Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc

Chương 2

Chương 2
Xa xa, Đoạn Ngọc Giác nhìn thấy cái bóng của Ty Tu, thế nhưng phía trước Ty Tu rõ ràng còn có người, cậu tăng nhanh bước chân muốn qua, liền nghe thấy âm thanh sắc nhọn của Ty Tu: “Các ngươi cút cho ta ——!”

Đoạn Ngọc Giác dẫm chân xuống, cậu đi tới thế giới này tuy rằng chỉ mới có mấy ngày, nhưng cũng biết Ty Tu là loại người hay làm điều tốt giúp mọi người, tình huống tức giận như ngày hôm nay ngay cả thanh âm đều có chút phá như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, Đoạn Ngọc Giác tăng nhanh bước chân về phía trước, muốn bảo vệ Ty Tu.

đời trước Đoạn Ngọc Giác là hoa yêu, cha mẹ cậu đã chết trong chận chiến với thú tộc sau khi cậu biết nói không được bao lâu, cậu được người trong tộc cùng nhau nuôi nấng lớn lên, tuy rằng không thiếu ăn không thiếu mặc, người trong tộc cũng cho cậu tình thân, thế nhưng cha mẹ không hề nguyên tắc sủng nịch cùng bảo vệ như vậy là cậu chưa bao giờ cảm thụ qua, mà Ty Tu cùng Đoạn

Viêm Lang lại cho cậu, điểm này cậu thật sự rất cảm kích.

Đoạn Ngọc Giác là một người rất bao che khuyết điểm, một đời trước bộ tộc hoa yêu so với thú tộc thì có vẻ cực kỳ nhỏ yếu, nhưng dưới sự tiến công mạnh mẽ của thú tộc, bọn họ ngoan cường mà tồn tại, không có bị diệt tộc, một trong những nhân tố to lớn nhất chính là bọn họ vô cùng đoàn kết bênh vực lẫn nhau, cái tập tính đó cũng được

cậu mang tới đời này, nhìn thấy Ty Tu bị tức thành bộ dáng này, Đoạn Ngọc Giác đối với người tới một điểm hảo cảm cũng không có.

Đoạn Ngọc Giác từ trước đến giờ tâm niệm tín điều “Người không xâm phạm ta ta không xâm phạm người, nếu người phạm ta gấp trăm lần còn dư”, đương nhiên cậu cũng có thực lực này, lúc trước ở trong một lần chiến tranh của thú tộc cùng hoa yêu bộ tộc, hoa yêu bộ tộc thương vong nặng nề, Đan Dược sư trong tộc toàn quân bị diệt, lúc này vừa thành niên thiên phú cao nhất

Đoạn Ngọc Giác liền gánh vác nhiệm vụ, thậm chí vì thế một cái “Bình thường”

hoa yêu liền biến thành một cái cao lãnh đại thần, có người nói các hoa yêu cha mẹ thường thường dùng Đoạn Ngọc Giác đến đe dọa hoa yêu Bảo Bảo.

“Ba ba, ” Đoạn Ngọc Giác đi tới bên cạnh Ty Tu, âm thanh bình tĩnh lãnh đạm, một chút cảm xúc trên gương mặt cũng không có, mắt phượng hẹp dài tối om, giống như chất vô cơ lưu ly vậy, khúc xạ ra ánh sáng lạnh lẽo, Giang Ngọc Tuyền nhìn thấy mà trong lòng run lên.

Giang Ngọc Tuyền bình tâm lại nhìn qua, cũng chỉ nhìn thấy vẻ mặt lãnh lãnh đạm đạm của Đoạn Ngọc Giác, con ngươi của đứa bé kia dõi theo tay của phụ thân cậu, một điểm dư quang đều không cho mình, Giang Ngọc Tuyền cười thầm chính mình đa nghi rồi, Đoạn Ngọc Giác người này chính mình còn không rõ ràng sao? Không có tâm cơ, xuẩn đến đáng sợ, nếu không mình lúc trước cũng sẽ không coi trọng hắn, loại hài tử này, chính mình bắt thóp được!

Bộ dáng này, phỏng chừng là bởi vì Vụ Hoa từ hôn mà không thoải mái đi? Giang Ngọc Tuyền cười thầm, vì mị lực của con trai mình mà vui sướиɠ, thế nhưng rất rõ ràng, hiện tại có một người so với Đoạn Ngọc Giác càng tốt hơn, lực thai nghén của đứa bé kia cao tới 7 đấy! Trong đời này dù có làm gì đi nữa cũng sẽ có 4 đứa bé đi, vạn nhất bên trong có một tiểu giống cái, đem nó gả cho nhà mẹ đẻ của mình, đối với nhà mẹ đẻ tuyệt đối là một đại lợi!

