Chương 3
Hoa Nam tắm rửa xong thì nghỉ ngơi một chút, tỉnh lại đã được thị nữ Mai Hương của Phượng Nghi Cung nhắc nhở y đến Từ Ninh Cung thỉnh an Thái hậu.“Hắc tân nương đi yết kiến lão bà.” Hoa Văn kỹ lưỡng xem xét y, lại duỗi ngón tay trỏ ra chọc chọc môi y “Nào, cười một cái, đừng để Thái hậu cho rằng lang hoàn của chúng ta là một nơi buồn thảm như thế.”
Mai Hương kinh ngạc nhìn người hầu đầy vẻ tuấn lãng của hoàng hậu, do dự có nên hay không ngăn lại hành đông chẳng biết phân tôn ti của hắn.
“Mai cô nương, thỉnh dẫn đường.” Hoa Văn chú ý tới nét mặt của nàng, thu hồi vẻ đùa cợt trên mặt.
Hoa Nam sờ sờ góc áo của mình, hướng Mai Hương nháy mắt mấy cái: “Đừng để ý y phục của ta, Hoàng Thượng đã nói không phải dịp trọng đại thì ta có thể mặc thế này.”
Mai Hương chưa từng gặp qua vị quý nhân nào hiền hòa đáng yêu như thế, hảo cảm trong lòng đối với y liền tăng lên nhiều lần, nghe bảo Hoàng Đế đã ưng thuận liền không nhiều lời nữa, kêu vài cung nữ cùng thái giám chuẩn bị cùng y đi đến Từ Ninh Cung.
Hoa Nam khoát khoát tay, vội nói: “Đừng đừng, không cần đâu, chúng ta cũng không phải đi đánh trận, mang theo nhiều người như thế làm gì? Chỉ cần ngươi đi dẫn đường là được rồi.”
Mai Hương há hốc mồm, các cung nhân cũng cứng họng. Hoa Văn làm tư thế bảo nàng dẫn đường.
***
“Hoàng cung ghê gớm thật, nhiều cung điện như thế, chứa được bao nhiêu người a?” Hoa Nam như tên nhà quê chưa từng gặp qua sự lạ, kinh hô.
Sau lưng y phát ra tiếng ho của Hoa Văn, Mai Hương che dấu nụ cười trả lời: “Hoàng tộc là một gia đình rộng lớn nhất thiên hạ, to thế này cũng không lạ, đến nỗi rốt cuộc ở đây có bao nhiêu người, nô tỳ cũng không biết rõ, đại khái chắc có hơn một vạn người a.”
“Nhiều thế sao? Cả tộc chúng ta chỉ có năm sáu trăm người.” Hoa Nam thở dài, “Lại càng ngày càng ít.”
Nghe lời nói của y, Mai Hương rất ngạc nhiên nhưng không dám hỏi lý do minh bạch, nàng từ nhỏ đến lớn đều ở trong cung, vốn là một mực hầu hạ Giang Giác, Giang Giác thấy nàng thông minh lanh lợi liền phái đến Phượng Nghi Cung hầu hạ vị hoàng hậu có lai lịch đặc biệt này, những người được chủ tử coi trọng trong cung có ai lại không tinh tế, tự nhiên biết rõ cái gì nên nói cái gì không, chuyện gì cũng có thể hiếu kỳ những tuyệt đối không thể thắc mắc. Dòng tộc của hoàng hậu cực kỳ thần bí, Hoàng Thượng đối với các phi tần cũng không giải thích nhiều, đương nhiên không tới phiên nàng nhiều chuyện.
“Hoàng Thượng có nhiều hay ít phi tử?” Hoa Nam cảm thấy Mai Hương cùng Hoa Văn đã ở cách xa phía sau mình, y liền chậm cước bộ lại chờ bọn hắn.
Mai Hương nghe ngữ khí của y không giống ghen mới dám nói: “Nhất phẩm phu nhân có hai người là Trương quý phi cùng Niên thục phi, nhị phẩm phu nhân chỉ có một mình Vương thục nghi, tứ phẩm phu nhân thì chỉ có Trữ mỹ nhân, Hoàng Thượng của chúng ta cần chính yêu dân, không hảo nữ sắc, phi thϊếp không nhiều như các quan viên bình thường.”
Bốn người mà còn gọi là không hảo nữ sắc? Hoa Văn nhịn không được, mắt muốn trắng dã.
“A, vậy các quan viên bình thường có bao nhiêu phi thϊếp?” Hoa Nam cảm thấy y bước chậm thì bọn họ cũng bước chậm theo y, thầm hiểu chắc bọn họ cố ý giữ khoảng cách với mình, than thầm quy củ trong nội cung đúng là nhiều quá. Được rồi, y không thay đổi được thì phải chấp nhận thôi. Cứ thế, y tiếp tục đi, chỉ là thỉnh thoảng quay đầu lại nghe bọn họ trả lời.
