Thân Biên (Nhân Quỷ)

Quyển 2 - Chương 59: Cuộc sống hạnh phúc ♦ Hoành thánh

Cốc, cốc cốc. Cốc, cốc cốc.

Tiếng tre vang vọng giữa đêm trong con hẻm nhỏ. Thân Đồ Thành tỉnh giấc, hắn cẩn thận rút cánh tay đặt dưới người Cố Phán Hảo, sau đó đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Hắn tắt máy điều hòa, mở cửa sổ, không khí giữa hè phả vào mặt, vẫn còn mang theo chút hơi ẩm.

Cơn gió hè chậm rãi thổi vào phòng, mang theo mùi thịt thơm nức, Thân Đồ Thành sờ sờ bụng, ngón tay gõ hai cái lên bệ cửa sổ. Người gánh hàng vừa lúc đi qua bên dưới, người nọ ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt đầy nếp nhăn đối mặt với Thân Đồ Thành: “Muốn ăn hoành thánh sao?”.

Thân Đồ Thành không nói lời nào, chỉ đứng nhìn bà lão dưới cửa sổ _______ mái tóc bạc phơ búi gọn gàng phía sau ót, trên búi tóc chụp một cái lưới trùm tóc màu đen. Quần áo trên người được may từ vải thô, cả người tỏa ra hơi thở gọn gàng, kĩ lưỡng.

“Muốn ăn hoành thánh sao?”. Bà lại hỏi một câu, giọng nói nghe trong vắt hơn.

Thân Đồ Thành đứng trên cao nhìn xuống, hắn dễ dàng nhìn thấy rõ đồ vật hai bên đầu gánh, phía trước có bếp lò, nồi, thùng gỗ và những vật khác, phía sau là một cái tủ chén nhỏ và một bó củi. Hắn thu lại ánh nhìn từ cái tủ chén nhỏ, dừng một chút, đang muốn mở miệng thì lại thấy phía sau có người nhô đầu ra, cười nói: “Hai chén ạ”.

Thân Đồ Thành xoay người sờ lên mặt Cố Phán Hảo: “Em dậy rồi?”.

“Vâng”. Cố Phán Hảo hào hứng tràn trề nhìn gánh hoành thánh của bà lão, “Đói bụng”.

“Thật hiếm thấy”. Thân Đồ Thành ôm Cố Phán Hảo rồi hôn lên gáy cậu.

“Đừng…”.

Cái tủ nhỏ có vài tầng, bà lão lấy hoành thánh từ tầng trên cùng rồi bỏ vào nồi, sau đó lại lấy ra rong biển, trứng, hành lá và các nguyên liệu khác từ tầng tiếp theo, tay chân nhanh nhẹn thả gia vị vào trong chén.

Cố Phán Hảo chớp chớp mắt: “Bà cho nhiều giấm một chút!”.

Bà ngẩng đầu nhìn cậu, y theo lời mà đổ thêm một chút giấm. Lúc này, hoành thành đã được luộc chín, bà múc vài muỗng nước lèo vào trong chén của hai người, sau đó bỏ hoành thánh vào, mùi thơm lập tức tỏa ra khắp nơi.

“Có muốn ăn cay không?”. Bà vừa rắc gia vị vừa hỏi.

“Không ạ”. Cố Phán Hảo nói, “Ưm, cháu không ăn hành”.

Bà lại ngẩng đầu nhìn Cố Phán Hảo, nhưng lại nhanh chóng cúi đầu. “Xong rồi”. Bà khẽ nói.

“Bà chờ cháu chút”. Cố Phán Hảo cầm tiền chạy tạch tạch xuống lầu, Thân Đồ Thành cau mày nhìn bàn chân trần của Cố Phán Hảo, hắn cũng đi theo xuống.

Bà lấy tiền từ trong túi để thối lại nhưng Cố Phán Hảo không nhận. “Chúng cháu mua luôn hai cái chén này”. Giọng điệu của cậu rất ôn hòa, bàn tay nắm chặt cái chén.

