Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 77: Đời sau là tội nô

Hôm sau, giống như Khương Nịnh Bảo sở liệu, Khương lão phu nhân đến đây, đi cùng còn có Khương Minh Dao sắp xuất giá, Khương Minh Dao hiển nhiên thật không ngờ tới trước khi nàng xuất giá, Nhị ca của nàng lại đánh vỡ đầu công tử nhà Lại Bộ Thị Lang.

Lúc Khương Nịnh Bảo nhìn thấy Khương Minh Dao thần sắc thản nhiên, nàng không biết Khương lão phu nhân tại sao lại mang Ngũ muội lại đây, nhưng nàng cùng Ngũ muội đã muốn thành người lạ.

Khương Nịnh Bảo ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cao, nàng mặc một bộ quần áo váy dài màu vàng cam, dung mạo cực đẹp, da thịt trắng hơn tuyết, tóc dài đen nhánh được bới lên một búi cao, trên búi tóc đâm nghiêng một cây trâm cài khảm nạm dạ minh châu, tô điểm mấy đóa hoa lụa, trên vành tai mang theo khuyên tai hồng ngọc nhỏ nhắn tinh xảo.

Thoạt nhìn tựa như hoa đào nở rộ, toả ra rực rỡ kiều diễm xinh đẹp.

Khương lão phu nhân nhìn thấy cháu gái thứ tư như vậy, đáy mắt ẩn ẩn có ánh lửa thoáng hiện, bởi vì nàng mà chức quan trưởng tử không có, Trương thị không còn, một đời Khương gia truyền thừa lại mộtthế hệ tước vị thừa kế cũng không có.

"Tổ mẫu... không, ta nên xưng ngài là lão phu nhân, Xuân Hỉ, dọn chỗ cho Khương lão phu nhân ngồi, dâng trà." Khương Nịnh Bảo làm bộ không nhìn thấy Khương lão phu nhân đáy mắt lửa giận, ngữ khí thản nhiên nói.

Xuân Hỉ giòn tan đáp: " Dạ, phu nhân."

"Tứ nha đầu, ngươi đây là ý gì, ngay cả tổ mẫu đều không nhận sao?" Khương lão phu nhân vừa sợ vừa giận, tức giận đến cả người phát run, tức giận trách mắng.

Khương Minh Dao im lặng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Khương Nịnh Bảo nhịn không được dẫn theo một tia khiển trách, tổ mẫu như thế nào đi nữa nói cũng là tổ mẫu, Tứ tỷ... Tứ tỷ có chút quá đáng.

"Lão phu nhân, ngài đừng quên, người của chi thứ hai chúng ta đã cùng Khương gia đại phòng chặt đứt quan hệ thân nhân, bây giờ chỉ có thể coi ngài là người trong tộc của ta". Khương Nịnh Bảo vuốt ve vòng tay hồng ngọc làm bằng thủ công đang đeo trên cổ tay, khẽ cười nói.

"Chặt đứt thân nhân thì sao, cũng không đổi được việc ta là thân tổ mẫu của ngươi." Khương lão phu nhân sắc mặt đen trầm, hung hăng nện đánh quải trượng trong tay một cái.

Hai người tầm mắt va chạm, Khương Nịnh Bảo cong lên khóe miệng, không sợ nhìn Khương lão phu nhân, giống như lúc trước Khương lão phu nhân ngồi ở vị thế trên cao, nhìn xuống nàng.

"Lão phu nhân, đừng nói những chuyện hư giả, mục đích ngài đến ta đã biết, xin hỏi lão phu nhân chuẩn bị xong tiền bạc chưa?"

Đêm qua, Khương Nịnh Bảo nhận được tin công tử Lại Bộ Thị Lang tỉnh lại, liền nhờ Định Quốc Công tới phủ Thuận Thiên nhốt Khương Việt chào hỏi một chút, trừ phi phủ Định Quốc Công có người ra mặt, nếu không Khương Việt bị giam giữ ở đại lao phủ Thuận Thiên không biết ngày ra.

Đây là Khương Nịnh Bảo phòng ngừa Khương gia tìm những người khác hỗ trợ.

"Ngươi... Ngươi..." Khương lão phu nhân chống lại ánh mắt lãnh đạm Khương Nịnh Bảo, sắc mặt cực kỳ khó coi, ngực kịch liệt phập phồng, hiển nhiên tức giận không nhẹ.

