Sư Phụ Không Cần A

Chương 116: Sư phụ, trên đường đi đầy ᗪâʍ Đãиg

Từ điện nhỏ lộng lẫy của ta đến hoàng cung mất hai ba canh giờ, các sư phụ cứ như vậy liên tục luật động. Lúc này ta giống như bùn nhão dựa vào người sư phụ Ôn Ly, ngậm vật lớn trong miệng, dưới da^ʍ uy của hắn phun ra nuốt vào.

“Ngước nhìn ta!” Sư phụ Ôn Ly giật mạnh tóc, buộc ta nhìn thẳng vào hắn, chăm chú nhìn tư thái dâʍ đãиɠ của ta khi chứa hung khí của hắn. Nguyên bản gương mặt lạnh như băng hiện lên một tia du͙© vọиɠ, thật chói mắt. Chỉ là tại sao miệng của ta đã chịu đựng đến đau xót, côn ŧᏂịŧ vẫn cứng như vậy?

“Uhm…” Quá sâu!

Sư phụ Ôn Nhai xấu xa quỳ ngay sau ta, nâng tuyết đồn lên cao cao, dùng côn ŧᏂịŧ thô to cắm vào hoa huyệt mẫn cảm. Mái tóc gần như hoàn toàn rối tung, mỗi một lần nâng lên hạ xuống, tạo thành từng cuộn sóng nhỏ.Quần áo được cởi bỏ hoàn toàn. Hai nhũ hoa non mềm đều bị sư phụ Ôn Ly nắm trong tay vuốt ve, ngay cả bầu vυ' tuyết trắng đều bị giày xéo không ra hình dáng. Hai đóa hoa kiều diễm đứng thẳng, nở rộ trong không khí, do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá nhiều liền sưng tấy, mỗi lần chạm nhẹ đều khiến ta run sợ liên hồi.

Phía trước, phía trước liền hít thở không thông, côn ŧᏂịŧ của sư phụ Ôn Ly nằm sâu trong cổ họng, tuy rằng ma xát khuây khoả khiến ta vô cùng hưởng thụ, nhưng mà côn ŧᏂịŧ thô to quá mức khó có thể chứa nổi. Cái miệng nhỏ nhắn như sắp nứt ra đến nơi. Phía sau bị một thứ mạnh mẽ lấp đầy, tê dại giống như đây không phải là thân thể của ta, chỉ bằng bản năng một lần rồi một lần hấp chặt côn ŧᏂịŧ, khiến sư phụ Ôn Nhai càng thêm ra sức.

Va chạm từ phía sau khiến ta không thể khống chế cơ thể, sư phụ Ôn Ly càng ra sức; phía trước không ngừng ma xát mất hồn kết hợp với hít thở không thông khiến toàn thân run rẩy, khiến hoa huyệt và cúc huyệt đồng thời co rút … Cúc huyệt, bởi vì vừa mới bị hung hăng chèn ép, bị sư phụ trừng phạt sáp nhập một hai ngón tay thon dài, giờ phút này ra sức co rút lại, nhưng như thế nào cũng không phun đồ vật kia ra được.

Ta cơ hồ muốn nổ mạnh, tất cả lổ nhỏ đều bị sư phụ chèn ép, địa phương mẫn cảm đều bị sư phụ khống chế, ta cảm thấy linh hồn có khả năng xuất khiếu. Tuy rằng chiếc xe ngựa này được đóng thành do loại gỗ tốt nhất, ta vẫn thực lo lắng tiếng xì xì sẽ vang ra bên ngoài. Bị người ngoài nghe thấy- cảm giác sợ hãi trộn lẫn với nỗi thẹn thùng càng khiến cơ thể thêm mẫn cảm.

“A Ly, sắp đến cửa thành rồi.” Âm thanh trầm thấp gợϊ ɖụ© của sư phụ Ôn Nhai truyền đến từ phía sau.

“Thật, ta không muốn nhanh như vậy liền phải đi ra, còn chưa chơi đủ… Tiểu bại hoại, không cần dùng răng…” sư phụ Ôn Ly khẽ rên, lực đạo bên tay phải trở nên mạnh hơn, ta rốt cuộc nhịn không được kinh kêu một tiếng, cả người run rẩy tới cao trào.

Thân mình co rút cắn chặt bọn họ, sư phụ Ôn Ly gầm nhẹ, “Nha đầu hư đốn, nghĩ muốn nuốt trọn côn ŧᏂịŧ của sư phụ sao, liền cho ngươi!” Tranh thủ thời cơ ấy, thừa dịp cao trào co rút lại, sư phụ Ôn Nhai nắm lấy tay ta đặt lên tuyết đồn, nói, “Tê nhi ngoan, dùng tay như vậy, đúng, kẹp chặt!” Tốc độ ngày càng nhanh, phối hợp với tần suất sư phụ Ôn Ly cắm vào hoa huyệt… Quá dài rất thô, nhất là thời điểm thân thể căng cứng, mỗi một lần đều chạm đến miệng tử ©υиɠ nhỏ hẹp, hướng sâu vào trong, ngay cả bụng nhỏ đều phình to!

