Chương 2
Sau khi tiểu thư ngốc tỉnh, trải qua hơn một tháng điều dưỡng, thân thể cuối cùng cũng chậm rãi bình phục.Vân Lạc thật cao hứng, thường thường chạy tới nhìn y. Vốn tưởng rằng y sẽ nhanh chóng có thể trở lại trong cung cùng mình cùng một chỗ, ai ngờ người định không bằng trời định, đúng là vẫn còn phát sinh việc ngoài ý muốn, khiến cho hai người phải xa cách nhiều năm.
**********************
“Không được! Ta không đồng ý!” Trong cung Vĩnh Dạ, Vân Lạc đang cùng hai vị phụ thân giằng co.
Vân Dạ ngồi ở một bên, nhàn nhã uống trà, thờ ơ lạnh nhạt. Vân Kha kiên nhẫn giải thích với nhi tử, “Lạc nhi, làm như vậy cũng là vì tốt cho Liên Ngu Sơn thôi.”
“Ta mặc kệ! Y cũng có thể điều dưỡng thân thể ở kinh thành, tại sao nhất định phải đến thần điện làm cái gì thần thị? Nơi đó có gì tốt? Tứ phía là biển, cả ngày là sóng mênh mông, đối thân thể không tốt chút nào.”
“Đó chỉ là ba bốn tháng đầu thôi. Qua hai tháng, khí hậu rất thoải mái. Hơn nữa ở đó hầu hạ thuỷ thần, điều dưỡng thân thể, lại có đại thần quan chiếu cố, đối với Liên Ngu Sơn chỉ có lợi không hại. Hơn nữa, chuyện này Liên Văn Tương cũng đã quyết định, ngươi có phản đối cũng vô hiệu a.” Vân Kha buông tay, tỏ vẻ việc này không quan hệ với hắn.
“Phụ hoàng, ngài không phải Hoàng Thượng sao? Ngài nghĩ biện pháp, lấy ý chỉ làm cho Liên Văn Tương đừng đưa tiểu thư ngốc đi.” Vân Lạc năn nỉ.
Vân Kha cự tuyệt, “Không được. Đây là gia sự (chuyện trong nhà) của Liên Văn Tương, phụ hoàng cho dù là Hoàng Thượng cũng không thể nhúng tay!”
Vân Lạc quay đầu nhìn về phía Vân Dạ, tức giận nói, “Đều do phụ thân. Ngươi ra chủ ý quái quỷ gì mà đưa Liên Ngu Sơn đi xa như vậy? Hoàng thúc dễ dàng đáp ứng chiếu cố tiểu thư ngốc như thế, cũng nhất định là ngươi giở trò quỷ!”
Vân Dạ buông chén trà trà, tùy ý ngồi trên nhuyễn tháp, thản nhiên nói, “Đúng vậy thì sao?”
“A! Ngươi… ngươi cư nhiên thừa nhận!” Vân Lạc lại giận dữ, phẫn hận dậm chân.
Vân Dạ cười nhạo nói, “Nhìn ngươi kìa! Tiểu thư ngốc cũng không phải không trở lại.”
“Không được ngươi gọi hắn là tiểu thư ngốc!”
“Ngươi kêu được tại sao ta gọi lại không được? Hơn nữa hắn vốn chính là tiểu thư ngốc!”
“Ta nói không được là không được. Hơn nữa hắn tuyệt không ngốc!”
Vân Dạ hừ lạnh một tiếng, “Như thế mau đưa hắn đi thôi.”
Vân Kha ở bên cười nói, “Cưới người vợ liền quên phụ thân, quả nhiên là có đạo lý.”
Vân Dạ nheo mắt, lạnh lùng liếc mắt một cái. Vân Kha lúc này làm như không liên quan, cầm chén trà lên, làm không biết.