"đã quên nói cho lão phu nhân, muốn cứu Khương Việt ra, cần năm trăm ngàn lượng bạc." Khương Nịnh Bảo ý vị sâu xa bổ sung một câu, lạnh nhạt như thường, nâng chung trà lên, nhấp một miếng nước ấm, trên cổ tay trắng muốt là vòng tay hồng ngọc cực kỳ bắt mắt.

Năm mươi vạn lượng bạc...

Khương lão phu nhân trước mặt bỗng tối sầm, tức giận đến sắc mặt đều trắng, đây chính là gần mộtphần hai tài sản của Khương gia, này Tứ nha đầu dám công phu sư tử ngoạm!

Khương Minh Dao nhìn đến tổ mẫu thở dồn dập, mặt cười hơi đổi, sợ lão phu nhân trong cơn tức giận té xỉu, liền vội vàng tiến lên nâng đỡ cánh tay lão phu nhân.

"Tổ mẫu, ngài trước đừng tức giận."

nói xong, Khương Minh Dao nâng lên mặt cười, trong thần sắc tràn đầy phẫn nộ.

"Tứ tỷ, ngươi... Ngươi hơi quá đáng!"

Khương Nịnh Bảo nụ cười trên mặt phai nhạt một tia, khóe miệng cong lên gợi một chút giễu cợt, ngữ khí lãnh đạm vô cùng.

"Các ngươi cảm thấy lời quá đáng, nếu muốn hiện tại ly khai, Khương Việt chỉ là một người ăn chơi trác táng, có cứu hay không đều giống nhau, dù sao chỉ là ở trong đại lao bị chút tội, cũng sẽ không chết người."

Tối hôm qua Định Quốc Công nói cho nàng biết, Khương gia dù cho biến thành nhà giàu tầm thường, nhưng tài sản lại không bị mất đi một chút nào cả, chỉ vì Khương lão phu nhân là thân tổ mẫu của nàng, dù sao cùng nàng có đại thù là Khương gia đại phòng, chỉ cần Khương lão phu nhân còn sống một ngày, những người đó liền sẽ không động đến Khương gia.

Khương Nịnh Bảo mất hứng.

không nghĩ tới nàng cùng Khương gia đại phòng chặt đứt tình thân, vậy mà Khương gia đại phòng còn hưởng thụ nàng che chở, quả thực là chuyện lớn châm chọc tận trời.

"Muốn năm mươi vạn lượng, không có khả năng!" Khương lão phu nhân hít một hơi thật sâu, hung hăng gõ quải trượng xuống, nhìn về phía Khương Nịnh Bảo ánh mắt băng lãnh đen nặng.

Cháu trai thứ hai tư chất bình thường, dùng năm mươi vạn cứu ra, nghĩ cùng đừng nghĩ.

Có lẽ, nàng có thể đi con đường khác.

Khương Nịnh Bảo tựa hồ nhìn thấu ý tứ của Khương lão phu nhân, cười nhẹ: "Lão phu nhân, ta đã quên nói cho ngài, Định Quốc Công đã có lời, trừ phi là phủ Định Quốc Công ra mặt, nếu không thì không mộtai cứu được Khương Việt."

"Nếu ngài thật sự luyến tiếc năm mươi vạn lượng cứu người, chẳng may hắn ở trong lao gặp tội, rơi xuống tàn tật..."

Khương lão phu nhân trên trán gân xanh nhảy dựng, nghiến răng nghiến lợi cả giận nói: "Tứ nha đầu, ngươi đây là đang uy hϊếp ta!"

Khương Nịnh Bảo thần sắc bình tĩnh.

"Ngài cho là như thế cũng được."

hiện tại xem ra Khương lão phu nhân tựa hồ không có ý định xuất nhiều ‘máu" cứu Khương Việt, Khương Nịnh Bảo trong lòng thầm nghĩ đáng tiếc, anh họ thứ hai Khương Việt tư chất bình thường này, bản lĩnh gây chuyện lại không nhỏ.

Khả năng Khương lão phu nhân buông bỏ hắn thật lớn.

Dù sao không chết người được, nhiều nhất gặp tội, hỏng thân thể, hạ xuống một thân tàn tật thôi.

hiện tại tới cửa xin giúp đỡ, đoán chừng là làm cho phủ Đông Bình Bá nhìn, Trương thị dù cho bị trừ tộc, nhưng phủ Đông Bình Bá cuối cùng là ngoại gia của Khương Việt, bây giờ Khương gia đã không có bất kỳ tước vị, đắc tội không nổi phủ Đông Bình Bá.

Bây giờ phủ Đông Bình Bá khác với ngày xưa.