Huống chi lực tinh thần của đứa bé kia cũng cao tới 8! Hơn nữa, đứa bé kia ngoan ngoãn đáng yêu làm người thương yêu, so với đại thiếu gia tính khí Đoạn Ngọc Giác thật

không phải là tốt hơn nửa điểm, thế nhưng Giang Ngọc Tuyền là tuyệt đối sẽ không đem những tâm lý này biểu hiện ra, hắn sẽ nói cho đứa bé này mình cỡ nào yêu thích cậu, muốn cho Đoạn Ngọc Giác vì mình mà giúp đỡ, dù sao Dịch Khanh Văn cho dù tốt, trong nhà vẫn là quá yếu, tiền đồ của Vụ Hoa còn cần Đoạn gia cùng Ty gia

chống đỡ a, hắn không để ý có thể hay không đắc tội Ty Tu, hắn biết Ty Tu là người rất cưng chiều con, chỉ cần Đoạn Ngọc Giác nói thì chuyện gì cũng dễ nói, mà để Đoạn Ngọc Giác nói tốt cho hắn, thực sự là quá dễ dàng.

Quan trọng nhất chính là, bởi vì chuyện Đoạn Ngọc Giác bị thương này, vị kia nhà mình đã trách đánh qua Vụ Hoa rồi! Thậm chí đối với mình cũng không có sắc mặt tốt, liên tiếp mấy ngày không về qua nhà, nghĩ tới chỗ này, Giang Ngọc Tuyền liền thầm hận.

Ty Tu cúi đầu nhìn nhi tử nắm tay của mình, trên mặt có một vẻ bối rối, vừa muốn mở miệng để nhi tử rời đi, liền nghe đến Giang Ngọc Tuyền cười dịu dàng

nói rằng: “Tiểu Giác, tại sao lâu như thế cũng không có tới chỗ a thúc chơi? A thúc rất nhớ con, mấy ngày trước từ Kim Ngưu Tinh có được kim cương quả mà con thích nhất, một quả không sót đưa hết cho con đây!”

Giang Ngọc Tuyền cũng sẽ không ngốc đến trực tiếp mở miệng nói sự tình của Diệp Vụ Hoa, tự nhiên là giương đông kích tây, “Đây vẫn là Vụ Hoa chuyên môn chạy đi Kim Ngưu Tinh chuẩn bị cho con đấy.”

Thân mình Ty Tu

đều có chút bất ổn, nhà bọn họ lẽ nào thiếu mấy cái kim cương quả sao?! Há mồm ngậm miệng đều Diệp Vụ Hoa, này không phải hướng về nộ tâm mềm mại của hài tử y sao?!

Đoạn Ngọc Giác nắm chặt tay Ty Tu, ngón tay nhẹ nhàng cọ qua lòng bàn tay Ty Tu, để y buông lỏng một chút tâm tình, “Kim cương quả, đó là cái gì?”

Ty Tu trong lòng quýnh lên, Giang Ngọc Tuyền mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng cũng là cười híp mắt từ không gian chứa đồ lấy ra một cái kim cương quả, đưa cho Đoạn Ngọc Giác nói: “Tiểu Giác, con thích nhất cái này, xem phía trên đỏ mọng, vỏ trái cây ố vàng, vừa nhìn liền biết chính là loại con thích ăn nhất a, Vụ Hoa lấy tất cả đều là một loại này, con thích nhất, có người nói là đứa bé kia một quả một quả từ trên cây hái xuống

đấy…”

Giang Ngọc Tuyền lải nhải, lời nói không rời đi Diệp Vụ Hoa, Ty Tu đã sớm cuống lên, lạnh lùng nói: “Giang Ngọc Tuyền, ngươi có thể đi rồi.”

Giang Ngọc Tuyền nhấp môi dưới, nhìn Đoạn Ngọc Giác

một cái, ánh mắt không muốn, lại nhìn Ty Tu

một chút, muốn nói lại thôi, một lát miễn cưỡng cười cợt, “Được.”

Ty Tu suýt chút nữa bị tức hộc máu! Đây là gây xích mích y cùng hài tử

quan hệ a!

Đoạn Ngọc Giác nắm trong tay kim cương quả đặt ở trước mặt Ty Tu, trong thanh âm dẫn theo chút nghi hoặc, “Ba ba, ngày hôm qua ba để con cầm cho Mễ Linh điểu ăn không phải là trái cây này sao? Trái cây kia không phải cho điểu ăn sao?”

Ty Tu sửng sốt một chút, xoa đầu hài tử của mình, cười đến đặc biệt vui vẻ nói: “Không sai! Chính là cho điểu ăn! Bảo Bảo không được ăn hiểu chưa?!”

