Chương 2: Ngày đầu xui xẻo như vậy?
Đồng Hiểu Ân vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh, hệt như một con nhỏ nhà quê từ nông thôn mới đặt chân đến thành phố.Không thể trách cô được, ai bảo nơi đây lại tráng lệ như vậy?
Có điều, nơi rộng lớn như vậy là rất dễ bị lạc đó! Điều đó đã được chứng minh bởi... Hiểu Ân!
Chuông vào lớp đã vang lên mà Hiểu Ân vẫn đi lòng vòng trong trường, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Đi bộ từ sáng, cái dạ dày của cô đã bị thủng luôn rồi!
Trời a, đất a, có ai nói cho cô biết, cái “trường học mê cung” này phải đi như thế nào vậy? Bộ không muốn để cho cô sống sao?
Cái ngày gì mà nhọ, nhọ, nhọ hết thuốc chữa luôn rồi!
Than oán trời đất, cô vô tình lại bị một tờ giấy bay thẳng vào mặt. Ôi ôi, có phải cô đang bị báo ứng không?
Giật tờ giấy ra, giơ lên xem, mắt cô đã sáng rực như vừa trúng số độc đắc.
Ha ha, là bản đồ trường? Oách xì lách thế cơ à? Có cả bản đồ cơ đấy!
Mò mẫm dựa theo bản đồ tìm phòng, cuối cùng thì Đồng Hiểu Ân cô đã tìm được lớp học 11A. Hí hí, thật không uổng công đi bộ “vòng quanh trái đất” cả một buổi sáng!
Tức tốc chạy vào lớp học, không thèm để ý đến giáo viên, cô thở hồng hộc như vừa bị ai bóp nghẹn, mặt đỏ phừng phừng.
“Thầy... thầy... em...”
Mặt thầy giáo đen như đít nồi, cặp mắt sau cặp kính dày cộm bốc hỏa. Vô lễ như vậy?
“Vào lớp học, cuối giờ đến gặp tôi tại phòng chờ! Còn bây giờ, tự đi tìm chỗ ngồi!””
Oắt tờ heo? Cô mới bước chân vào trường mới không bao lâu mà chưa gì đã được mời lên ngồi phòng chờ “uống trà giãi bày tâm sự” cùng giáo viên rồi?
Thiên a, người thực sự muốn hại chết con sao?
Thấy vị thầy giáo đáng kính kia đã đi khỏi, Đồng Hiểu Ân đã mặt nhăn mày nhó ngó nghiêng khắp lớp tìm chỗ ngồi. Bàn nào cũng đã bốn học sinh ngồi đầy đủ rồi, cô biết ngồi đâu, ngồi đâu, ngồi đâu đây?
Í hí hí, kia, đó không phải là nam thần Trình Gia Huy của lòng cô sao? Bàn đó mới có hai người. Ha ha, mua ha ha, ông trời đúng thật là đại ân đại đức từ bi a~~~
Tung tăng định tiến đến chỗ của Trình Gia Huy, trong lớp học đang yên tĩnh bỗng nhiên cười rộ lên. Người này truyền người kia, tai này truyền tai kia, một truyền hai, hai truyền ba, tiếng cười mỗi lúc càng thêm vang dội.
Đồng Hiểu Ân đầu một cục hỏi chấm to sụ nổi lên. Mấy “ông con giời” này không dưng bị điên tập thể à? Chết dở! Sống cùng nhau có khi nào cô cũng bị điên như thế do lây truyền qua đường không khí không?
A, bậy bậy bậy...
Quay mặt qua nhìn xung quanh, Hiểu Ân lại bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Trình Gia Huy. Ôi, cậu ta cười... có phải là đẹp trai quá rồi không? Đồng Hiểu Ân cô muốn “phun máu mũi” bay ra ngoài!
Trình Gia Huy vẫy vẫy Hiểu Ân, tay ngoắc ngoắc ý bảo cô đi về phía mình. Hiểu Ân hí hửng chạy lại, đẩy người đang nằm bên cạnh xê ra một góc, rồi mình ngồi chen vào giữa bắt chuyện với Gia Huy.
“Ha, ha ha, Gia Huy, chúng ta thật có duyên. Lại gặp nhau rồi! Xin tự giới thiệu, tôi tên là Đồng Hiểu Ân, học sinh nhận được học bổng của King and Queen, mong được cậu chiếu cố”
Khóe môi Trình Gia Huy không tự chủ được giật giật. Cậu có cho cậu ta ngồi đâu, không dưng lại chen vào rồi đòi làm quen?
“À, ừ”
“Hí hí, cậu gọi tôi xuống đây có vấn đề gì sao?”
Có phải do cô quá xinh đẹp nên “Huy soái ca” mê mệt rồi? Ý, bậy bậy, cô hiện giờ đang là nam sinh đó! Là nam sinh! Gia Huy không phải một tên đồng tính luyến ái!
