Chương 13
Vừa tan học, Đoạn Ngọc Giác đã sớm đem tất cả mọi thứ Mông Kình Nhận cho cậu vào trong không gian, chính cậu cũng không biết tại sao lại làm như vậy, chính là tiềm thức nói cho cậu biết nếu để cho Đoạn Ngự Lăng nhìn thấy vật kia thì có lẽ anh ấysẽ trở nên vô cùng đáng sợ, vẫn là đem mấy vật kia cất đi thì tốt hơn.
Khi Đoạn Ngọc Giác đi tới cửa ra, Đoạn Ngự Lăng đã đứng chờ sẵn ở trước cửa, tuy rằng nơi khóe miệng có một vết xanh tím nhưng cũng không thể che giấu khí chất sắc bén của hắn. Có một ít tiểu giống cái năm dưới len lén nhìn hắn, một bộ si mê đắm đuối. Đồng thời cậu còn nhìn thấy á giống cái kia trông giống như liễu rủ trong gió đứng chờ ở cửa học viện. Đoạn Ngọc Giác không rõ tại sao thú nhân kia lại bỏ lỡ thời cơ tốt như vậy đến trước mặt cậu thị uy, thế nhưng những chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ đối với cậu, không có thời gian để ý đến liền để qua một bên. Ngược lại lý do vì sao ca ca luôn luôn nghiêm túc thận trọng sắc bén giống như một thanh đao lại bị thương mới là điều đáng để cậu quan tâm. Đoạn Ngọc Giác chỉ vào khóe miệng của Đoạn Ngự Lăng hỏi: “Làm sao lại bị như vậy?”
Đoạn Ngự Lăng rõ ràng không để vết thương này ở trong lòng, ngược lại tâm tình lại có vẻ rất tốt, nói: “Không có gì, đến, chúng ta về nhà.”
Đoạn Ngọc Giác gật đầu, ngoan ngoãn theo Đoạn Ngự Lăng lên phi hành khí, Đoạn Ngự Lăng rõ ràng không có hứng lái xe, đem phi hành khí điều chỉnh đến trạng thái tự động, ngồi ở bên cạnh Đoạn Ngọc Giác mở ra quang não, trong giọng nói còn dẫn theo ý cười, “Tiểu Giác, muốn biết họ Diệp kia làm sao còn chưa tới đón á giống cái kia không?”
Đoạn Ngọc Giác thấy khóe miệng hắn xanh tím, nghe được ngữ khí có chút hả hê quỷ dị kia, lắc đầu, “Em không muốn biết, ” thân thể của Đoạn Ngự Lăng cứng đờ, Đoạn Ngọc Giác lại nói, “Em chỉ muốn biết khóe miệng của anh bị làm sao.”
Ngữ khí của Đoạn Ngọc Giác rất bình tĩnh nhưng
lại mang một loại kiên trì không nói ra được. Đoạn Ngự Lăng sờ mũi một cái, đột nhiên có chút chột dạ.
Đoạn Ngọc Giác nhìn hắn nửa ngày cũng không thấy Đoạn Ngự Lăng nói chuyện, mở to mắt ở trong lòng phùn tào, rõ ràng vẻ ông cụ non nhưng vẫn là làm những sự tình mà chỉ có những cậu nhóc
mới lớn mới làm, còn đi theo người khác đánh nhau, không biết quân tử động thủ không động khẩu sao? Muốn đánh nhau còn chưa tính, dĩ nhiên còn để cho mình bị thương!
Đoạn Ngự Lăng nhìn ánh mắt của tiểu giống cái nhà mình càng ngày càng không được, trong lòng cảm giác nguy hiểm càng ngày càng nặng, cuối cùng vội vàng đem quang não đặt trước mặt Đoạn Ngọc Giác, nói: “Tiểu Giác, xem một chút đi, chơi rất vui.”
Đó là một cái video, nam nhân tóc đen trong hình kia
dĩ nhiên chính là Đoạn Ngự Lăng!
