Chương 44
Vân Lạc giật mình ngây ngốc một lát, hỏi, “Sao bỗng dưng lại hỏi đến nàng?”Liên Ngu Sơn ép đầu vào l*иg ngực Vân Lạc, nhẹ giọng nói, “Ta hy vọng nàng là người tốt…”
Vân Lạc hơi đẩy y ra, “Ngươi có ý gì?”
Liên Ngu Sơn không nói gì. Vân Lạc chỉ thấy được lông mi thật dài của y run lên run lên, ánh mắt mông lung.
Vân Lạc nói, “Nàng là người tốt thì sao? Không phải người tốt thì thế nào? Tiểu thư ngốc, ngươi suy nghĩ cái gì?”
Liên Ngu Sơn đặt tay lên bụng, run rẩy nói, “Lạc nhi, ta biết đứa bé này… kỳ thật không phải ngươi muốn, là ta cưỡng cầu… Nếu ta vạn nhất… ta hy vọng có thể nhiều người…”
“Cái gì là ‘vạn nhất’!?” Vân Lạc đột nhiên đánh gãy lời y, nhỏm dậy nhìn chăm chú Liên Ngu Sơn.
“…”
“Liên Ngu Sơn, ngươi đang uỷ thác sao!?”
Liên Ngu Sơn lặng yên chấp nhận.
Vân Lạc buồn bực, thở dốc dồn dập, “Ngươi, ngươi…”
Liên Ngu Sơn ngẩng đầu, nhẹ nhàng cầm tay hắn, ôn nhu kêu, “Lạc nhi, ngươi đừng nóng giận, ta… ta chỉ là có chút sợ hãi…”
“Sợ hãi cái gì?”
“…”
Vân Lạc nhìn ánh mắt y mờ mịt như sương, lập tức bị đánh bại. Hắn nằm xuống, ôm chặt lấy Liên Ngu Sơn. “Tiểu thư ngốc, ngươi sẽ không sao đâu. Ngươi sẽ bình an, đứa nhỏ cũng bình an. Chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ, bất ly bất khí (không rời không bỏ).”
“Bất ly bất khí…” Liên Ngu Sơn thì thào, “Lạc nhi, ngươi trở lại bên cạnh ta, chẳng lẽ không phải bởi vì ta sắp…”
“Sắp cái gì? Muốn mau chết phải không? Liên Ngu Sơn, ngươi đúng là con mọt sách! Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là bởi vì thông cảm với ngươi, thương hại ngươi mới trở lại bên cạnh ngươi!? Thậm chí ngươi nghĩ rằng ta vì đứa nhỏ mới trở lại bên ngươi sao!?”
Liên Ngu Sơn cả người run rẩy.
Vân Lạc bắt lấy hai vai y, bắt buộc y ngẩng đầu, “Liên Ngu Sơn, ngươi nhìn ta. Đứa bé này tuy là ngoài ý muốn, nhưng là ta thật sự rất vui mừng, bởi vì là nó làm cho ta quyết định vứt bỏ tất cả, một lần nữa cùng ngươi cùng một chỗ. Tâm ý của ta đối với ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự không rõ sao!?”
“Lạc nhi…”
Vân Lạc không hề nghe y giải thích, cúi đầu, một hơi
cắn lấy môi y, thô lỗ hôn y.
Hương vị quen thuộc chỉ một thoáng đã tràn ngập trong người nhau.
Vị thuốc nhàn nhạt, đắng chát kia lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ Vân Lạc
Đây là tiểu thư ngốc, là hương vị của tiểu thư ngốc của riêng mình hắn.
Bất tri bất giác nụ hôn sâu làm hô hấp hai người ngày càng dồn dập.
Vân Lạc ôm thân thể tiểu thư ngốc đẫy đà mượt mà, ngửi thấy vị thuốc đông y nồng đậm không dấu được trên người y, tâm túy thần mê, ngón tay linh hoạt thon dài bất tri bất giác thân nhập vào vạt áo y, tại điểm vô cùng mẫn cảm hở ra kia nhẹ nhàng xoa nắn.
Liên Ngu Sơn cố hết sức trầm giọng, “Lạc nhi…”
“Tiểu thư ngốc, ta thích ngươi, từ nhỏ đã chỉ thích một mình ngươi…” Vân Lạc chôn ở cổ y, khàn giọng nói
“Ta biết… Ta cũng vậy…” Hai mắt Liên Ngu Sơn dần mờ sương.