Phòng Học Loạn Dâm - Quỷ Súc Lão Sư

Chương 5: Thật là

Chương 5: Thật là một cái dâʍ ѵậŧ

Một khắc trước còn bị làm cho dục hỏa, sau một khắc lại khiến cho hoa huyệt rơi vào hư không, vừa muốn cao trào, nháy mắt lại ngã xuống vực sâu, Hoa Ly khó chịu cực kỳ.

Đột nhiên, cà vạt đang chặn lấy miệng được lấy ra, ngay tức khắc lại bị nam nhân ngậm lấy, đầu lưỡi ướŧ áŧ cường thế xâm nhập vào, đầu lưỡi xủa hắn hận không thể ăn sống nuốt tươi Hoa Ly.

“Ngô!” Đầu lưỡi bị cuốn lấy sinh đau, Hoa Ly hàm hồ giãy giụa.

“Tiểu tao bức không có côn ŧᏂịŧ lớn rất khó chịu sao, tới, nói cho thầy nghe, muốn hay không muốn? Muốn hay không muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thầy bắn vào tử ©υиɠ em.”

Miệng nhỏ hồng diễm xinh đẹp dính đầy nước miếng của nam nhân, kiều suyễn rùng mình, hơi lộ ra hàm răng run lên rất nhiều lần mới phun ra mấy chữ: “Muốn ~ lão sư ~”

Bạc Đình dunc tay cầm lấy côn ŧᏂịŧ lớn, thân gậy hồng tím sưng to, Hoa Ly giương mắt nhìn đồ vật đáng sợ kia, khó trách vừa mới cắm vào hạ thân mình, có thể khiến mình hồn bay thất lạc.

“Ngoan, hảo hảo nói, cầu lão sư đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào tử ©υиɠ của tiểu tao hóa.”

Nam nhân dùng ngón tay vân vâ âm đế sưng vù, nho nhỏ như trân châu lại đang sung huyết nêm cực kỳ mẫn cảm, hắn bóp nhẹ vài cái, khiến hoa Ly bị tra tấn tê dại hô lên.

“Cầu, cầu thầy bắn ~ bắn vào đây! Ô ô ~”

Vốn dĩ cô gái đã bị cắm đến ngây người, lúc này lại bị khống chế âm đế, sao cô có thể chịu đựng được cho nổi, hai đùi trắng noãn run lên, ma xát vào nhau, tưởng tượng ra côn ŧᏂịŧ giả đang cắm vào mình.

“Thầy phải mang cái gì bắn vào nơi nào a? Tiôu tao hóa, tiếp tục nói, nói đúng thì thầy sẽ cho em ăn no.”

Lần này hắn ngón tay không chỉ có xoa bóp âm đế, phân hai ngón tay ra, trêu đùa huyệt khẩu dính ướt, hoa thịt mẫn cảm xúc động lợi hại, bàn tay hắn nhẹ nhàng lại chậm chạp thọc vào rút ra, rất nhiều lần khó khăn lắm mới tìm được điểm G, nhưng hắn lại ác ý tránh đi.

“A ~ cầu thầy, ô ô ~ cầu thầy đem tϊиɧ ɖϊ©h͙, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào tử ©υиɠ em ~ ô ô ~”

Tiếng khóc bất lực lại thêm mấy phần da^ʍ mi của thiếu nữ khiến lòng ngực nam nhân ngứa ngáy, hắn rút tay ra nhéo lên hai vυ' tuyết trắng của cô: “Thật là cái dâʍ ѵậŧ.”

Bạc Đình trở về giữa hai chân cô gái, nhìn hoa huyệt phấn nộn có chút sưnh, liền đem côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào, hắn đột nhiên tàn nhẫn động eo, âm quan sớm đã không khống chế được mở rộng ra, một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt từ cửa tử ©υиɠ chảy ra, nhưng lại bị một trẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙ khác hèn ép.

“A!! Thật nóng ~”

Bắn xong tinh, Bạc Đình liền đem côn ŧᏂịŧ từ trong hoa huyệt rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp cũng theo đó chảy ra khỏi hoa huyệt, hắn dùng ngón tay câu lấy, rồi bôi lên nhũ thịt của Hoa Ly.

“Tiểu nộn bức bị côn ŧᏂịŧ thao đến mức không thể khép được ư, thứ tốt đẹp như vậy lại chảy ra a, thật đáng tiếc.”

Hoa Ly vẫn còn đang trong trạng thái choáng váng, cô phát hiện hắn đem mình ôm lên, sau đó cởi trói cho cô, không biết hắn định làm hì nhưnh cô cũng không còn sức lực nhúc nhích, tứ chi nhức mỏi rốt cuộc cunh được tự do.

Hoa Ly bị đặt ngồi trên bàn học, hai chân thon dài rũ xuống bàn, cánh mông tròn trịa trắng nõn khẽ nhếch, chỉ cần cúi đầu liền có thể nhìn thấy một bãi xuân tình, Hoa Ly còn không có động, một cổ dich thể nóng bỏng chah ra từ tiểu huyệt, lây dính lên mặt bàn. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c cùng dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt lan tỏa khắp mặt bàn.

Cho dù đã chảy ra nhiôu như vậy, Hoa Ly như cũ có thể cảm giác được bên trong tử ©υиɠ vẫn còn lưu lại đồ vật thuộc về hắn.

Nhìn chằm chằm xuống bụng mình, Hoa Ly cắn cắn môi đỏ mặt.

“Tiểu tao hóa còn thẹn thùng cái gì? Tới nói cho thầy nghe, đây là cái gì?”

Bạc Đình không biết từ khi nào từ bên cạnh cô, trong tay cầm một cái thước dạy học, hướng đến hoa huyệt còn đang chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~