Một người khác chính là Diệp Vụ Hoa, bọn họ đang đánh nhau, cho dù
Đoạn Ngọc Giác chưa từng gặp chiến đấu giữa các thú nhân nhưng cũng có thể nhìn thấy sự kịch liệt trong động tác của bọn họ, nam nhân tóc đen kia như một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ, ra khỏi vỏ tất thấy máu, hoàn toàn là phương pháp gϊếŧ địch một ngàn chính mình tổn hại tám trăm. Thế nhưng hắn vẫn không sợ hãi một chút nào, sắc mặt nhìn thú nhân đối diện như đang xem kẻ thù, trong tròng mắt đều có mấy phần thù hận. Đúng là cái phương pháp đánh nhau không sợ chết này làm cho đối phương sợ hãi, động tác
đều có chút vụng về.
Trong nháy mắt đó, Đoạn Ngọc Giác giống
như hiểu ra điều gì, cậu không nói gì ôm lấy ca ca của mình, cậu nhìn thấy Diệp Vụ Hoa trực tiếp hướng về phía xương chân của Đoạn Ngự Lăng đạp một cái, âm thanh tiếng xương gẫy ngay cả mình còn nghe thấy, thế nhưng Đoạn Ngự Lăng một phát bắt được Diệp Vụ Hoa tàn nhẫn mà hất ra ngoài. Một khắc kia Diệp Vụ Hoa bị thú nhân tóc đen kia đánh tơi bời, thú nhân kia bị đánh đến mức rất thảm, gương mặt anh tuấn một khối đen một khối tím, mà Đoạn Ngự Lăng tự nhiên cũng bị thương không nhẹ. Trong lòng Đoạn Ngọc Giác đột nhiên dâng lên một trận chua xót, Đoạn Ngự Lăng vuốt sợi tóc mềm mại của tiếu giống cái, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Giác, thật sự rất xin lỗi, bởi vì Diệp gia tham chánh, nhà chúng ta tạm thời không thể làm gì bọn họ, ngay cả đem hắn đưa ra tòa án quân sự cũng không được, Đoàn gia cùng Diệp gia tạm thời còn có hạng mục đang hợp tác, thật sự rất xin lỗi, anh và phụ thân không thể làm em hả giận, cho em chịu ủy khuất…”
Bởi vì luôn cảm thấy cậu bị oan ức, luôn cảm thấy
thẹn với cậu, cho nên anh mới không muốn sống như vậy đánh Diệp Vụ Hoa sao? Chỉ là muốn xả giận cho cậu sao?
“Xin lỗi a Tiểu Giác, ca ca chỉ có thể dùng phương thức này trút giận cho em... Đệ đệ của anh làm sao có thể bị hắn bắt nạt đây?”
Âm thanh của Đoạn Ngự Lăng rất thấp, lộ ra khàn khàn cùng đau lòng, Đoạn Ngọc Giác cắn môi không nói gì, cậu từ nhỏ bởi vì cha mẹ mất sớm, cho dù tộc nhân sẽ che chở cậu, nhưng cậu cũng chưa từng được hưởng một sự bảo vệ trắng trợn và thuần túy như vậy, Đoạn Ngọc Giác nửa ngày mới cứng rắn nói nói: “Chân thế nào?”
Đoạn Ngự Lăng lập tức nói: “Anh là thú nhân a, gãy lìa đi phòng y tế uống ‘thuốc nối xương liền không sao, Tiểu Giác không cần lo lắng. Huống chi Diệp Vụ Hoa còn bị thương nặng hơn anh, bây giờ còn đang ở phòng y tế đấy!”
“Tại sao không đi đến bên trong giả lập mà lại đánh nhau ở trong thực tế?!” Đoạn Ngọc Giác cắn răng hỏi.
Đoạn Ngự Lăng giải thích: “Trưa hôm nay có đối luyện, anh và hắn đúng lúc là một tổ.”