Vân Lạc trong lòng biết, phụ thân tuy rằng ngày thường lạnh lùng nghiêm khắc, đối với hắn luôn luôn không quản giáo, nhưng mình rốt cuộc hắn là do ông tân tân khổ khổ lấy nam tử thân nghịch thiên sinh ra, có khi kiên trì làm nũng với ông vẫn sẽ được chấp nhận. Ngược lại, phụ hoàng tuy rằng tính tình ôn hòa nho nhã, nhưng tâm trí lại cực kỳ kiên định. Nếu hắn đã quyết định chủ ý, cho dù mình ở trước mặt hắn nháo thế nào cũng không được.
Nghĩ xong, Vân Lạc tròng mắt vừa chuyển, bổ nhào vào trước người Vân Dạ.
“Phụ thân, Lạc nhi làm sai cái gì, ngài phải phạt liền phạt; nếu cứ như vậy mà khi dễ Lạc nhi, Lạc nhi thật sự rất đau lòng.”
“Ta nào có khi dễ ngươi!”
“Phụ thân! Phụ thân!” Vân Lạc túm tay áo Vân Dạ, năn nỉ. Một đôi mắt to tròn được ánh nắng chiếu rọi xuống phản chiếu ánh sáng loá mắt, giống như một đôi ngọc lưu ly.
Bởi vì nhi tử lớn lên giống chính mình hơi nhiều mà Vân Dạ ảo não nhiều năm; cũng may đứa nhỏ càng lớn, trên người càng có bóng dáng Vân Kha, lúc này mới thoải mái hơn, cảm thấy không uổng phí năm đó mình chịu tội!
“Ngươi hãy nghe cho kỹ, chuyện này không được thương lượng, ngươi cầu ta cũng vô dụng! Thân thể Liên Ngu Sơn không tốt, ở tại chỗ này không trị hết. Ngươi nếu thật sự thích y, sẽ vì y suy nghĩ, hiểu được đạo lý! Bằng không sau này mơ tưởng cùng y cùng một chỗ!”
Vân Lạc vừa muốn há mồm, Vân Dạ lại lạnh lùng đánh gãy hắn, “Hay là ngươi muốn nhìn thấy y nằm trên giường đi đời nhà ma?”
Vân Lạc kinh ngạc một chút, buông tay phụ thân ra, cúi đầu trầm tư.
Vân Dạ biết nhi tử kỳ thật trong lòng cũng hiểu được, chính là tình cảm thấy không thể chấp nhận. Nhớ tới chính mình năm đó, cũng khoảng tuổi này, quyết tâm rời Vân Kha đang trọng thương chưa lành; không ngờ vừa đi là mười năm. Hiện tại không để nhi tử chịu chút đau đau xót, tương lai chưa chắc sẽ quý trọng.
Qua một lúc lâu sau, Vân Lạc cuối cùng gật gật đầu, cắn răng nói, “Được rồi! Đi thì đi! Nhưng chờ y hết bệnh rồi phải nhất định nhanh chóng cho y trở về.”
Vân Kha ở bên cười nói, “Cái này là đương nhiên. Liên Văn Tương cũng sẽ không để cho tôn tử mà chính mình thương yêu nhất đi làm thần quan. Trẫm cũng hy vọng tương lai y có thể trở về tại triều làm quan, hảo hảo phụ tá ngươi.”
Vân Lạc quyết định, liền không nói gì nữa, cúi chào phụ hoàng phụ thân rồi rời đi.
Vân Kha nhìn bóng dáng nhi tử dần biến mất, nói với Vân Dạ, “Dạ Nhi, sao phải nhất định phải đem bọn họ tách ra?”
Vân Dạ nói, “Chúng ta lúc trước cũng xa nhau nhiều năm.”
Vân Kha lắc lắc đầu nói, “Khi đó chúng ta không giống. Ngươi có phải không thích Liên Ngu Sơn không?” Bất quá xem tính cách đạm mạc của Vân Dạ, loại khả năng thật sự không lớn.