Lúc này Thân Đồ Thành đi tới, hắn đưa tay cầm lấy hai chén hoành thánh trong tay Cố Phán Hảo. Đợi đến khi đến gần hắn mới nhìn thấy rõ, hóa ra trên mặt bà lão không phải là nếp nhăn mà một vết sẹo. Bây giờ nhìn lại thì kỳ thực tuổi của “bà” không quá lớn, vùng da không bị tổn thương vẫn rất nhẵn bóng, những ngón tay lại càng thanh mảnh và mềm mại khó tưởng tượng.

Đây là một người phụ nữ nhiều lắm chừng ba mươi tuổi, nhưng tại sao tóc bạc đầy đầu? Thân Đồ Thành nghi ngờ trong lòng, trên mặt cũng không biểu hiện gì, chỉ lễ độ nói: “Xin lỗi, trong nhà chúng tôi không có chén… hoặc là dì có thể cho chúng tôi biết địa chỉ, ngày mai tôi sẽ mang trả”.

Người phụ nữ kia nhìn hai người một hồi, ánh mắt sắc bén như dao. Cuối cùng lại không nói gì cả, nhấc gánh bước đi.

Cố Phán Hảo nhìn bóng lưng người phụ nữ biến mất trong con hẻm nhỏ, đưa tay muốn cầm lấy cái chén trong tay Thân Đồ Thành.

Thân Đồ Thành giơ tay lên tránh: “Nóng”.

“Không sao đâu”. Cố Phán Hảo buồn cười, cậu nhận lấy cái chén, ôm nó trong tay rồi nhìn kỹ. Bởi vì mất một lúc nên vỏ hoành thánh đã bị ngâm nở, Cố Phán Hảo cầm chiếc đũa đẩy lớp vỏ hoành thánh, nhân thịt tươi liền lộ ra ngoài. Cố Phán Hảo ngửi một cái, cậu thở dài rồi ngồi xổm xuống đổ sạch nước lèo trong chén.

Cậu cẩn thận gắp bỏ rong biển, trứng và hành lá, dùng chiếc đũa đào một hố nông trên mặt đất, tiếp đó đổ hoành thánh vào rồi đắp hố lại. Cuối cùng, cậu úp ngược chén ở trên hố, lại cắm chiếc đũa ở phía trước.

Thân Đồ Thành lặng lẽ nhìn Cố Phán Hảo làm xong hết mọi thứ, sau đó mới kéo người lên lầu.

Hắn dùng một chiếc khăn nóng lau chân cho Cố Phán Hảo, Thân Đồ Thành gãi gãi lòng bàn chân cậu, nói: “Về sau không cho phép chưa mang dép đã xuống lầu”.

Cố Phán Hảo buồn cười né tránh: “Mùa hè không sao mà”.

“Khí hậu ở đây rất lạnh”.

Cố Phán Hảo rất ngoan ngoãn gật đầu. “Vâng”. Sau đó, cậu sờ sờ bụng mình: “Em đói bụng”.

Thân Đồ Thành hôn Cố Phán Hảo: “Ngồi chờ đó, anh xuống dưới mua cho em”.

“Đừng bỏ hành…”.

“Biết rồi”. Thân Đồ Thành đáp, đi được nửa đường lại không yên tâm mà căn dặn, “Mặt đất rất lạnh, không được xuống đất”.

Cố Phán Hảo co người ngồi xem tivi trên ghế sô pha, không ngẩng đầu trả lời: “Ừm ừm”.

Cố Phán Hảo làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, vì thế chờ đến khi Thân Đồ Thành bưng hai tô  mỳ đến trước mặt thì Cố Phán Hảo đã ngáp liên tục. Thân Đồ Thành ôm Cố Phán Hảo vào lòng: “Mệt sao?”.

Cố Phán Hảo chớp mắt.

Thân Đồ Thành thở dài: “Vậy thì đừng ăn nữa, không tiêu hóa được lại đau dạ dày… Ngủ thôi?”.

“Ừ…”. Cố Phán Hảo tự động dán sát người vào Thân Đồ Thành.

