ tử bình thường. Nam Giang khí chất cao quý nho nhã hơn người, có lẽ là vương tôn công tử.”
“Còn đệ đệ của hắn có lẽ là đóa hoa lan nơi u sơn thâm cốc, tinh khiết thanh linh.” Đỗ Yến Đình nói.
“Bọn họ tự xưng là huynh đệ, chưa hẳn thật sự là huynh đệ.” Triệu Phóng Ca vỗ vỗ vai Kỷ Văn Trạch, “Đỗ huynh hãy cùng Tiểu Kỷ về thay y phục trước, ta đi tính tiền.”
——
Khi hồi cung, gương mặt Giang Giác vẫn mang nét cười ôn nhã như trước, thế nhưng Hoa Nam lại cảm thấy hắn có tâm sự. Vào đến cửa cung, Hoa Nam nói: “Ngươi cứ đi làm chuyện của ngươi, ta tự mình về Phượng Nghi Cung.”
Giang Giác gật đầu, hôn khẽ lên má y, ôn nhu nói: “Chờ ta cùng dùng bữa tối.”
Trong Sùng Hoa Điện, Đế vương một thân long bào lẳng lặng nghe Hộ bộ thượng thư hồi tấu.
“Hơn hai ngàn tám trăm hộ?” Giang Giác thần sắc bình tĩnh, mi mắt nhẹ rủ xuống, “Sao không sớm thượng tấu?”
Hoàng Thượng đây là long tâm không vui ư? Hộ bộ thượng thư lau lau mồ hôi, thật đúng là chỉ cho thiên tử phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn. Hoàng Đế lấy nam hậu, dân chúng lấy nam thê lại có gì kỳ quái chứ?
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, bản triều thịnh hành nam phong, những gia đình giàu có đều nuôi dưỡng nam sủng. Bản triều cũng có thiên tử nạp nam phi, nam nam lập gia đình hơn phân nửa là noi theo bệ hạ, cho nên…” Lão nhân lén lút nhìn sắc mặt đấng chí tôn, sau đó không có can đảm nói tiếp nữa.
“Cho nên cảm thấy nam nam lập gia đình là giai thoại thịnh hành đương thời?” Giang Giác nhàn nhạt hỏi, khi hắn không mỉm cười lại hàm chứa khí thế thị uy kinh người, lạnh lùng đến mức tựa như chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu tâm tư kẻ khác.
Thượng thư đại nhân đầu cúi xuống càng thấp hơn, thầm nghĩ thiên tử quả nhiên rất bá đạo. Nếu không đồng ý cho dân gian noi theo, chính mình cần gì phải lấy nam thê?
“Một năm nay số trẻ mới sinh so với năm trước ít hay nhiều?” Giang Giác liếc mắt nhìn thần sắc của lão nhân, môi mỏng khẽ mím, hai con ngươi tĩnh mịch thâm thúy sâu không thấy đáy. Thấy lão đã bị hoảng sợ không ít, chỉ cảm thấy lão nhân này vừa nhát gan vừa sợ phiền phức, trong mắt bắn ra tia sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến lão nhân phải rùng mình một cái.
“Ít hơn khoảng bốn ngàn.” Run run rẩy rẩy bẩm báo.
Giang Giác nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Trẫm đã biết, ngươi lui xuống đi.”
Lão nhân nhẹ nhàng thở ra, giống như được đại xá, dập đầu trước đấng chí tôn thiên tử: “Vi thần cáo lui.”
——
“Ngươi có tâm sự?” Hoa Nam đặt tay trước ngực Giang Giác, ngước mắt lên hỏi hắn.
Giang Giác ôm lấy thân thể thanh lương, “Ân” một tiếng, tận tình hưởng thụ hương hoa sen nồng đậm trong không khí, làm như vô tâm nói: “Bí đỏ cục cưng biết vi phu đang suy nghĩ điều gì không?”
