Chương 58
Chờ đến khi Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận trở lại Đoạn gia, đã là chuyện sau khi ăn tối xong. Hai phu phu chưa cưới vừa mới tiến một bước trong chuyện tình cảm cầm tay nhau đi dạo phố, dọc đường đi không biết làm mù mắt của bao nhiêu người. Cái câu ‘Mẫu phụ đặc biệt nhớ em ấy’ tự dưng bị sụp đổ, kẻ ngu cũng biết đó là lời nói dối mà Mông Kình Nhận tự dệt ra, nhưng người nói chuyện luyến ái phần lớn đều có trí thông minh thấp hơn người bình thường, vì vậy Đoạn Ngọc Giác nắm tay Mông Kình Nhận du đãng một buổi trưa mới sững sờ phát hiện ra có điểm không đúng.Chờ đến khi Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận đi vào, Ty Tu cùng Đoạn Viêm Lang không ở nhà, trong nhà chỉ có Đoạn Ngự Lăng. Đoạn Ngọc Giác kêu một tiếng ca, sắc mặt của Đoạn Ngự Lăng mới dễ nhìn hơn một chút, miễn cưỡng cười với đệ đệ hắn một cái, rồi lạnh lùng nói với Mông Kình Nhận: “Sao anh lại tới đây?!”
Sáng sớm Mông Kình Nhận đến sau đó dĩ nhiên cùng mẫu phụ đàm luận chuyện kết hôn, làm Đoạn Ngự Lăng tức đến mức suýt nữa thật sự đem Mông Kình Nhận đuổi ra khỏi cửa. nếu không phải Ty Tu lườm hắn một cái, nói không chắc Đoạn Ngự Lăng thực sự làm như vậy rồi. Để cho đệ đệ của mình cùng tên thú nhân khốn nạn, thô lỗ, tâm cơ nặng này đính hôn đã quá làm cho hắn nén giận, Mông Kình Nhận tên khốn kia dĩ nhiên còn hoàn toàn không để ý đến tâm tình của hắn muốn sớm một chút cùng Đoạn Ngọc Giác kết hôn, điểm này trực tiếp làm cho Đoạn Ngự Lăng bạo phát!
Muốn sớm cùng đệ đệ mình kết hôn quả thực là nằm mộng ban ngày! Đoạn Ngự Lăng âm u nhìn Mông Kình Nhận, trong lòng nghĩ thiên thiên vạn vạn phương pháp đem Mông Kình Nhận ném ra khỏi cửa lớn Đoạn gia. Không có tồn tại nào không được Đoạn Ngự Lăng hoan nghênh hơn là Mông Kình Nhận!
“Tôi đón Tiểu Giác về, ” Mông Kình Nhận biết Đoạn Ngự Lăng hận không thể đem hắn đuổi ra khỏi cửa, trên mặt càng thêm lễ phép, vô cùng tương phản với bộ mặt đen kịt kia của Đoạn Ngự Lăng.
“Đã đón được Tiểu Giác về rồi, anh đi được chưa?” Đoạn Ngự Lăng lộ ra một cái răng trắng, cười.
Thống khổ vì giá trị vũ lực chênh lệch quá lớn, chỉ có thể chơi miệng, không thể động thủ, gặp phải tình huống như thế này, Đoạn Ngự Lăng cũng không dễ dàng a _(:3ゝ∠)_.
“Ca, ” Đoạn Ngọc Giác mở miệng nói, “Ngày hôm nay anh ấy ngủ cùng em.”
Đoạn Ngọc Giác nói một cách hờ hững, Đoạn Ngự Lăng sắc mặt trực tiếp đen thùi, một hơi lên không lên nổi xuống không xuống được suýt chút nữa đem chính hắn sặc chết, “Em có biết em đang nói cái gì sao Tiểu Giác?”
Nói mau em không biết nói mau em không biết nói mau em không biết, Đoạn Ngự Lăng ôm một tia hy vọng yếu ớt, suy nhược mà hỏi.