Thân Đồ Thành ôm Cố Phán Hảo quay về phòng ngủ, sau khi sắp xếp ổn thỏa, lúc trở lại phòng khách thì mì đã nở hết. Thân Đồ Thành nhìn chằm chằm đống mỳ nở trong tô, bỗng nhiên nghĩ đến hai chén hoành thánh bị Cố Phán Hảo đổ đi ______ hắn không hỏi vì sao Cố Phán Hảo muốn làm như vậy, có lẽ có thể nói, hắn ít nhiều gì cũng có chút cảm giác ______ khi người phụ nữ kia đứng dưới cửa sổ, hắn ngửi được mùi máu. Nhưng thứ mùi đó không giống với thứ mùi hôi thối khiến kẻ khác buồn nôn hắn từng ngửi thấy trước đây, ngược lại còn mang theo chút trong vắt, khiến Thân Đồ Thành trực tiếp nghĩ tới hai chữ “thuần khiết”.

Mùi máu phát ra từ cái tủ chén nhỏ, về sau Thân Đồ Thành cũng lưu ý rằng trong quá trình luộc hoành thánh, người phụ nữ kia chưa từng mở ngăn tủ cuối cùng.

Thân Đồ Thành trời sinh tính tình lạnh nhạt, tuy thấy kỳ quái nhưng cũng không muốn để tâm. Việc khiến hắn bất ngờ là Cố Phán Hảo lại gọi người phụ nữ kia lại. Lúc nhìn Cố Phán Hảo đẩy lớp vỏ hoành thánh ra, Thân Đồ Thành cuối cùng cũng lờ mờ hiểu được _______ trong nhân thịt mang theo mùi sữa. Hắn nhìn viên thịt tươi, chẳng biết tại sao lại nghĩ đến cái bụng tròn vo của trẻ con.

Sau khi hắn dọn dẹp xong quay lại phòng ngủ, Cố Phán Hảo đã ngủ rất sâu, khóe miệng vẫn hơi nhếch cao, kéo thành độ cong mê người. Việc này chắc chắn cám dỗ lớn tới Thân Đồ Thành, từ trước đến nay hắn không hề ủy khuất chính mình, vì vậy vô cùng tự nhiên khom người lưu lại một nụ hôn nhẹ lên mép môi Cố Phán Hảo.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng khóc trẻ con vang lên từ dưới lầu, âm thanh cực kì thê lương, người khác nghe thấy đều nổi hết da gà. Tiếng khóc càng lúc càng lớn, Cố Phán Hảo giật giật môi, dáng vẻ sắp bị đánh thức. Thân Đồ Thành khẽ mắng một tiếng, chạy vọt tới phòng khách rồi bắt đầu lục tung mọi thứ, rốt cuộc cũng tìm được cây nến còn sót lại dùng trong ngày kết hôn trước đó. Hắn đi tới nơi Cố Phán Hảo chôn hoành thánh ban nãy, rút đũa ra rồi cắm nến vào, sau khi đốt nến rồi khẽ nói: “Chỉ có cái này, đừng ầm ĩ nữa”. Dứt lời hắn xoay người đi thẳng lên lầu.

Khi Thân Đồ Thành trở lại phòng thì tiếng khóc nỉ non đã nhỏ dần, hắn không yên tâm nửa quỳ bên giường nhìn Cố Phán Hảo, chỉ thấy vùng lông mày nhíu chặt của cậu dần dần thả lỏng, hắn thở phào một hơi, xoay người lên giường rồi ôm cậu ngủ thật say.



Ngày hôm sau, lúc Cố Phán Hảo tỉnh dậy liền nói: “Hôm qua trong lúc ngủ em nghe được tiếng của trẻ con”.

Thân Đồ Thành vừa rửa mặt vừa nói: “Đánh thức em sao?”.

“Không có, là tiếng cười của trẻ con, rất mềm mại”.

“Ừ”. Thân Đồ Thành hôn Cố Phán Hảo một cái, hỏi, “Chờ chút anh đưa em ra ngoài ăn sáng”.

“Ừ, em muốn ăn hoành thánh, không bỏ hành”.

“Anh đã biết”.