Trình Gia Huy khụ khụ mấy tiếng, cố nén đi tiếng cười lớn làm khuôn mặt điển trai đỏ bừng bừng. Cậu ta chỉ tay vào áo đồng phục của cô, rồi tiếp tục chỉ lên cái đầu rối bù xù, xong lại đảo mắt một vòng nhìn xuống dưới chân cô.
Hiểu Ân nhìn mình từ trên xuống dưới,đầu lông mày khẽ nhăn lại.
À, à, hiểu rồi! Chỉ là hơi luộm thuộm tí thôi ấy mà! Cái đầu rối bù như tổ quạ, quần áo thì lem luốc bẩn thỉu, còn chân một bên xỏ giày một bên không. Trông khá là giống với ăn mày.
Đợi đã, ăn mày? Oắt tờ phắt? Chết cha, sao trông cô như vừa mới tắm bùn lên vậy? Ôi ôi, trước mặt nam thần như vậy, thật... thật xấu hổ quá! Rơ quá! Nhục quá! Mất mặt quá aaaaa!
Hiểu Ân gãi gãi đầu cười trừ, trong lòng ruột gan lộn tùng phèo đã muốn nhảy ra ngoài chơi với đất mẹ rồi.
“A cái, cái đó, cái đó... Gia Huy, cậu không biết đâu, lúc đến trường có thằng nào ý phóng cái xe mô tô làm bắn nước bay qua đầu tôi, đã vậy còn ném mất một chiếc giày yêu quý của tôi nữa! Đau lòng, đau lòng chết mất”
Ý? Vẻ mặt nam thần như vậy là sao? Sao Hiểu Ân cô lại ngửi thấy có mùi... nguy hiểm?
Ôi ôi, tự nhiên cô thấy toàn thân rét run, da đầu tê rần rần, tóc gáy dựng ngược.
Sẽ, sẽ, sẽ không phải là... trường này có ma chứ?
Ối bậy bậy bậy nào, ban ngày ban mặt, lấy đâu ra ma?
Hiểu Ân cô tinh thần còn chưa có ổn định lại, lại nghe thấy giọng nói lành lạnh rùng rợn vang lên từ phía sau:
“Cảm phiền lần sau nói xấu người khác thì be bé cái mồm lại, không thì cút ra chỗ khác”
Ể? Giọng nói này sao cô nghe có phần quen quen nhá! Ngoáy ngoáy lỗ tai từ từ quay đầu lại liền nhìn thấy tảng băng trôi ngàn năm.
“Á á á á... ma...tên ôn thần? Cậu... cậu...”
Thôi toi rồi, chết rồi, thảm rồi. Sao số Hiểu Ân cô lại xui xẻo như vậy?
Nói xấu cậu ta ngay trước mặt cậu ta? Ôi ôi, cô biết phải tìm cái hố nào chui xuống đây?
Và...
“Đứng nghiêm chỉnh vào cho tôi!”
Ngoài cửa lớp của những cậu ấm cô chiêu 11A có ba con người đứng thẳng, tay ôm cái cặp xách lên cao.
Ngạc nhiên sao? Ha ha, do giọng hét “oanh vàng” của Đồng Hiểu Ân, sự chú ý của cả lớp đều dồn hết xuống dưới góc lớp, kéo luôn theo ánh mắt soi mói của thầy giáo bộ môn.
Vâng, kết quả là như vậy, chính là như vậy!
Trình Thiên Phong khuôn mặt triệt để đen nhìn cái “thằng mới tới”, lại thấy cậu ta không hối lỗi mà còn đứng ngắm Trình Gia Huy mà cười, cậu sa sầm mặt mày, dùng chân đạp giẫm mạnh lên chân của Hiểu Ân.
“Á, tên ôn thần chết tiệt”
Đồng Hiểu Ân quăng luôn cái cặp rơi xuống đất, nhảy cẫng lên ôm chân suýt xoa.
“Tên điên kia, cậu nói sẽ không đánh tôi!”
“Tôi đánh cậu à? Tôi đá chứ có đánh đâu?”
“...”
Cậu ta bỉ ổi! Vô liêm sỉ! Cậu ta đáng chết! Đáng chết!
“Gia Huy, cậu nói một câu đòi lại công đạo cho tôi đi!”
Gia Huy cùng Thiên Phong trố mắt nhìn đứa từ sao hỏa rơi xuống trái đất này, khóe môi co rút liên hồi.
Trình Gia Huy nhún nhún vai, còn chưa kịp mở miệng liền hét lên vì đau.
Thầy giáo đáng mến đứng sau lưng họ từ lúc nào, lấy quyển sách trên tay đập bốp vào đầu mỗi đứa một cái:
“Ba cậu, chạy mười vòng quanh sân trường cho tôi”
A a a,trong lòng Đồng Hiểu Ân gào thét, cái trường rộng lớn như vậy, đến bao giờ mới được đủ mười vòng sân?