Trương Trạm phủ Đông Bình Bá đã trèo lên Lại Bộ Thị Lang, Lại Bộ Thị Lang âm thầm ủng hộ Tần vương, hiện tại ở một tháng trước Trương Trạm đã cưới đích thứ nữ Lại Bộ Thị Lang.

Theo lý thuyết Khương Việt cùng công tử Lại Bộ Thị Lang coi như là thân thích, nhưng Lại Bộ Thị Lang vẫn là ngoan tâm đưa hắn đi đại lao... Hiển nhiên là không có ý định nhận thức mối thân thích này.

Sau khi nghĩ thông suốt, Khương Nịnh Bảo chợt cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

"Lão phu nhân, mời ngài trở về đi."

Khương lão phu nhân nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của cháu gái thứ tư, ngực cơn tức như thế nào cũng không đè ép được, nhưng bà ta cũng phải cần thể diện, nhất là đang ở cái đại sảnh này còn có tỳ nữ ma ma khác đứng.

Đột nhiên, Khương lão phu nhân ánh mắt nhìn vòng tay ruby ở trên cổ tay Khương Nịnh Bảo, đây là vòng tay hồng ngọc làm bằng thủ công lúc trước khi cháu gái thứ tư xuất giá bà ta đưa cho nàng.

Nếu... Nếu có thể dùng cái bí mật kia trao đổi...

không phải vạn bất đắc dĩ, Khương lão phu nhân tính đem bí mật này theo bà ta xuống quan tài, chỉ là hiện tại đã không cho phép, Khương lão phu nhân tự hỏi trong lòng có quá bạc đãi đối với con trai của em gái mình không.

"Tứ nha đầu, chúng ta làm giao dịch như thế nào?" Khương lão phu nhân đột nhiên ra tiếng.

Khương Nịnh Bảo không có coi nhẹ ánh mắt Khương lão phu nhân, hơi động lòng, nàng vẫn cảm thấy Khương lão phu nhân đối với vòng tay hồng ngọc trên cổ tay nàng có tình cảm không tầm thường, lại chẳng biết tại sao sẽ đưa cho nàng, chẳng lẽ... trên mặt lại lạnh nhạt nói.

"Giao dịch gì?"

"Ta muốn cùng ngươi nói riêng." Khương lão phu nhân ho nhẹ một tiếng, hai mắt sắc bén nhìn lướt qua tỳ nữ ma ma đang đứng bốn phía.

Khương Nịnh Bảo im lặng một lát, vẫy tay ý bảo mọi người chung quanh lui ra, để lại hai cái tỳ nữ Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc, sau đó nhìn về phía Khương lão phu nhân: "Lão phu nhân, ngài bây giờ có thể nói."

Khương lão phu nhân để cho Khương Minh Dao đi ra ngoài, ngồi ở phía dưới Khương Nịnh Bảo, đối với việc cháu gái thứ tư không để cho Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc lui ra trong lòng sinh bất mãn, nhưng cũng sẽ không cưỡng cầu.

"Lão phu nhân ngài nói giao dịch là cái gì?"

"Tứ nha đầu, ngươi có biết vòng tay hồng ngọc ngươi đeo trên tay có lai lịch như thế nào không?" Khương lão phu nhân hỏi một câu nghi vấn.

Khương Nịnh Bảo tâm nhảy dựng, trong lòng có cảm giác bất an vì sắp mở ra một đại bí mật, nàng lắc đầu thẳng thắn nói: "không biết."

Trong mắt Khương lão phu nhân xẹt qua một chút tưởng niệm, sâu đậm nhìn Khương Nịnh Bảo nói : "Nó là di vật mà muội muội ruột của ta giao cho giây phút cuối cùng."

Di vật... muội muội ruột thịt Khương lão phu nhân...

"Kỳ thật dựa theo bối phận mà nói, ta không là thân tổ mẫu của ngươi, ngươi nên xưng hô ta là di tổ mẫu." Khương lão phu nhân lộ ra một đại bí mật kinh người.

Khương Nịnh Bảo chấn động: "Cái gì, cha ta không là con trai ruột của ngài?"

Nàng từng đã đoán phụ thân không phải tổ mẫu sanh ra, nhưng thật không ngờ phụ thân lại là con trai của em gái tổ mẫu, thân tổ mẫu biến thành di tổ mẫu.

Nếu nàng không có nhớ lầm, muội muội ruột của tổ mẫu là một nhà bị tiên đế cách chức làm tội nô, xét nhà lưu đày, di tổ mẫu của nàng... Hòa ly, không đến một năm là ra đi.

nói như vậy, Khương lão phu nhân đối cha nàng là có đại ân.

Khương Nịnh Bảo im lặng.

