Chương 40
“Em không làm cái gì a…” Dịch Khanh Văn lùi về sau một bước, khủng hoảng trong lòng cơ hồ đạt tới đỉnh điểm. Ngày đó bị Đoạn Ngọc Giác nhìn bằng ánh mắt lạnh như băng cũng không có sợ sệt như vậy, hiện tại lại sợ đến mức ngay cả tay cũng phát run.Lúc mới bắt đầu Dịch Khanh Văn đúng là vì hư vinh mới đi theo đuổi Diệp Vụ Hoa, thế nhưng cuối cùng vẫn là thật sự thích người này. Cho dù người này thoạt nhìn có nhiều khuyết điểm, thế nhưng hắn là tốt với Dịch Khanh Văn, thương yêu cưng chiều ở lòng bàn tay. Kiếp trước kiếp này, từ xưa tới nay chưa từng có ai đối xử tốt với Dịch Khanh Văn như vậy, Dịch Khanh Văn hiện tại thật sự rất sợ mất đi hắn.
Diệp Vụ Hoa nhìn thấy hắn lúc này vẫn còn lừa gạt mình, trong lòng cũng là tức giận, hắn cái gì cũng không nói mình có thể giúp hắn cái gì?! Lại tăng thêm những người chỉ chỉ trỏ trỏ nhìn về phía bên ngày, sắc mặt Diệp Vụ Hoa liền càng đen hơn, lạnh lùng nói: “Đi!”
Dịch Khanh Văn tự nhiên biết hắn là đang gọi mình, cứ việc ngôn ngữ của Diệp Vụ Hoa thô bạo, thế nhưng Dịch Khanh Văn một điểm phản kháng cũng không dám có, liền khóc cũng không dám khóc, bước từng bước nhỏ đi theo hắn. Diệp Vụ Hoa bước chân nhanh, lại đang trong cơn giận, bước chân đi được lại càng lớn, Dịch Khanh Văn một đường phải chạy theo mới có thể đuổi kịp hắn, nước mắt trong hốc mắt ngập đầy, lại không dám chảy xuống một chút nào.
Càng đi ra ngoài càng nhiều người, người chỉ chỉ trỏ trỏ lại càng nhiều, đặc biệt là cái bộ dáng đuổi theo lại còn muốn khóc này của Dịch Khanh Văn, các thú nhân nhất trí cho rằng Diệp Vụ Hoa khi dễ Dịch Khanh Văn. Có mấy thú nhân có quan hệ tốt với Diệp Vụ Hoa, tự nhiên tới khuyên khuyên. Sắc mặt vốn không dễ nhìn của Diệp Vụ Hoa lại càng khó coi hơn.
Lúc này lại bôi đen mình? Dịch Khanh Văn thực sự là được rồi! Cả ngày bộ dáng khóc sướt mướt này, ngay cả giống cái cũng không có mảnh mai như hắn!
Diệp Vụ Hoa mặt đen làm cho mấy thú nhân kia bất đắc dĩ lắc đầu một cái đi, những thú nhân khác thấy ánh mắt của Diệp Vụ Hoa cũng tránh đi. Diệp Vụ Hoa lạnh lùng nhìn Dịch Khanh Văn một cái, hắn chưa bao giờ dùng ánh mắt lạnh như vậy nhìn Dịch Khanh Văn, Dịch Khanh Văn sợ đến toàn thân phát lạnh, tim bị kéo đau đớn.
“Vụ Hoa…” Dịch Khanh Văn cẩn thận nhìn thần sắc Diệp Vụ Hoa, Diệp Vụ Hoa hoàn toàn không để ý đến hắn, trực tiếp mang theo hắn đi đến nơi để phi hành khí.
Đến nơi đó, Diệp Vụ Hoa quay đầu lại đánh giá Dịch Khanh Văn, Dịch Khanh Văn cẩn thận kêu tên Diệp Vụ Hoa, Diệp Vụ Hoa cười lạnh, nói, “Không phải đi ba bước liền thở một thở, thân thể yêu kiều không thể chạy sao? Lúc nãy chạy mười mấy phút cũng không thấy sắc mặt em tái nhợt một chút” Dịch Khanh Văn trong nháy mắt trắng bệch, Diệp Vụ Hoa lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, có chút uể oải vô lực nói, “Dịch Khanh Văn, em đến tột cùng là lừa anh bao nhiêu lâu?”