“Đánh nhau như một đứa trẻ con cấp 2, ca ca thấy rất vinh
quang sao?”
Đoạn Ngự Lăng: “…”
Đoạn Ngọc Giác chỉ tiếc mài sắt không thành kim nói: “Học đứa trẻ cấp 2 còn chưa tính, anh còn để cho mình bị thương!”
Đoạn Ngự Lăng: “…”
Đoạn Ngọc Giác tiếp tục nói: “Anh không thể để cho em bớt lo một chút sao?!”
Đoạn Ngự Lăng: “…” Rốt cuộc là không đúng chỗ nào QAQ?!
Đoạn Ngọc Giác từ trong nhẫn không gian lấy ra phấn hoa Lily trưa hôm nay mới lấy được, phần lớn phấn hoa của Linh Hoa đều có tính chữa trị, mà phấn hoa cũng là một loại thuốc ổn định, đối với chế tác đan dược có trợ giúp rất lớn, cho nên bình thường sẽ không dùng phấn hoa để trị liệu.
Thế nhưng làm phấn hoa nhà giàu Đoạn Ngọc Giác đương nhiên sẽ không lưu ý cái này. Ở thế giới này nhẫn không gian cũng không phải là một đồ vật hi hữu nào, túi không gian rất phổ biến bình dân cũng có thể sử dụng, nhẫn không gian tương đối đắt mà cũng là bởi vì nó vẻ ngoài càng mỹ lệ hơn và công nghệ chế tác phức tạp hơn, thế nhưng Đoàn gia làm một trong tám gia tộc lớn nhất, trong tay mỗi người có một cái nhẫn không gian cũng rất bình thường, cho nên Đoạn Ngự Lăng cũng không cảm thấy kỳ quái với cái nhẫn này, thế nhưng đệ đệ nhà hắn đem phấn hoa không thương tiếc bôi vào khóe miệng của hắn quả là làm cho hắn thụ sủng nhược khinh!
“Tiểu Giác, một chút thương
tổn mà thôi không sao cả đâu, ” Đoạn Ngự Lăng giơ tay đỡ lấy cái tay dang bôi phấn hoa lên khóe miệng mình của Đoạn Ngọc Giác, “Em giữ lại đi luyện tập đan dược đi Tiểu Giác, ngoan a.”
Đoạn Ngọc Giác thả tay xuống, không nháy mắt nhìn
Đoạn Ngự Lăng, Đoạn Ngự Lăng chậm rãi từ từ thả xuống tay của mình, mặc cho Đoạn Ngọc Giác tiếp tục động tác tại bên mép của mình. Phòng y tế có biện pháp nối lại xương cốt bị thương tổn của họ
nhưng
cũng sẽ không giúp bọn họ làm biến mất những vết xanh tím này.
“Trên người còn nữa không?” Đoạn Ngọc Giác hỏi, Đoạn Ngự Lăng lập tức lắc đầu, Đoạn Ngọc Giác đem phấn hoa còn dư lại đưa hết cho Đoạn Ngự Lăng, nói: “Trở về tự mình bôi thuốc!”
“Tiểu Giác, ” Đoạn Ngự Lăng cau mày nói, “Em làm ra chúng nó cũng không dễ dàng đi, phấn hoa ở bên trong giả lập cũng là hi hữu, không nên
lãng phí ở chỗ ca ca a, nghe lời dùng đi luyện đan có được hay không?”
Đoạn Ngọc Giác mộc nghiêm mặt, nói: “Anh đừng làm em bận tâm là được rồi.”
Đoạn Ngự Lăng: “…” Rốt cuộc là không đúng chỗ nào a?
Đoạn Ngọc Giác “Đây là hoa Lily cho em ở trên lớp hôm nay, không mất sức, anh bị thương mới là chuyện quấy nhiễu em đó..”
Đoạn Ngự Lăng: “…” Quan hệ huynh đệ có phải là điên đảo rồi không!