“Biết a, ” Đoạn Ngọc Giác bình thản nói, “Ngày hôm nay anh ấy cung ngủ với em a, em mời anh ấy tới nhà chúng ta a, làm sao vậy ca?”
“Không có gì…” Đoạn Ngự Lăng hốt hoảng mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, trong thanh âm tràn đầy suy yếu, trên mặt càng là một bộ bi phẫn hoảng hốt. Đoạn Ngọc Giác có chút bận tâm hỏi, “Ca, anh làm sao vậy?”
“Anh không sao…” Âm thanh cuuả Đoạn Ngự Lăng càng hư nhược rồi, hắn quét một vòng Mông Kình Nhận, hai cặp mắt màu ngân bạch giống nhau đối lập, một cái suy yếu một cái thâm trầm, Đoạn Ngự Lăng kéo ra một cái nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, lảo đảo lên lầu.
Đệ đệ của mình không còn cần mình nữa, đệ đệ của mình dĩ nhiên che chở cho tên thú nhân khốn khϊếp bụng đầy tâm cơ kia, đệ đệ của mình dĩ nhiên chủ động muốn cùng với tên thú nhân kia ngủ, đệ đệ mình dĩ nhiên mời hắn về nhà, đệ đệ mình…
Đoạn Ngự Lăng thật sâu lâm vào thống khổ bị đệ đệ mình vứt bỏ, bước đi nhẹ bỗng, giống như u hồn, trước cầu thang còn lảo đảo một chút, suýt chút nữa ngã từ trên cầu thang xuống. Đoạn Ngọc Giác khá là lo lắng, vừa định đi tới dìu một cái, Mông Kình Nhận nhanh chóng ngăn lại, nói: “Đừng, Tiểu Giác, em xem Ngự Lăng, bước chân nhẹ bỗng, vừa nhìn chính là ngày hôm nay huấn luyện quá mệt mỏi bị thương, hắn muốn toàn tâm toàn ý đắp nặn một hình tượng ca ca toàn năng trước mặt em a, em nhẫn tâm chạy tới bây giờ làm hỏng tâm nguyện của hắn sao?”
Bước chân của Đoạn Ngọc Giác dừng lại, Mông Kình Nhận tiếp tục nói: “Ngoan, đừng đi, Ngự Lăng cực không muốn cho em nhìn thấy dáng dấp yếu ớt của hắn, nếu em đến giúp đỡ hắn hắn mới thất vọng đâu. Ngoan, chờ chút nữa anh đi đưa thuốc cho hắn, sáng mai liền khôi phục, yên tâm.”
“Như vậy thật sự có thể không?” Đoạn Ngọc Giác trầm mặc một hồi, nghiêng đầu hỏi, bên trong con mắt màu đen đều là tín nhiệm với Mông Kình Nhận.
Mông Kình Nhận nho nhỏ chột dạ một chút, nhưng vẫn là cho Đoạn Ngọc Giác một đáp án khẳng định, “Đương nhiên! Yên tâm đi, đều giao cho anh là được, ngoan.”
Nói, Mông Kình Nhận cúi đầu, hôn nhẹ lên tóc của Đoạn Ngọc Giác một cái. Đoạn Ngọc Giác nghĩ, tựa hồ cũng đúng như vậy, hơn nữa bộ dáng thề son sắt của Mông Kình Nhận làm cho Đoạn Ngọc Giác vẫn là quyết định tin tưởng Mông Kình Nhận, vì vậy mở hai mắt nói: “Vậy chúng ta bây giờ cũng lên lầu sao?”
Mông Kình Nhận vốn là muốn lừa Đoạn Ngọc Giác sớm vào phòng, ngày hôm nay là trận chiến khổ nhục kế, tí nữa nói không chắc còn có thật nhiều phúc lợi đây, lúc này nhìn con mắt đen láy của Đoạn Ngọc Giác chớp chớp, lông mi giống như bàn chải nhỏ đóng mở, thoạt nhìn vô cùng mê người. Tâm viên ý mã Mông Kình Nhận làm sao có thể chờ được? Đương nhiên muốn lừa gạt tiểu giống cái bảo bổi vào trong phòng!