Mai Hương nói: “Cái này cũng còn tùy, có những vị quan chỉ có một người chính thất, nhưng cũng có người có đến hơn 10 thê thϊếp, hơn nữa là có cả nam lẫn nữ.”
Hoa Nam quay đầu lại nhìn Mai Hương, chăm chú nói: “Vậy Hoàng Thượng của các người xem ra cũng biết hưởng thụ đấy chứ?”
Mai Hương lập tức quỳ xuống, khẩn trương bồi tội: “Nô tỳ đáng chết, hồ ngôn loạn ngữ, hại Hoàng Hậu hiểu lầm Hoàng Thượng.”
Hoa Nam vội bước ba bước đến trước mặt Mai Hương, nâng nàng dậy: “Ngươi quỳ làm gì? Ngươi chỉ nói cho ta biết sự thật, không có cái gì gọi là hồ ngôn loạn ngữ hay đáng chết cả. Chẳng lẽ trong cung nói ra lời thật lòng thì sẽ gặp sự không may ư?”
Mai Hương thường ngày vốn nhanh mồm nhanh miệng, nhưng hôm nay bị y hỏi cũng phải á khẩu.
“Mai Hương, ngươi nói sai cái gì à? Sao lại quỳ giữa đường thế?” Một thanh âm dễ nghe truyền đến, mọi người quay lại thì thấy ngay một thân ảnh mặc trang phục màu trắng. Người này không chỉ có giọng nói êm tai, dung mạo cũng hoa mỹ đến cực điểm, đôi mắt sáng như mặt hồ khiến người ta thần hồn điên đảo. Hoa Nam xoay người nhìn y, trong mắt là một tia phức tạp không nói nên lời.
Mai Hương vừa được Hoa Nam nâng dậy lại lập tức quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Cảnh vương điện hạ.”
“Cảnh vương điện hạ.”
Hoa Nam cũng lặp lại theo Mai Hương.
Giang Minh cười với y, đáp lễ nói: “Tham kiến Hoàng Hậu.”
Hoa Nam gục đầu xuống, không nói gì.
Giang Minh lại hỏi: “Hoàng Hậu muốn đến Từ Ninh Cung?”
Hoa Nam gật gật đầu.
Giang Minh xếp chiếc quạt trong tay lại, nói: “Vừa vặn ta cũng muốn đi thỉnh an mẫu hậu. Hoàng Hậu, mời.” Hắn nghiêng người nhường đường cho Hoa Nam.
“Thỉnh Vương gia dẫn đường a.” Hoa Nam miễn cưỡng cười cười với Giang Minh.
Thế là Hoa Nam cùng Giang Minh đi trước, Hoa Văn cùng Mai Hương vẫn giữ khoảng ba thước theo sau.
Giang Minh thấy Hoa Nam cứ nhìn hắn không chớp mắt mà không nói gì, liền giống như lơ đãng nói: “Cái chuông trên tay Hoàng Hậu rất đặc biệt.”
Hoa Nam thuận miệng trả lời: “Ân, cái này gọi là Lang Hoàn Linh, là linh vật ở quê nhà ta.”
Linh vật? Hoa Văn hơi nhếch mép, ngẩng lên nhìn một đóa bạch vân trên đỉnh đâu.
“Lang hoàn phúc địa lại đi kết hôn với người ngoại tộc, thật sự khiến ta kinh ngạc.” Giang Minh cười khẽ: “Ta từng nghe một vị bằng hữu nói, người ở lang hoàn rất ghét huyết thống của ngoại tộc.”
“Không phải, không phải.” Ngữ khí của Hoa Nam mang chút xấu hổ: “Vẫn có ngoại lệ mà.”
“Như vậy, Tiểu Nam, ngoại lệ của ngươi là ai? Ta hay Hoàng Thượng?” Những lời này là dùng truyền âm nhập mật vào tai Hoa Nam, Hoa Văn cùng Mai Hương đều cho rằng Cảnh vương đang yên lặng.
Hoa Nam cũng dùng truyền âm nhập mật cho Giang Minh: “Ở lang hoàn, có tư cách thành thân cùng Hoàng Đế chỉ có ba huynh đệ chúng ta, nhưng các ca ca của ta đều đã có người trong lòng, ngươi đừng mơ.”
“Ngươi không phải hiểu lầm là sẽ thành thân với ta cho nên mới hy sinh vì gia tộc sao? Ta trước kia sao lại không biết ngươi có tình cảm vĩ đại cùng ý chí to lớn như thế?” Giang Minh giễu cợt.