Hoa Nam suy tư nói: “Là chuyện lúc ban ngày. Chiều nay trở về, chuyện đầu tiên ngươi làm nhất định là điều tra số dân mới sinh ra, còn hiện tại thì đang cân nhắc xem làm thế nào khuyến khích sinh con dưỡng cái.”
Giang Giác sững sờ, vỗ nhẹ lưng y như cổ vũ, cười hỏi: “Vậy thì tiểu bí đỏ nói xem, phải làm sao để khuyến khích sinh con dưỡng cái?”
Hoa Nam đảo mắt một vòng, nói: “Giác, cấm nam tử thông hôn là điều không thể thực hiện, đương nhiên chỉ có thể khuyến khích nam nữ thành thân. Tuy nhiên, không thể làm quá lộ liễu, nếu không người trong thiên hạ chẳng phải sẽ cho rằng lời nói cùng hành động của thiên tử không thống nhất, rõ ràng chính mình lấy nam thê rồi lại đi khuyến khích khích người khác lấy nữ tử? Trở lại vấn đề sinh con dưỡng cái, đa số mọi người đều muốn sự khuyến khích bằng vật chất, thế nhưng mỗi gia đình khác nhau thì sự khuyến khích cũng phải khác nhau. Những gia đình giàu có không quan tâm vấn đề tiền bạc, thế nhưng lấy nam thê thì bọn họ lại chiếm đa số. Nếu đã không quan tâm lợi lộc, vậy cứ dùng danh làm mồi nhử.”
Giang Giác nhìn thẳng vào đôi mắt ngây thơ nhưng vẫn mang theo trí tuệ của Hoa Nam, cười nói: “Tiếp tục.”
“Trong cả nước thành lập nên những thư viện đẳng cấp khác nhau để tạo điều kiện cho hài tử thuộc những gia đình có giai cấp khác nhau được đến trường. Những hài tử này nếu có tài năng đặc biệt thì tương lai có thể làm quan mà không cần thi cử. Chỉ cần nhìn số lượng sĩ tử lên kinh ứng thì thì có thể biết dân chúng bản triều xem việc làm quan là vẻ vang biết bao. Như vậy thứ nhất có thể khuyến khích sinh con dưỡng cái, thứ hai có thể vì quốc gia chọn lựa nhân tài.” Hoa Nam dừng một chút, chăm chú nói với Giang Giác: “Ta thấy một số gia đình bần hàn không có khả năng cho hài tử đến thư viện học. Đối với những gia đình ấy, học phí nên được giảm miễn, còn tiểu hài tử nào có trí tuệ vượt trội hoặc là cần cù chăm chỉ thì thư viện tất nhiên sẽ ban thưởng.”
“Cũng có ý tứ.” Giang Giác hai mắt sáng rực, ngón tay dọc theo đường nét trên gương mặt y rồi dừng lại ở sau gáy.
“Ta chỉ tùy tiện nghĩ ra thôi, chứ ta nghĩ ngươi đã có sẵn hàng loạt kế sách rồi. Nếu ý kiến của ta hữu dụng, ngươi
cứ tính toán kỹ lưỡng xem làm sao phổ biến. Còn nếu như vô dụng, ngươi cứ xem như ta đang nói hươu nói vượn là được rồi.” Hoa Nam nháy nháy mắt với Giang Giác, tinh nghịch đáng yêu.
Giang Giác hôn lên đôi môi căng mọng của Hoa Nam một cái, bàn tay tiến vào trong nội y, nhẹ nhàng vuốt ve đầu vai mềm mại nhẵn bóng, hỏi: “Vùng duyên hải thường xuyên có hải tặc cướp bóc quấy nhiễu dân chúng, những tên hải tặc này vô cùng có tổ chức, vừa anh dũng thiện chiến vừa giảo hoạt thành tính, triều đình đã rất nhiều lần đàn áp nhưng không triệt để. Bí đỏ cục cưng có biện pháp nào hay không?”