“Ta đối đứa bé kia không phải không thích.” Vân Dạ thở dài nói, “Liên Ngu Sơn nếu có thân thể tốt, ta cũng không phải làm như thế; nhưng y lại bệnh không trị được. Nếu y không bị Lạc nhi coi trọng, bình thường chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, dù không giống người khác cũng có thể bình an mà sống quãng đời này. Nhưng y nếu bị Lạc nhi coi trọng, lại là tôn tử của Liên Văn Tương, tương lai nếu là ngồi ở chủ vị của ta đây, phải quan tâm chính sự, vì hoàng thượng phân ưu đều không thiếu được. Huống chi hoàng thất luôn luôn coi trọng huyết mạch. Mặc dù Lạc nhi giống ngươi, không cần con nối dòng, nhưng triều đình, rồi các đại thần khác, con dân Vân quốc, thậm chí bản thân Liên Văn Tương có thể nào không cần? Ta sinh Lạc nhi còn đi nửa cái mạng, Liên Ngu Sơn kia lại là tiểu ma ốm yếu, há có thể không lo sao?”
Vân Kha kỳ thật cũng nghĩ vậy, nhưng không tinh tế như Vân Dạ. Vân Dạ tuy rằng tính tình lạnh lùng, thái độ làm người nhạt nhẽo, nhưng trong lời nói lại có thể thấy được, dụng tâm của hắn với nhi tử cũng rất sâu. Vân Kha không nói gì nữa. Năm đó từ triều đình đến hoàng thất đều tạo áp lực thật sự dữ dội to lớn, hắn cũng biết. Bằng không Vân Dạ vốn luôn làm theo ý mình, là người ngạo nghễ như thế, sao nhất định phải mạo hiểm tính mạng, nghịch thiên sống chết.
Thở dài một tiếng, Vân Kha nói, “Nguyện thuỷ thần phù hộ Liên Ngu Sơn, làm cho y sớm ngày khang phục (khỏe mạnh)!”
Vân Dạ không nói gì, chỉ thưởng thức chén trà làm bằng ngọc lưu ly trong tay.
******************
Liên Ngu Sơn đi ngày đó, sắc trời âm trầm trầm, giống như sẽ có mưa to.
Vân quốc luôn dư thừa mưa, một khi đã mưa, không dưới vài canh giờ sẽ không ngừng. Liên phu nhân vội lý đem đồ đạc bên ngoài chuẩn bị tốt, cùng công công (cha chồng) Liên Văn Tương đứng ở ngoài cửa tiễn y.
“Ngu nhi, trên đường phải cẩn thận a.”
“Nương, ta đã biết. Tổ phụ bảo trọng thân thể! Nương bảo trọng thân thể!”
Liên Văn Tương gật gật đầu, cẩn thận dặn dò y tới Hạo Hãn thần điện phải làm việc như thế nào. Liên phu nhân khổ sở trong lòng, cũng chỉ có thể ở một bên lau nước mắt.
“Đại tẩu yên tâm, có ta chiếu cố hắn mà.” Nói chuyện chính là người con thứ hai của Liên Văn Tương – Liên Tĩnh Vũ, lần này là do hắn đưa cháu đi nội hải (biển trong đất liền). Phụ thân Liên Ngu Sơn – Ngu Tĩnh Văn ở nơi khác làm Đốc sát Ngự sử, nhiệm kỳ chưa hết nên chưa trở về.
Liên Ngu Sơn chậm chạp không chịu lên xe. Liên phu nhân nghĩ đến y hẳn là không muốn rời đi, không khỏi rơi nước mắt, ôm chặt lấy y.
Liên Tĩnh Vũ thấy đã đến giờ, thúc giục cháu nhanh đi, nếu không có thể sẽ gặp mưa to, đi đường không tốt.
Liên Ngu Sơn không thể làm gì, đành phải ngoan ngoãn lên xe, cáo biệt
tổ phụ và mẫu thân. Xe ngựa dần dần chạy, chậm rãi rời xa
nhà mình.