Bên cạnh Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc đã chấn kinh nói không nên lời nói, trách không được, trách khôngđược lão phu nhân sẽ bất công với nhị phòng như vậy, thì ra... thì ra Nhị lão gia không phải con ruột của lão phu nhân.

"Nhà chồng tổ mẫu ruột của ngươi bị tiên đế xét nhà lưu đày, lúc đó tổ mẫu ruột của ngươi đã có bầu một tháng, lúc ấy chỉ có một mình em rể ta biết được, vì không muốn đứa nhỏ chưa xuất thế đã trở thành tội nô, hắn liền kiên quyết cùng tổ mẫu ruột của ngươi hòa ly, để tổ mẫu ruột của ngươi vụиɠ ŧяộʍ đem đứa nhỏ sanh ra giao cho người thân nuôi."

"Sau khi ta biết tin tức này, liền làm bộ mang thai... Chờ đứa nhỏ sinh ra, liền ôm tới làm con của mình, ai ngờ tổ mẫu của ngươi sau khi sinh cha ngươi lại rong huyết ra đi, chỉ để cho tâm phúc của nàng giao cho ta một vòng hồng ngọc bằng thủ công này."

Khương lão phu nhân cùng em gái cảm tình sâu đậm, nhưng qua mấy thập niên, trưởng tử lập kế hoạch làm cho con trai thứ hai gặp nạn, Khương lão phu nhân tuy rằng cảm thấy thực xin lỗi muội muội, nhưng muội muội còn có một cháu trai ruột xuất sắc.

không như bà có hai đích cháu trai ruột lại không có một người nào thành danh, nay ngay cả tước vị thừa kế tổ tiên để lại cũng đánh mất, Khương lão phu nhân hận chết huynh muội Khương Nịnh Bảo.

Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc trong lòng lo lắng đến không được, nếu thân thế Nhị lão gia lộ ra ngoài, đại thiếu gia làm sao bây giờ, phu nhân cũng sẽ không xoá đi được lớp vết bẩn này, làm cho người ta chỉ trỏ.

Triều Đại Việt có luật lệ, tội nô trong vòng năm đời sau không được khoa cử, trừ phi đạt được Hoàng đế đặc xá, bằng không thì, Đại thiếu gia đang nằm trong năm đời đó...

Khương Nịnh Bảo hiển nhiên cũng nghĩ đến những chuyện liên quan từ gốc rễ này, khắp khuôn mặt là vẻ mặt ngưng trọng, nàng một mực chú ý từng biểu lộ nhỏ bé trên mặt Khương lão phu nhân, biết được Khương lão phu nhân cũng không có nói láo.

Nàng thật không ngờ cha lại là tội nô đời sau.

Khương lão phu nhân đúng là có đại ân với cha, còn hết lòng quan tâm giúp đỡ, dù cho Khương gia bị tước đoạt tước vị, Khương lão phu nhân cực hận huynh muội bọn họ đều không có đem thân thế cha nàng lộ ra ngoài.

Kỳ thật sau khi sáng tỏ thân thế cha nàng, đối với Khương gia cũng có ảnh hưởng cực lớn.

Nếu không tốt, cũng là kết cục xét nhà lưu đày.

Dù cho phương diện này có xen lẫn lòng riêng của Khương lão phu nhân, nhưng Khương Nịnh Bảo vẫn phải cảm kích lão phu nhân, đã cho cha nàng một cái xuất thân trong sạch.

"Ta cũng không muốn vạch trần thân thế của cha ngươi, thậm chí quyết định sau khi chết đem bí mật này vào trong quan tài, nhưng bây giờ ta không thể không nói ra."

Khương Nịnh Bảo hiểu được ý tứ trong lời nói của Khương lão phu nhân, nàng nhấp mím môi, ngữ khí lộ ra một chút trịnh trọng: "Ta hiểu được, lão phu nhân yên tâm, ta sẽ cho người đem Khương Việt phóng xuất, cũng sẽ thả ra tiếng gió, che chở Khương gia."

Khương lão phu nhân dùng thân thế cha của Khương Nịnh Bảo đổi được kết quả mong muốn, lại khôngcao hứng nhiều, bà ta lãnh đạm gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó đứng dậy cáo từ, thân hình hơi hơi có chút còng xuống, cả người thoạt nhìn tựa hồ già đi rất nhiều.

Khương Nịnh Bảo chần chờ một chút, vẫn là đứng dậy cho người đưa ra ngoài, đồng thời làm cho Triệu quản gia phái người đưa Khương lão phu nhân cùng Khương Minh Dao trở về Khương gia.