Hoa Nam ở trong ***g ngực Giang Giác thay đổi tư thế, suy xét: “Nếu áp chế không được thì cứ chiêu hàng. Ngươi nói bọn họ có tổ chức lại dũng mãnh thiện chiến, nếu sắp xếp cho làm thủy quân không phải rất tốt ư? Chẳng những giải quyết được mối nguy hại cho dân mà hơn nữa còn tăng thêm uy tín cho triều đình, nâng cao quốc uy đại dục.”
Đôi mắt Giang Giác càng trở nên thâm trầm. Hắn cởϊ áσ ngoài của Hoa Nam ra, chậm rãi nói: “Bí đỏ cục cưng, hai chính kiến của ngươi cùng vi phu không hẹn mà trùng hợp, chúng ta quả nhiên tâm ý tương thông.”
“Những suy xét của ngươi so với ta khẳng định càng chu đáo hơn.” Hoa Nam vui vẻ nói, mỉm cười ngọt ngào với Giang Giác, vì chính mình có thể giúp hắn phân ưu mà mừng rỡ. Chợt thấy đầu lưỡi ướŧ áŧ nóng hổi của hắn đang liếʍ loạn trên ngực mình, dẫn tới từng dòng rung động, y vội vàng ngăn cản: “Không muốn không muốn, chúng ta chuyện trò tâm sự một chút được không?”
“Sao vậy?” Giang Giác ngẩng đầu lên, “Không thoải mái?”
Tiểu ô long bình thường sẽ không trước khi hoan ái mà cự tuyệt hắn, chỉ đôi khi không phối hợp là do hắn làm quá mức hung hăng khiến y không chịu nổi.
“Ta chỉ cảm thấy bầu không khí vừa rồi rất tốt, tư tưởng của chúng ta lại giống nhau, ta lại có thể vì ngươi phân ưu giải sầu, điều này khiến ta thật cao hứng.” Tiểu ô long kéo quần áo lại đàng hoàng, ánh mắt trong suốt không nhiễm chút bụi nhìn Giang Giác.
Hoa Nam dùng liên tiếp hai từ ‘lại’, có thể thấy được y có bao nhiêu vui sướиɠ bất ngờ. Thấy ánh mắt của y, Giang Giác cũng dần dần thối lui du͙© vọиɠ, hoàn toàn biến thành ôn nhu.
“Kỳ thật chỉ cần bí đỏ cục cưng một mực ở lại bên cạnh ta, ta sẽ cảm thấy rất an tâm rất ấm áp.” Giang Giác có chút động tình, bắt lấy tay y để trong lòng, nhắm mắt nói khẽ: “Những thứ ta có được bây giờ đều là do ta vì chính mình hao tâm tổn trí tranh đoạt, còn những thứ ông trời ban cho ta thì quá ít. Vận mệnh đối với ta cũng không quá mức ưu ái, dù hôm nay ta có được của cải trong toàn thiên hạ, nhưng biết đâu ngày nào đó thiên hạ đổi chủ cũng không chừng. Tiểu Nam, với ta ngươi nhất định sẽ không từ không bỏ, phải không?”
Hoa Nam thở dài, ôn tồn nói: “Hoàng Thượng, thứ ngươi có được rất nhiều nhưng có thể vào mắt ngươi lại quá ít, cho nên ngươi mới cảm thấy ông trời không chiếu cố ngươi. Thiên phú, tài năng học vấn, cần cù, tự tin, những thứ một đấng minh cần ngươi đều có đủ. Kể cả dung mạo nữa, trong hoàng tộc này ngoại trừ Cảnh vương còn ai có thể vượt qua ngươi? Thật ra, người ông trời chiếu cố nhiều nhất phải là ngươi đó.”
“Cảnh vương so với ta đẹp hơn?” Giang Giác nghiến răng, khẩu khí nồng đậm mùi chua.