“Em không có!” Dịch Khanh Văn kêu lên, đầy mặt đều là hoang mang, vội vội vàng vàng lôi ống tay áo
Diệp Vụ Hoa, cầu khẩn nói, “Em không có, em thật không có, Vụ Hoa, anh tin tưởng em, van cầu anh tin tưởng em…”
“Tốt lắm, ” Diệp Vụ Hoa thật sâu nhìn Dịch Khanh Văn, quay người tiến vào phi hành khí, phi hành khí vừa đóng cửa, Diệp Vụ Hoa trầm giọng nói, “Em nói cho anh biết ngày hôm qua tại sao em lại biến thành dáng vẻ kia, em nói cho anh biết em rốt cuộc là đưa cho Đoạn Ngọc Giác thứ gì, em nói cho anh biết rốt cục chuyện đan dược ham muốn kia là sao, em nói cho anh biết tại sao em lại bị thôi học!”
“Vụ Hoa…” Dịch Khanh Văn đầy mặt vẻ khẩn cầu, Diệp Vụ Hoa nhắm mắt lại, nhẫn tâm, “Nói!”
Chờ Dịch Khanh Văn đem chuyện này từng tí một nói cho Diệp Vụ Hoa, Diệp Vụ Hoa suýt chút nữa ngất đi!
Hắn không nghĩ tới, Dịch Khanh Văn ở trong mắt mình là chim nhỏ nép vào người, yếu đuối cần người bảo vệ, dĩ nhiên tính kế nhiều như vậy, còn bị người nghỉ học!
Diệp Vụ Hoa chỉ cảm thấy huyệt thái dương bị kéo đau, mệt mỏi ngồi vào vị trí, nói: “Đi về trước, trở về rồi hãy nói.”
Chuyện thôi học hắn cũng không có cách nào a, hắn chỉ là người thừa kế Diệp gia chứ không phải là gia chủ nhà họ Diệp, huống chi hắn vẫn là thú nhân! Chuyện như vậy cần mẫu phụ đứng ra thì tốt hơn, thế nhưng vào lúc này, ngay cả người chứng hôn chủ hôn cũng không tìm được, đi đâu tìm người đi nói tốt cho Dịch Khanh Văn đây?
Diệp Vụ Hoa chỉ cảm thấy uể oải không thể tả, không biết
hăng hái mấy ngày trước của chính mình đi nơi nào, hiện tại quả thực sốt ruột vô cùng, những gia tộc lớn ở buổi lễ đính hôn kia đều không thích Dịch Khanh Văn, huống chi Đoàn gia Mông gia cường cường thông gia, hiện tại làm chút gì cũng khó khăn.
Nếu để sự tình Dịch Khanh Văn bị thôi học truyền đi, chỗ mẫu phụ mình sẽ không dễ ứng phó, toàn bộ xã hội thượng lưu liền sẽ thấy Dịch Khanh Văn thế nào?! Sẽ có ai nguyện ý làm người làm chứng hôn lễ cho bọn họ? Lễ kết hôn của bọn họ thì làm sao bây giờ? Kéo dài thời hạn sao?
Nếu như lúc trước không có lựa chọn Dịch Khanh Văn liệu có khá hơn chút nào không? Diệp Vụ Hoa không nhịn được nhớ tới khuôn mặt tinh xảo da thịt trắng noãn của Đoạn Ngọc Giác, trong lòng không nói ra được tư vị, nếu như lúc trước lựa chọn Đoạn Ngọc Giác?
Diệp Vụ Hoa đột nhiên lắc đầu, mình tại sao có thể nghĩ như vậy? Dịch Khanh Văn cũng đã người của hắn, hắn cần phải phụ trách! Huống chi hắn yêu Dịch Khanh Văn, làm sao sẽ rời đi hắn đây?!