Dù không thể chân chính hợp thành một thể, thế nhưng chỉ cần ở trên giường yên lặng ôm người trước mắt anỳ, Mông Kình Nhận liền cảm thấy an tâm.
Vừa vặn Đoạn Ngự Lăng không ở, vào lúc này không đem Đoạn Ngọc Giác bắt cóc chẳng lẽ đợi hắn phản ứng lại sao? Vì vậy Mông Kình Nhận kéo tay Đoạn Ngọc Giác, nhẹ nhàng hôn tóc của cậu, nói: “ Trong phòng khách không có người, mẫu phụ phụ thân còn không biết bao giờ mới về, em ngày hôm qua cũng không thể ngủ ngon được đúng không? Nhanh đi về ngủ đi.”
Đoạn Ngự Lăng đi tới trên lầu vừa vặn thấy cảnh này, trong đầu Đoạn Ngự Lăng đột nhiên lóe lên cái gì. Đúng vậy, Tiểu Giác lúc này không phải là nên ở trong rừng rậm thí luyện sao? Vì sao lại ở đây? Tiểu Giác sẽ không phải là bị cái tên Mông Kình Nhận bụng đầy tâm cơ kia lừa đi chứ?!
Nghĩ như vậy, ca ca đệ khống trong nháy mắt lại khôi phục nguyên khí, năm giây liền chạy gấp rút từ trên lầu chạy xuống, hỏi: “Tiểu Giác, em không phải đang ở trong rừng rậm thí luyện sao? Tại sao lại trở lại? Không phải là bị tên Mông Kình Nhận kia…” Đoạn Ngự Lăng quỷ dị dừng lại một chút, không nói tiếp.
Đoạn Ngọc Giác vô tội nháy nháy mắt, chủ động nắm chặt tay Mông Kình Nhận, an ủi hắn, nói: “Em chỉ là hoàn thành kiểm tra mà thôi a.”
‘Một ngày?” Đoạn Ngự Lăng trợn to mắt. Lúc trước hắn là giằng co ở trong đó tám ngày!
“Đúng a, cho điểm là cấp S đây.” Đoạn Ngọc Giác nói, còn mở ra quang não, đưa cho bọn Đoạn Ngự Lăng nhìn điểm một chút, lần này hoàn toàn đả kích Đoạn Ngự Lăng. Hắn vừa đọc ‘Cấp S, một ngày’ vừa đi lên lầu, theo một tiếng ‘Ba’ vang dội, hắn tự giam mình ở trong phòng..
Mấy phút sau, Đoạn Ngự Lăng rốt cục mở ra quang não của hắn, đăng lên một tin như thế này:
# Đệ đệ của ta cường hãn trầm trọng đả kích tấm lòng yêu đệ đệ của ta, trong nháy mắt cảm giác mình thật vô dụng chỉ biết ngồi ở nhà a! ps: Đệ đệ của ta là giống cái #
Khi mà Đoạn Ngự Lăng lại một lần nữa lên lầu, Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận cũng đi đến phòng của Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác nhìn thấy cái giường mềm nhũn kia, ngay cả quần áo cũng không muốn đổi, trực tiếp nằm ở trên giường, chết cũng không chịu động đậy một chút. Mông Kình Nhận khá là bất đắc dĩ nói: “Trước đi tắm a, ngoan, rửa ráy giải lao.”
Đáp lại hắn là Đoạn Ngọc Giác trực tiếp nhắm hai mắt lại. Mông Kình Nhận khẽ mỉm cười, âm thanh không tự chủ đè thấp, hô hấp đều ồ ồ hơn một chút: “Em không nói lời nào thì anh sẽ giúp em tắm rửa nha.”