Ta gần như hít thở không thông kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt mất hồn đưa lên thiên đàng! Ta dùng sức nắm lấy tấm nệm bọc, thừa nhận bọn họ động tác tàn nhẫn mà nhanh gọn, đánh sâu vào mãi cho đến khi bọn họ đồng thời gầm nhẹ, phun chất lỏng nóng rực vào miệng huyệt nhỏ nhắn. Từng đợt lại từng đợt, hết cắm vào rồi lại rút ra, rốt cuộc chống đỡ không được ta bất tỉnh ngã xuống tấm nệm. Thời điểm tỉnh lại, quần áo đã chỉnh tề, ta đang dựa vào người sư phụ Ôn Ly, sư phụ Ôn Nhai đang đùa nghịch búi tóc. Chính là vẫn cảm thấy kì quái, phía dưới có chút không đúng.

Sau mỗi lần sư phụ đùa bỡn xong, hạ thể sẽ có thời gian ngắn sưng đỏ, nhưng đều không giống với hiện tại.

“Sư phụ….,” thanh âm kiều nhuyễn mị hoặc như vậy, ta kinh ngạc mặt đỏ bừng, giống như khẩn cầu tiếp tục bị đùa giỡn.

“Thế nào, hạ thân ngậm thứ gì đó giống côn ŧᏂịŧ của ta, thoải mái không?” sư phụ Ôn Nhai khẽ thổi nơi vành tai, khiến thân thể của ta không khỏi chấn động… Phía dưới đang thừa nhận thứ gì đó giống đồ vật của sư phụ sao?

“Sư phụ, Tê nhi không thoải mái… Cũng không thể tự lấy ra được…” Ta ôn nhu khẩn cầu, lại nghe thấy câu trả lời lạnh lùng của sư phụ,

“Không thể.”

“Tê nhi phải ngoan, từ hôm nay đến đại điển cập kê, phía dưới đều phải chứa đồ vật biết không? Sư phụ sẽ thường xuyên kiểm tra, nếu không làm theo, Tê nhi sẽ bị phạt nha!” sư phụ Ôn Nhai nói nhẹ nhàng như gió mát khẽ thổi qua.

“Nhưng ta còn phải đi đại điện, gặp phụ hoàng… Còn đi tổ miếu nữa…”

“Như thế nào?” sư phụ Ôn Nhai vừa dứt lời, khẩu khí trở nên lạnh lùng, “Thông minh sắc xảo công chúa tới hoàng cung, sẽ không tuân thủ lời dặn của sư phụ?”

“Sư phụ!” Ta méo méo miệng, rất làm khó dễ ta, “Được rồi, tê nhi đã biết.”

“Đây mới là cô gái ngoan!” Bàn tay to từ phía sau vươn tới nhéo nhéo hai má, tiếp tục nói, “Chúng ta trong chốc lát thừa dịp hỗn loạn rời khỏi xe ngựa, sau khi đến hoàng cung liền đi tìm ngươi, ngươi một người phải cẩn thận có biết không?”

“Vâng, sư phụ.” Cái nơi hoàng cung kia, quả thật là cái nguy cơ tứ phía. Chính là “Sư phụ, ngươi nói thừa dịp hỗn loạn, là có ý gì?”

“Tê nhi đừng nóng vội, một hồi chẳng phải sẽ biết sao!”

Khi nói chuyện xe ngựa đã đến gần cửa thành, bốn phía im lặng, ta lặng lẽ từ bên trái vén lên một kẽ hở, nhìn ra bên ngoài dân chúng cúi đầu quỳ lạy, trước mặt thường dân là một hàng tướng sĩ đứng chỉnh tề, xem chừng đang giữ gìn trật tự.

Xe ngựa đi được một đoạn nhỏ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hô, “Đừng cản trở lão tử, lão tử muốn nhìn, ực, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân…”

Ta nhìn nhìn sư phụ… Hắn cười xấu xa gật gật đầu. Theo sau đó là tiếng cãi nhau ồn ào, có thanh âm quan binh ngăn trở, có con ma men trốn bên trong đám đông không ngừng la to, cũng có những người khác hô lớn xem mỹ nhân, chỉ chốc lát bên ngoài liền hỗn loạn.

Đúng lúc này, có người đột nhiên hô, “Xem bên kia! Cỗ kiệu của công chúa ở nơi nào! Đây là giả!” Ngay sau đó, hai sư phụ lắc mình rời khỏi xe ngựa, lập tức không thấy bóng dáng, đám người lộn xộn một hồi, sau đó đám người bên ngoài lại không ngừng chen chúc.

Xe ngựa kẹt cứng không thể di động, quan binh rút đao kiếm ra, cao giọng hô ai phía dưới chen chúc sẽ đưa vào nhà lao. Các sư phụ tạo ra tình huống như vậy, thật sự khổ tâm a! Chỉ có thể do ta thu thập cục diện rối rắm này thôi.

Chậm rãi đứng dậy, cảm thấy hạ thân từng trận đau xót tê dại… Hu… Sư phụ rất xấu rồi, bắt ta ngậm đồ vật, mỗi động tác đều giống như bị gậy gộc quấy phá, thật trướng a! Ta chỉnh sửa quần áo, vén mành lên, khẽ hô “Các vị quan binh không được đả thương người!”