Cung Nữ Thượng Vị Ký

Chương 15: Vào Cung (2)

Chương 15: Vào Cung (2)

Nhóm Dịch: Fuly

Nguồn: YY

Nói tới chỗ này, nàng ta cười rộ lên, ngượng ngùng nhìn Cố Uyên một cái: "Cũng là do nô tì nhỏ mọn, người ta xem trọng một cung nữ, không muốn buông bỏ, nô tì lại cứ đem chuyện nhỏ như vậy đặt ở trong lòng."

Cố Uyên cười nhạt: "Hả? Sao trẫm lại không biết người bên Thượng Thực cục không thông tình đạt lý như vậy, thế nhưng dám cự tuyệt yêu cầu của chủ tử."

Hắn ôn hòa vỗ vỗ tay Thục Nghi: "Đây là chuyện nhỏ, không đáng để Thục Nghi tức giận, trẫm sẽ bảo Trịnh An sai người báo cho Thượng Thực cục. Nếu Thục Nghi thích cung nữ kia, mấy ngày nữa sẽ đưa đến cung của nàng, được không?"

Lời này được đúng như ý nguyện, Thục Nghi cười đứng dậy, thi lễ nói: "Đa tạ hoàng thượng" . Hôm nay hoàng thượng không những ôn hòa không ít, còn nhiều thêm một chút tình cảm, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy trái tim mềm mại mấy phần.

Nàng ta thầm nghĩ không biết hôm nay hoàng thượng có lưu lại nàng ta thị tẩm, không ngờ lại nghe Cố Uyên nói: " Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, Tiểu Đình Tử, ngươi đi gọi liễn xa đưa Thục Nghi hồi cung."

Cố Uyên xoay đầu lại nhìn nàng, cười nói: "Thục Nghi đợi trẫm một buổi chiều, chắc hẳn cũng mệt mỏi rồi, tối nay nghỉ sớm đi."

Mặc dù hắn cười, nhưng khóe mắt lại lạnh băng, lời vừa nói xong liền bước ra khỏi điện.

Một khắc dịu dàng và ôn nhu kia làm mờ mắt Thục Nghi nhưng lại không vào được lòng hắn.

Trịnh An liếc nhìn Thục Nghi, rồi bước theo Cố Uyên.

Đường đường là một Thục Nghi, nếu quyết tâm muốn một cung nữ, sao lại không được, hôm nay lại cố ý chạy tới Hoa Nghiêm điện cầu xin hoàng thượng, chẳng phải đang muốn cho bên ngoài biết nàng được sủng ái cỡ nào sao.

Bút tính kỹ lưỡng như vậy, đến cả Trịnh An cũng nhìn ra được chứ đừng nói là Cố Uyên.

Đồng ý thỉnh cầu của nàng ta, thứ nhất là bởi vì hôm nay hắn lỡ hẹn, khiến nàng ta phải chờ lâu; thứ hai nàng ta vốn là phi tử của hắn, thỉnh cầu nho nhỏ thế này cũng không ân chuẩn, không khỏi cũng quá hẹp hòi.

Chỉ là ——

"Treo bài tử của Thục Nghi hai tháng." Ra khỏi hành lang, Cố Uyên liền lạnh nhạt phân phó Trịnh An.

Hậu cung phi tần, phàm là thích gây chuyện, làm việc không dùng đến não, hắn đều sẽ không dung túng, huống chi Thục Nghi còn là mẫu thân của tiểu hoàng tử?

Mẫu thân mà tham lam hư vinh, đùa bỡn tâm cơ, sao lại có thể dạy ra được một đứa bé ngoan chứ?

Hắn có thể vờ như không thấy chút thủ đoạn nhỏ này, thỏa mãn yêu cầu của nàng ta, nhưng tất nhiên phải có trả giá.

Mà điểm quan trọng nhất ——

Hậu cung Tần phi không được phép tự ý lui tới nơi hắn xử lý chính sự, đây là nguyên tắc bất di bất dịch, trong cung không ai không biết, nhưng hôm nay Thục Nghi đã biết rõ mà còn cố tình chính là phạm vào đại kỵ của hắn.

Trịnh An chỉ có thể thở dài, hoàng thượng quả nhiên vẫn quá bạc tình.

Lúc này, Thục Nghi vẫn còn đang vui vẻ ngồi xe ngựa về, hồn nhiên không biết mình đã chọc cho Hoàng đế không vui.

Nghiêm Thượng cung ở Thượng thực cục có ba đồ đệ, chính là ba vị cô cô được phân công quản lý các sự vụ bên dưới, theo thứ tự là Hoa Nghi, Quỳnh Chi cùng Lan Gian, trong đó người đứng đầu là Hoa Nghi, bởi vì nàng ở trong cung lâu nhất cũng là người được tín nhiệm nhất.

Hoa Nghi tính tình tỷ mỉ cẩn thận, biết đối nhân xử thế, các cung nữ thái giám cấp dưới đều tín phục nàng, có thể nói ở Thượng Thực cục là một người có uy vọng.

Nhưng bây giờ chuyện của Dung Chân lại khiến nàng khó xử, còn phiền đến Nghiêm Thượng cung nhiều năm không quan tâm sự vụ tìm mình nói chuyện.

Bình thường, phàm là những người có tài hoa trong cục, cho dù chủ tử có thích đi chăng nữa, cũng sẽ cho người đến trao đổi trước, đặc biệt là người khiến Nghiêm Thượng cung phải ra mặt. Đối diện với một lão nhân trong cung như vậy, ngay cả Vạn tuế gia cũng sẽ cho bà vài phần thể diện. Nhưng mà Dung Chân chỉ là một cung nữ nho nhỏ, dù cho Hoa Nghi có thương yêu con bé đi nữa, Nghiêm Thượng cung cũng không thể trơ mắt nhìn đồ đệ của mình đắc tội với chủ tử được.

Thấy Hoa Nghi im lặng đứng đó, Nghiêm Thượng cung thở dài, "Ta cũng là một người thầy, sao lại không biết con muốn bảo vệ đứa nhỏ kia? Nhưng Hoàng Thượng đã lên tiếng, muốn ban con bé cho chủ tử ở Nguyên Hi điện, con không nên nhúng tay vào nữa."

Hoa Nghi rũ mi, nói, "Đứa nhỏ kia không giống con, không muốn sống cuộc sống như đi trên băng mỏng, đến Nguyên Hi điện, không biết là tốt hay là xấu

Nghiêm Thượng cung cười nói, "Con đã không rõ sao có thể chắc là không tốt chứ? Được rồi, chuyện này không cần nói thêm nữa, để đứa nhỏ kia đi thôi, mỗi người tự có phúc phận riêng, người khác có cưỡng cầu cũng không được. Hơn nữa, cho dù hiện tại con có thể bảo vệ được đứa bé đó, nhưng lại kết thù với Nguyên Hi điện bên kia, con cho rằng người đó sẽ từ bỏ ý đồ ư? Nghe lời ta, nếu đứa nhỏ kia tiếp tục ở lại nơi này, mới chính là đại họa."

Hoa Nghi im lặng đứng thêm một lát, đành phải khẽ cắn răng, hành lễ lui xuống.