Đáp lại hắn vẫn là một mảnh yên tĩnh. Khóe môi của Mông Kình Nhận nhếch lên một chút, nụ cười có chút tà mị, quay người liền bước vào trong phòng tắm.
Tiểu giống cái dĩ nhiên để cho hắn giúp cậu rửa ráy, loại chuyện này làm sao mình có thể bỏ qua?
Đây thật sự chính là phúc lợi tỏa sáng, quả thực không thể tốt đẹp hơn!
Sau khi chuẩn bị tốt nước, hắn liền lấy bộ quần áo mình mong muốn Tiểu Giác mặc vào nhất, một trang phục giả mèo, lúc trước đã nhìn thấy, bỏ qua; một trang phục giả dê, không xứng với Tiểu Giác, bỏ qua; ồ, cái này tốt, trang phục thỏ, Tiểu Giác mặc vào nhất định đặc biệt đẹp!
Đem bộ trang phục mao nhung nhung giả thỏ lấy ra, hai cái lỗ tai thật dài làm cho Mông Kình Nhận yêu thích đến nỗi không thể buông tay, không thể chờ được muốn mặc vào cho tiểu giống cái.
Khi Mông Kình Nhận đã chuẩn bị kĩ càng đồ vật, Đoạn Ngọc Giác đã ngủ. Mông Kình Nhận nhìn Đoạn Ngọc Giác đang ngủ say, bất đắc dĩ thở dài, mấy ngày nay thực sự là vô cùng mệt đi? Ăn không tiện, ngủ cũng không tiện, buổi trưa đi dạo phố ăn vặt đến hẳn buổi chiều, buổi tối còn không có dính gối liền ngủ. Mông Kình Nhận có chút đau lòng ôm lấy Đoạn Ngọc Giác, cảm thấy người trong ngực lại gầy một ít, trong lòng càng thêm đau lòng.
Một vài kế vặt vãnh trong lòng kia triệt để không còn, Mông Kình Nhận đặt Đoạn Ngọc Giác vào trong bồn tắm, cẩn thận giúp cậu tắm rửa, một chút ý nghĩ cũng không có, trái lại lòng tràn đầy sự đau lòng. Hắn lấy khăn tắm lau khô cho Đoạn Ngọc Giác, đổi ý phục cho cậu, liền ôm cậu lên trên giường, nhẹ nhàng hôn lên môi của cậu một cái, mặt tràn đầy yêu thương: “Ngủ ngon, bảo bối.”
Trong không gian chỉ có tiếng hít thở đều đều của Đoạn Ngọc Giác đáp lại hắn, thế nhưng càng làm cho nụ cười của Mông Kình Nhận sâu sắc hơn. Hắn yên lặng nhìn Đoạn Ngọc Giác trong màn đêm, chỉ cảm thấy ấm áp.
Mông Kình Nhận nhắm hai mắt lại, hắn nghĩ, ngày hôm nay hắn nhất định có thể ngủ một cách vô cùng an tâm.
Lúc này, quang não của hắn vang lên. Mông Kình Nhận ngồi dậy, nhìn Đoạn Ngọc Giác một chút, cẩn thận từng li từng tí một tới buồng tắm kiểm tra thông tin. Đó là một đoạn video, truyền tới từ quang não khống chế trng ương.
—— Đó là video của tổ Đoạn Ngọc Giác ở trong rừng rậm thí luyện.
Mông Kình Nhận hít sâu một hơi, xem xong toàn bộ video, đóng cửa quang não, đi ra buồng tắm. Thật sự rất khó tưởng tượng, chính là một người gầy yếu như thế, có thể làm ra đan dược có uy lực khổng lồ như vậy.
Bảo bối của ta, quả nhiên là ưu tú nhất.
Mông Kình Nhận có chút kiêu ngạo mà nở nụ cười, “Bảo bối, có anh ở đây, bất luận người nào đều không thể xúc phạm tới em.”
“Em chỉ cần đi làm chuyện em thích là được rồi, tất cả cái khác, có anh ở đây.”
“Ngủ ngon, bảo bối của anh.”