Hoa Nam co rụt cổ lại, vội vàng trấn an hắn: “Bề ngoài của hắn đẹp hơn ngươi, nhưng khí chất bên trong thì ngươi lại vượt trội hơn hắn.” Hóa ra Giang Giác cũng có bộ mặt trẻ con như vậy a, Hoa Nam trong lòng cười trộm, y đột nhiên cảm thấy biểu tình Giang Giác khi giận dỗi rất đáng yêu.
Giang Giác lầm bầm trong miệng, ngửa cằm Hoa Nam lên, đặt lên môi y một nụ hôn: “Không cần gọi ta là Hoàng Thượng. Ta là Hoàng Thượng của người trong thiên hạ, nhưng chỉ là phu quân của ngươi.”
Hoa Nam gật đầu, hơi có ý ngượng ngùng, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực Giang Giác cười khúc khích.
“Bí đỏ cục cưng không phải muốn nói chuyện phiếm sao? Vậy nói về những chuyện lý thú trước kia khi ngươi rời khỏi lang hoàn đi du ngoạn đi.” Giang Giác vỗ nhẹ lên sau gáy Hoa Nam, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.
Nụ cười trên gương mặt Hoa Nam cứng lại. Những ngày tháng rời khỏi lang hoàn cũng chính là khoảng thời gian y ở cùng Giang Minh. Hắn dạy y ngâm thơ vẽ tranh, cùng y ngắm hoa thưởng trăng, kể cho y nghe chuyện xưa, cùng y giải câu đố. So với cuộc sống nhàm chán trong lang hoàn, đó là khoảng thời gian khiến y vui vẻ nhất. Tuy nhiên, đối mặt với Giang Giác, y khó có thể miệng. Người đã từng yêu thương đệ đệ hiện tại lại nằm trong ngực ca ca, nếu vậy Giang Giác sẽ nghĩ thế nào? Mà đó vẫn chưa phải điểm quan trọng nhất, y biết Giang Giác và Giang Minh
tuy ngoài mặt hòa thuận nhưng những tư tưởng ẩn sâu bên trong lại sắc nhọn lạnh lẽo như hàn băng.
“Không có gì đáng nói. Ta và những tộc nhân khác đều bị chê cười là đồ nhà quê, cái gì cũng không biết, rồi đều bị cho rằng là thiên tiên hạ phàm.” Hoa Nam lựa lời mà nói: “Hay là nói chuyện của ngươi đi. Quá khứ của ta nhàm chán bình thường, nhưng quá khứ của ngươi thì nhất định rất đặc sắc.”
“Quá khứ? Ta trước đây tính tình rất tốt, tao nhã lịch sự, đối nhân xử thế vô cùng chu đáo, hiện tại cũng vậy.” Nếu so với Hoa Nam thì Giang Giác càng ngắn gọn hơn.
Hoa Nam yên lặng. Y biết Giang Giác và y đều không muốn nói ra, bọn họ cự tuyệt hiểu rõ quá khứ lẫn nhau.
“Chờ năm mươi năm sau, nếu chúng ta vẫn còn kề vai sánh bước thì sẽ nằm hồi tưởng lại quá khứ, được không?” Một lúc lâu sau, Giang Giác mới hỏi Hoa Nam. Quá khứ của hắn tàn bạo khốc liệt, tranh đấu gay gắt, thật sự không có bao nhiêu chuyện vui vẻ để chia sẻ với Hoa Nam. Nếu hắn nói ra hết, chỉ sợ Hoa Nam sẽ cảm thấy người cùng y đầu ấp tay gối quá mức đáng sợ.
“Hảo, chúng ta móc ngoéo.” Hoa Nam duỗi đầu ngón tay ra, móc vào Giang Giác, cười nói: “Ngoéo tay rồi, không cho phép chơi xấu.”
“Ngươi là của ta.”
“Ta là của ngươi.” Có thể ngươi cũng không hoàn toàn là của ta.