“Nếu như không biện pháp khác, chúng ta chỉ có thể trước tiên đem tư chất của em để lộ ra, ” Diệp Vụ Hoa mỏi mệt xoa huyệt thái dương, nhìn bộ dáng e ngại của Dịch Khanh Văn, trong lòng có chút cảm giác khó chịu, phản xạ có điều kiện động viên hắn, “Sau khi tiết lộ ra ngoài, hẳn là sẽ không bị nghỉ học, người chứng hôn hẳn là cũng dễ tìm một ít…”
Đúng vậy! Dịch Khanh Văn ánh mắt sáng ngời, mình còn có tư chất!
Xuống phi hành khí, Giang Ngọc Tuyền kỳ quái nhìn bọn họ, nói: “Sao lại về sớm như vậy?”
“Mẫu phụ, ” Dịch Khanh Văn sợ hãi kêu, mấy ngày nay Giang Ngọc Tuyền càng ngày càng lãnh đạm với hắn, hắn không thể không cẩn thận một chút, Diệp Vụ Hoa do dự một chút, thế nhưng hắn là thú nhân không tiện ra mặt, chỉ có thể nói, “Mẫu phụ, Tiểu Văn bị nghỉ học.”
“Cái gì?” Giang Ngọc Tuyền hít sâu một hơi, con ngươi âm u mà nhìn Dịch Khanh Văn, lạnh lùng nói, “Ngươi theo ta lại đây, Tiểu Hoa con đi trước chuẩn bị một chút, cùng đi Hạ gia.”
“Mẫu phụ, ” Diệp Vụ Hoa do dự một chút, nhìn thấy ánh mắt kiên định của Giang Ngọc Tuyền, biết mẫu phụ sẽ không hại Dịch Khanh Văn, cũng chỉ đành nghe lời. Giang Ngọc Tuyền xác định con trai mình đi xa, một cái tát nặng nề đánh vào trên mặt Dịch Khanh Văn, Dịch Khanh Văn trực tiếp ngã trên mặt đất!
“Nhìn xem kết cục của những chuyện dơ bẩn mà ngươi làm đi!” Giang Ngọc Tuyền cả giận nói, Dịch Khanh Văn thấp giọng khóc lên.
Lúc này học viện đã tan học, Liên Phương kéo cánh tay Đoạn Ngọc Giác đi ra ngoài, Đoạn Ngọc Giác không cưỡng được hắn, tự nhiên nhường hắn. Ra cửa liền thấy Mông Kình Nhận chờ ở cửa, Đoạn Ngọc Giác do dự một chút, vẫn là nói: “Tôi muốn cùng Liên Phương đi ra ngoài một chút, ”
Mông Kình Nhận ôn nhu nói với Đoạn Ngọc Giác, “Ta không thể đi?”
Đoạn Ngọc Giác do dự nhìn Liên Phương một chút, cậu nhớ tới Liên Phương không thích nhìn thấy người sống, Mông Kình Nhận theo ánh mắt của Đoạn Ngọc Giác nhìn về phía Liên Phương, trong lòng cơ hồ hận ra máu, lại quyết đoán từ trong túi không gian của mình lấy ra một cây chủy thủ. Hắn nhớ tới trong tài liệu viết Liên Phương yêu thích các loại vũ khí, chính mình gần đây thật vất vả mới đến cây chủy thủ này, vốn là dự định đưa cho Tiểu Giác phòng thân, hiện tại lại cho người khác, ngẫm lại thực sự là hận ra máu a.
Vốn là dự định đưa cho Đoạn Ngọc Giác gì đó, làm sao có khả năng phổ thông, sau khi rút ra khỏi vỏ, lưỡi dao dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng, Liên Phương hài lòng gật gật đầu, phóng khoáng nói: “Đi thôi.”
Thời gian của hắn không nhiều lắm, đương nhiên phải trợ uy cho bạn tốt của mình, đến một tinh cầu khác ngay cả bản thân mình còn không biết khi nào mới trở về đây.
Đoạn Ngọc Giác gật gật đầu với Mông Kình Nhận, “Cùng đi đi.”
Mông Kình Nhận nhìn Liên Phương kéo Đoạn Ngọc Giác, trong lòng đều đang chảy máu, nhưng là vẫn giả vờ phóng khoáng nói: “Được.”
Về phần thanh thủy thủ tặng người kia, a, sớm muộn hắn sẽ lấy được một cặp dao găm tình nhân, thực sự không được liền chính mình làm!