Giang Ngọc Tuyền mặt đen một nửa, đến nửa ngày mới miễn cưỡng cười cợt, Đoạn Ngọc Giác xin thề cậu thật sự không phải cố ý, nhưng là ngày hôm qua cậu đúng là dùng

loại trái cây này nuôi Mễ Linh điểu!

“Tiểu Giác, đây chính là Vụ Hoa từng quả từng quả từ trên cây hái xuống, vì hái cái này, nó còn bị thương, tâm tâm niệm niệm chính là vì

để con ăn được trái cây kia, dặn ta

nhiều lần…”

Đoạn Ngọc Giác cảm thụ

ngón tay của Ty Tu run lên, nghĩ mới vừa rồi còn cười đến hài lòng Ty Tu bị Giang Ngọc Tuyền nói mấy câu liền khí thành như vậy, trong lòng khó chịu, trực tiếp đánh gãy

Giang Ngọc Tuyền, hỏi: “Vụ Hoa là ai?”

Giang Ngọc Tuyền sửng sốt, nói: “Tiểu Giác con đừng dọa a thúc, a thúc biết con tức giận, thế nhưng con sinh khí Vụ Hoa còn có thể không muốn a thúc sao?”

Đoạn Ngọc Giác: “… Ta mất trí nhớ.”

Giang Ngọc Tuyền sửng sốt, Đoạn Ngọc Giác lại nói: “Không biết a thúc ba câu nói đều không rời Vụ Hoa có ý gì? Ta cùng Vụ Hoa

kia có quan hệ gì sao?”

“Không! Con cùng nó không hề có một chút quan hệ!” Ty Tu như chặt đinh chém sắt

nói, đem Đoạn Ngọc Giác hộ ở phía sau, con mắt lạnh đến cơ hồ kết thành băng, Giang Ngọc Tuyền có một cảm giác xấu, nhưng vẫn là nhắm mắt nói rằng, “A Tu, tớ biết cậu tức giận, nhưng cũng không thể liền như vậy phủ nhận quan hệ của hai đứa bé a?”

“Hôn ước của bọn nhỏ chấm dứt rồi!” Ty Tu lạnh lùng giơ tay lên, nói, “Nơi này không hoan nghênh ngươi, Giang tiên sinh.”

Giang Ngọc Tuyền khổ sở cầu xin, “Hôn ước chấm dứt nhưng

tình ý của bọn họ liền có thể kết thúc sao? Bọn nhỏ nhưng là thanh Mai Trúc mã hai đứa nhỏ vô tư a! A Tu…”

Đoạn Ngọc Giác nặn nặn quần áo của Ty Tu, Ty Tu quay đầu lại nhìn Đoạn Ngọc Giác, chỉ thấy Đoạn Ngọc Giác nghiêm túc hỏi: “Ba ba, vị này a thúc là đang chào hàng con trai của chính mình sao?”

“Con trai của a thúc không ai muốn sao? Cho nên mới nhất định phải chào hàng cho chúng ta?”

Nhìn vẻ mặt thật lòng của Đoạn Ngọc Giác, Ty Tu lệ khí lùi

không còn một mống, khóe miệng nụ cười xán lạn như quang, nói: “Bảo Bảo rõ ràng là tốt rồi.”

“Các ngươi!” Giang Ngọc Tuyền trắng mặt, nói không ra lời.

Ty Tu ung dung thong thả

cười nói: “Làm sao, Giang tiên sinh vẫn đúng là dự định bán nhi tử sao? Đi thong thả, không tiễn!”

Giang Ngọc Tuyền trắng

mặt nhìn hai cha con họ, trong lòng dời sông lấp biển, tức giận đến con mắt đều đỏ, quay đầu bước đi, Ty Tu nhìn bóng lưng Giang Ngọc Tuyền, cười đến ngửa tới ngửa lui, lôi kéo Đoạn Ngọc Giác đến phòng lấy thuốc, để Đoạn Ngọc Giác ở bên ngoài chờ, chính mình đi lấy dược, Đoạn Ngọc Giác đáp ứng rồi.

Đang từ bên ngoài đến phát chán, chỉ nghe một giọng nam trầm thấp hỏi: “Xin hỏi Bộ vệ sinh ở nơi nào?” (beta: ta có cảm giác ảnh là tiểu công nga 0_0)

Đoạn Ngọc Giác mới vừa cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt nghiêm túc kia, trầm mặc

vài giây mới chỉ một phương hướng, nói rằng: “… Ở bên kia.”

Nam nhân nhấc chân liền đi, Đoạn Ngọc Giác cảm thấy người đàn ông này không phải cần thanh thanh não, hắn càng cần phải đổi một cái não!