Hoa Nam khẽ nói: “Ngươi đừng có âm dương quái khí được không? Ta không có gả nhầm, ngươi có gì gì tốt chứ? Miệng lưỡi trơn tru, kém cỏi, không có phẩm đức, ta có gả cho ai cũng tuyệt đối không gả cho ngươi.”
Giang Minh bị y mắng đến vô lực cãi lại, đành thở dài: “Ngươi đó nha, cái tên tiểu ô long này, thật sự là làm uổng phí nỗi khổ tâm của ta mà.”
Hoa Nam phản bác: “Ta không phải ô long, ta là tiểu bạch long!”
Lời này Hoa Nam không có dùng truyền âm nhập mật, cho nên tuy y nói khá nhỏ, Mai Hương cùng Hoa Văn cũng đều nghe thấy được. Mai Hương trong lòng tự hỏi không biết tại sao Hoàng Hậu lại đột nhiên nói thế, còn Hoa Văn thì hồi tưởng lại phản ứng của Hoa Nam khi nãy, xem như cũng đoán được phần nào, thầm mắng cái tên Hoa Nam ngu ngốc này!
Như sợ hai người phía sau thấy khó hiểu, Giang Minh đành phải tiếp lời của Hoa Nam: “Nghe nói những ai ở lang hoàn đều là thần long giáng thế, nguyên lại người chính là tiểu bạch long, thất kính thất kính.”
“Vương gia khách khí.” Hoa Nam một lòng hy vọng mau chóng đến Từ Ninh Cung, chấm dứt cho xong cuộc nói chuyện mờ ám này.
Ngẫm lại tình cảnh bây giờ, Hoa Nam vốn dĩ từng ảo tưởng khi gặp người này sẽ thành ra cảnh tượng thế nào. Nhưng xem ra, hắn ta không hề vì chuyện y gả nhầm mà thấy thương tâm, ngược lại chính y khi gặp Giang Giác chứ không phải người trong lòng là Giang Quyết thì lại kinh hoảng không thôi. Bởi vì y rất nhanh nhận ra rằng, vô luận là Giang Giác hay Giang Quyết, một khi làm Hoàng Hậu thì y sẽ bị vây kín trong hoàng cung. May mà, tình cảm của y đối với Giang Quyết cũng chưa sâu đậm lắm, nếu không những ngày tháng trong cung sẽ càng thảm thương hơn.
Giang Minh còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng thấy Hoa Nam đang thấp thỏm không yên thì lại thôi. Hắn ung dung thở dài, trong lòng suy nghĩ tận đâu đâu. Hoa Nam chỉ là hài tử, một hài tử không hiểu chuyện đời.
Hắn liếc mắt sang bên cạnh, ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Hoa Nam rồi lại nhớ về chuyện hai năm trước, khi đó bọn họ đánh cuộc với nhau, Hoa Nam thua hắn một nụ hôn. Y hiếu kỳ nhắm mắt lại, cằm khẽ nâng lên để ánh mặt trời chiếu rọi khắp gương mặt đẹp như họa của y. Hoa Nam cứ đứng nghiêng người về phía trước như thế, không dám nhúc nhích động đậy chút nào, cho đến lúc không kiên nhẫn được nữa phải mở mắt ra thì hắn mới cười nhẹ với y, nói: “Món nợ này ta cho ngươi thiếu a, sau này có cơ hội ta sẽ đòi cả vốn lẫn lời.”
Nếu như khi đó hắn hôn Hoa Nam, liệu bây giờ kết cục có khác không? Tiểu ô long này có thể không lo lắng cho lang hoàn đến mức cự tuyệt cùng hắn về kinh không?
Giang Minh nhìn khoảng cách bọn họ dường như càng lúc càng xa với hắn, trong lòng không khỏi rối bời.
Mai Hương lúc này mới hiểu vì sao Hoàng Hậu thoạt nhìn lại ngây thơ như thế. Đối với bộ tộc của bọn họ, một thiếu niên mười tám tuổi chỉ tương đương với những đứa trẻ hai, ba tuổi người thường. Hoàng Thượng ơi là Hoàng Thượng, ngài cư nhiên lại đi cưới một tiểu hài tử rồi.
…
“Mẫu hậu, một triều đại bất quá cũng chỉ tồn tại năm sáu trăm năm. Thọ mệnh của những người trong bộ tộc Hoàng Hậu còn dài hơn một triều đại, như vậy chưa đủ sao? Nếu một người mà thọ ngang trời đất, trường sinh bất lão, chỉ sợ cả đời đều phải sống trong cô quạnh.”